Sau khi ba tên bại hoại rời khỏi, chúng nữ nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Gương mặt ai cũng hồng hồng. Chỉ tại 3 cái tên đó mà chưa có tối nào thật sự
thoải mái cả.
“Các lão bà, hôm nay các lão bà thật mệt nhọc.” Hi Bình hiểu được ham muốn của
chúng nữ, bất giác bật cười trêu chọc.
Tiếng ong ong bướm bướm vang lên, Hi Bình bị vây bởi chúng nữ, tâm trạng vô
cùng hưng phấn.
“Hôm nay các nàng có mệt mỏi không?” Hi Bình không đợi câu trả lời, nói tiếp.
“Ta hôm nay rất mệt mỏi, nên ta sẽ nằm đây, mặc các nàng xử trí.” Nói đoạn hắn
nằm ngửa lên tràng kỷ, mắt nhắm vẻ rất thoải mái. Trong đầu Hi Bình xuất ra
một ý nghĩ đen tối.
Chúng nữ như ăn phải dấm, ai cũng khó chịu cáu kỉnh.
“Chàng mà dám đối xử với ta như vậy, ta cho chàng sống không bằng chết.” Âu
Dương Đình Đình nói, ngọc thủ không ngừng cấu véo Hi Bình.
“Dâm tặc ngươi, chàng có ý gì thế.” Mộng Hương dò hỏi. Nàng tuyệt không tin có
ngày Hi Bình lại chê bai nữ nhân.
“Ngươi thật sự muốn gì. Ta không tin cái giống sắc lang như ngươi lại có ngày
ăn chay.” Lương Lệ Quỳnh nói.
“Hay chàng không cần Hạnh Tử nữa.” Mỹ Hạnh Tử ủy khuất nói.
Chúng nữ bật cười. Hi Bình kéo Hạnh Tử vào lòng, hôn lên môi nàng rồi nói:”
Đừng có nghĩ bậy.”
“Tiểu tình lang, ta từ Dã Mã Tộc theo ngươi đến đây, ngươi cũng nên đối xử tốt
với chúng ta một chút.” Nguyên Na nói, giọng vẻ không vui.
Hi Bình vẫn nằm đó, mỉm cười hắc hắc.
Cuối cùng, Bạch Tư lên tiếng:
“Chàng thật xấu xa. Ta biết chàng muốn gì rồi, nhưng chàng cứ nằm như thế thì
sao cởi bỏ được y phục của chàng. Đứng dậy đi, ta sẽ giúp chàng.”
Hi Bình hắc hắc ngồi dậy nói:” Bạch Tư thật thông minh. Nàng làm người đầu
tiên nhé.”
“Ừ…” Bạch Tư đỏ mặt nói.
Y phục hai người nhanh chóng được gỡ bỏ. Chúng nữ cũng đã quá quen với thân
thể hai người và cũng đã quen với việc có người khác nhìn mình nên không ai
thấy xấu hổ cả.
Hi Bình lại nằm lăn ra tràng kỷ, tiểu huynh đệ hùng dũng vươn lên.
“À… chàng muốn nhường chúng ta làm chủ hả?” A Lệ Tư Khắc cười nói.
“Với tất cả, trừ mình nàng.” Hi Bình lạnh nhạt nói.
A Lệ Tư Khắc như ăn phải hũ dấm, khóe mắt rưng rưng. “Chàng… ta ghét ngươi.”
Dứt lời nàng bỏ đi sang phòng khác nằm, rưng rưng khóc.”
“Sao chàng lại làm như vậy?” Chúng nữ hỏi.
“Kệ nàng ấy, tí ta sẽ giải quyết sau. Bắt đầu thôi.” Hi Bình cười cười nói.
Sau vụ A Lệ Tư Khắc cưỡng gian hắn, tâm hắn có chút gì đó không thoải mái. Vì
vậy, cứ có cơ hội là hắn lại trêu chọc nàng.
Lúc này, Bạch Tư đã dùng bờ môi xinh xắn mềm mại ngậm lấy tiểu huynh đệ của Hi
Bình. Chiếc lưỡi không ngừng đánh qua đánh lại. Hi Bình khẽ rên rỉ sung sướng.
“Mau, mau giúp Bạch Tư. Ta muốn nàng ấy sẵn sàng.” Hi Bình vừa thở vừa nói.
Thủy Khiết Thu nhanh nhẹn dùng ngọc thủ vuốt ve một bên nhũ hoa của Bạch Tư.
Mộng Hương cũng nhẹ nhàng xoa nắn bên còn lại. Lạc Lộ thì dùng ngọc thủ vuốt
ve dọc lưng nàng, Lạc Diệp lại trêu ghẹo nhụy hoa của nàng.
Những cảm giác mang đến khiến người Bạch Tư khẽ run rẩy. Nàng cảm thấy vô cùng
dễ chịu.
Được một khắc, Bạch Tư không thể chịu nổi nữa. Nàng vội vàng ngồi dậy, nhẹ
nhàng nói:” Hi Bình, Bạch Tư không chịu nổi nữa rồi. Thiếp đến đây.”
