“Để ta giúp nàng, ta sẽ ôn nhu.” Hi Bình dịu dàng nói. Một tay lau những giọt
lệ trên mắt nàng, tay kia khẽ ôm lấy vai nàng, lưỡi đã tấn công vành tai nàng.
A Lệ Tư Khắc vốn đã bị những âm thanh kích tình kích thích, nay lại bị Hi Bình
tấn công tất không chịu nổi. Nhưng nàng vẫn ngang bướng chống đối.
Hi Bình chẳng nói gì. Chỉ yên lặng tấn công. Hắn đã lật ngược nàng lại, ma
trảo nhẹ nhàng cởi bỏ những nút buộc y phục.
“Chàng nói chàng sẽ ôn nhu. Nếu chàng trái lời, ta sẽ không lý tới chàng nữa.”
Nước mắt Tư Khắc lại chảy.
Hi Bình cúi xuống hôn lấy giọt lệ đó, đồng thời dùng song thủ nâng người nàng
lên, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục.
Thân thể trắng ngần của A Lệ Tư Khắc hiện ra. Hi Bình trao nàng một nụ hôn
nồng thắm.
A Lệ Tư Khắc đắm chìm trong cảm giác đê mê. Ma trảo Hi Bình đã đưa xuống mật
động.
“Hóa ra nàng đã sớm không chịu nổi rồi.” Hi Bình hắc hắc nói. Mật động của
nàng đã rất ẩm ướt, không biết xuân lộ đã tuôn chảy bao nhiêu lần.
Bị câu nói vô sỉ của Hi Bình thức tỉnh, Tư Khắc giận dỗi, lại xoay người nằm
úp xuống.
A… thật là cái miệng hại cái thân… à hại tiểu huynh đệ. Hi Bình chỉ biết
tự cười an ủi. “Xem ra không ôn nhu không xong rồi.”
Đối với A Lệ Tư Khắc, Hi Bình tuyệt không dám nghĩ đến hai từ “cường gian” hay
“mạnh bạo”. Lần nào cũng phải nhẹ nhàng, đến khi A Lệ Tư Khắc chìm trong cơn
đê mê thì hắn mới bộc lộ cái thú tính của hắn, khiến Tư Khắc hôm sau vô cùng ê
ẩm. Hắn cũng không hiểu sao nàng chỉ muốn hắn nhẹ nhàng. Nữ nhân nào cũng muốn
hắn mạnh bạo, riêng nàng lại…
Ai da… Hi Bình thở dài một hơi. Làn hơi khẽ phủ lên tấm lưng trắng ngần của
Tư Khắc. Nàng khẽ rùng mình, lòng nàng hơi thắt lại. “Tại chàng, ai bảo chàng
nói những lời vô sỉ đó.” Tư Khắc thầm nghĩ.
“Ư…” nàng khẽ rên rỉ. Ma trảo của Hi Bình đang nhẹ nhàng bóp vai nàng. “Cảm
giác này thật dễ chịu” Tư Khắc lim dim thỏa mãn.
Hi Bình lại tiến xuống xoa bóp tấm lưng nàng. Vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng tình
cảm.
Thỉnh thoảng, ma trảo lại lần xuống song nhũ, vuốt ve mấy cái rồi lại quay lên
trên khiến Tư Khắc thầm than mấy lần.
Nhũ hoa của nàng đã cương cứng, kiều đồn khẽ rung rinh mấy lần.
Chi tiết nhỏ ấy không qua được mắt Hi Bình. Hắn khẽ cười mỉm nhưng tuyệt không
dám nói lời nào, chỉ sợ lại thất thố.
Ma trảo tiến dần xuống kiều đồn, nhẹ nhàng nắn bóp.
“Ư… ư…” A Lệ Tư Khắc rên rỉ mấy tiếng.
Hi Bình đang hí lộng nhụy hoa của nàng. Một ngón tay đã tiến vào mật động,
không ngừng chọc ngoáy.
Ngọc thủ của Tư Khắc lúc xòe ra, lúc nắm lại. Toàn thân nàng như có luồng điện
chạy qua, rần rật, rần rật.
“Ta rất ôn nhu đúng không.” Hi Bình cúi người xuống tai nàng nói.
A Lệ Tư Khắc đã quay người lại, song thủ ôm lấy cổ Hi Bình, kéo hắn xuống,
trao hắn một nụ hôn nóng bỏng.
“Ừm..ừm…” Hi Bình cũng đáp trả nồng nhiệt không kém.
Hai chân Tư Khắc đã dang ra, cửa động hé mở, như chờ đợi một điều gí đó.
Hi Bình nảy ra một chủ ý. “Phải trừng trị nàng mới được.” Hắn thầm nghĩ.
Một tay Hi Bình nắn bóp nhũ phong của nàng, nhũ phong còn lại thì bị chiếc
miệng tham lam nuốt lấy. Chốc chốc, chiếc lưỡi không ngừng đánh qua đánh lại
nhũ hoa, khiến Tư Khắc ưỡn mình rên rỉ.
“Vào đi, vào đi…” Tư Khắc thều thào nói.
Hi Bình vẫn lặng im không nói gì. Chỉ không ngừng hí lộng.
Tả thủ của hắn đưa xuống mật động. Một ngón tay đưa vào trong, không ngừng hí
lộng.
“A…a…” Tư Khắc la lên. Cảm giác vừa sảng khoái vừa khó chịu. Nàng chỉ muốn
cự vật của Hi Bình lấp đầy mật động của nàng.
Lưỡi của Hi Bình đã rời bỏ nhũ hoa. Giờ nó đang không ngừng công kích nhụy hoa
của nàng. Ngón tay của Hi Bình cũng hí lộng ngày càng nhanh hơn.
“A…” Tư Khắc la lên. “Hi Bình, Tư Khắc không chịu nổi nữa… hãy giúp thiếp
đi.” Tư Khắc rên rỉ cầu xin.
Hi Bình vẫn làm như không nghe thấy gì. Ngón tay miệt mài hí lộng.
“A…A…” Một cảm giác thống khoái dâng trào. Dòng xuân thủy trào ra, ướt đẫm
tay Hi Bình.
“Thế nào? Nàng muốn ta làm gì?” Hi Bình ngước đầu nhìn nàng, ra vẻ ngây thơ
hỏi.
“Hãy yêu thiếp đi.” Tư Khắc cầu xin.
Hi Bình giả bộ không nghe thấy gì, nói:” Nàng nói gì cơ? Ta nghe không rõ.” Ma
trảo của hắn vẫn tiếp tục tấn công.
“A… hãy yêu thiếp đi.” Tư Khắc cầu khẩn. Mắt nàng đã nhắm chặt lại.
Hi Bình dùng cự vật liên tục chà sát nhụy hoa của nàng, liên tục dập dình mật
động nhưng tuyệt không tiến vào.
“Ư…” Tư Khắc rên rỉ. “Tiến vào đi, hãy tiến vào đi.”
Hi Bình lúc này mới lật bài ngửa. Hắn vô sỉ nói:” Hãy bảo nàng muốn ta cưỡng
gian nàng.” Cự vật lại tiếp tục chà sát.
“A…” Tư Khắc cố gắng khống chế. Thâm tâm nàng không muốn nam nhân nàng yêu
mến lại cưỡng gian mình.
Hi Bình tiếp tục tấn công. Lưỡi hắn liếm láp bờ cổ trắng ngần của nàng.
“Hãy…” Tư Khắc ngập ngừng nói.
“Làm sao?” Hi Bình hắc hắc nói. Cự vật khẽ tiến vào rồi lại rút ra, đem đến
cho Tư Khắc sự bứt rứt khó chịu vô cùng.
“Hãy cưỡng gian Tư Khắc đi.” Tư Khắc òa khóc. “Chàng xấu xa lắm… ô… ô…”
Hi Bình đẩy mạnh cự vật. Ngay lập tức cự vật đã lấp đầy mật động của Tư Khắc.
Tư Khắc khẽ xuýt xoa.
“Ta xin lỗi.” Hi Bình ôm lấy Tư Khắc nói. Lưng hắn không ngừng chuyển động,
đem lại cho Tư Khắc cảm giác vô cùng thống khoái.
“Các tỷ muội khác đều muốn ta mạnh bạo với họ, sao nàng lại chỉ muốn ta ôn
nhu.”
“Ai bảo lần đầu tiên chàng đòi cưỡng gian Tư Khắc… từ đó Tư Khắc chỉ muốn
chàng ôn nhu thôi… Tư Khắc nghe nói cưỡng gian sẽ rất đau đớn.” Tư Khắc ủy
khuất nói.
“Thế giờ nàng có đau đớn không?” Hi Bình cười cười, lưng chuyển động mạnh hơn,
cự vật tiến công mạnh mẽ.
“A…” Tư Khắc bắt đầu la hét.” Rất… rất… sung sướng…” Tư Khắc vừa thở
vừa nói, giọng đứt quãng.
Hi Bình cười hì hì:”Muốn ta cưỡng gian nàng suốt đời không?”
“Muốn… Tư… Khắc muốn…”
Tiếng thở hổn hển không ngừng vang lên.
Tư Khắc la lên một tiếng. Mặt mỉm cười đầy thỏa mãn. Hi Bình cũng khẽ rùng
mình, dương khí phát ra.
Nhìn thấy Tư Khắc đã chìm vào giấc ngủ. Hi Bình nhẹ nhàng bế nàng lên, tiến
tới chỗ Bạch Tư. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy hai nàng rồi cũng đi vào giấc mộng.
…
Gần sáng, Bạch Tư thức dậy. Thấy Hi Bình đang ôm mình, trong lòng bất giác vui
sướng. “Chàng thật tuyệt vời.” Bạch Tư thầm nói, ngọc thủ nhẹ nhàng ve vuốt bộ
ngực hoàn mỹ của Hi Bình.