Nàng dùng ngọc thủ cầm lấy trường thương của Hi Bình, điều chỉnh phương hướng
rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Một cảm giác thống khoái dễ chịu xâm lấn tâm can nàng.
“Ư…” Nàng khẽ rên rỉ.
Tâm linh hai người đã tương thông.
“Sao chàng muốn thiếp là người đầu tiên?” Bạch Tư thầm nghĩ.
“Nàng không muốn ngửi thấy mùi nữ nhân khác trên người nam nhân sao?” Hi Bình
đáp trả.
Tâm hồn Bạch Tư xao động. Nam nhân này luôn hỉ hỉ hả hả, nữ nhân lại nhiều vô
kể, không ngờ hắn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt này.
“Hi Bình, Bạch Tư không còn thế nữa. Bạch Tư đã quen rồi.”
“À… nhưng ta vẫn muốn nàng làm người đầu tiên.”
Bạch Tư sung sướng, toàn thân khẽ chuyển động nhè nhẹ. Con ngựa đang đi nước
kiệu, tuy chậm chạp nhưng cũng rất kích thích. Miệng nàng không ngừng rên rỉ.
“Hi Bình, chàng có biết điều gì khiến nữ nhân hạnh phúc nhất không?” Bạch Tư
hỏi.
“Được thỏa mãn?” Hi Bình tự hỏi.
“Không, điều khiến nữ nhân hạnh phúc nhất là khi thức dậy thấy nam nhân của
mình nằm bên mình. Nếu được thế, thì dù có chia sẻ vòng tay nam nhân với người
khác, thiếp cũng nguyện cam lòng.”
“A…” Tâm sự với Bạch Tư, Hi Bình hiểu được nhiều chuyện. Tâm tính hắn từ đó
thay đổi ít nhiều.
Kỵ sĩ bắt đầu thúc ngựa phi các nước đại. Song thủ Hy Bình ôm lấy chân nàng,
không ngừng thúc đẩy.
Song nhũ của Bạch Tư không ngừng rung rẩy, cảnh tượng thật kích tình.
Chúng nữ xung quanh đều đã không thể chịu nổi, đều đang tự dùng ngọc thủ thỏa
mãn mình. Y phục cũng đều đã được cởi bỏ.
Trong phòng khác, A Lệ Tư Khắc vẫn dấm dứt khóc.
Bạch Tư la hét ngày càng to. Cảm giác này, thật sự rất tuyệt.
Hi Bình tuy nằm dưới nhưng cũng không ngừng hưởng ứng nàng. Những cú thúc lên
đẩy Bạch Tư vào sự thống khoái tột cùng. Chẳng mấy chốc, Bạch Tư thở hắt ra,
nàng nằm phủ phục xuống Hi Bình, tay tìm tay, môi tìm môi. Một nụ hôn thỏa mãn
trao cho nhau.
Hi Bình khẽ đẩy thêm mấy nhịp. Bạch Tư rùng mình mấy cái rồi ngủ gục đi.
Nguyên Na nhanh nhẹn đỡ Bạch Tư ra rồi tiến tới, làm kỵ sĩ tiếp theo. Cách
Nguyên Na cưỡi ngựa thật phong cuồng. Ngựa bị thúc ép phi nước đại liên túc.
Hi Bình cũng không hề vận sức mấy, hoàn toàn để Nguyên Na chủ động.
Chúng nữ nhìn Nguyên Na mà thầm khâm phục sức khỏe vô bì của nàng.
Được nửa canh giờ, kỵ sĩ đuối sức mà cũng ngủ gục sang một bên.
Lần lượt Lạc Lộ, Lạc Diệp, Lạc U Nhi, Vưu Túy, Vạn Diệu, Độc Cô Tuyết, Lương
Lệ Quỳnh, Nguyên Nghiêm, Mỹ Hạnh Tử, Thủy Khiết Thu bị con ngựa chứng này
khuất phục. Các nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Gương mặt vô cùng thỏa
mãn.
“Đến thiếp.” Âu Dương Đình Đình nói. Cách cưỡi ngựa của nàng cũng rất mạnh
bạo. Không chỉ thế, nàng la hét cũng rất to. Tiếng la hét của Đình Đình khiến
A Lệ Tư Khắc càng khóc thảm thiết. Mộng Hương ngồi bên cạnh chứng kiến nãy
giờ, không biết đã phải tự thỏa mãn bao nhiêu lần.
Sau khi Âu Dương Đình Đình gục đi, Mộng Hương liền tiến lại.
“Hi Bình, thiếp không quen cưỡi ngựa, chàng phải giúp thiếp.” Mộng Hương dịu
dàng nói.
“Ta sẽ hướng dẫn nàng.” Hi Bình nhìn Mộng Hương trìu mến.
Tiểu huynh đệ đã tiến vào mật động. Mộng Hương khẽ rên rỉ.
Hai tay Hi Bình nắm lấy hai tay nàng.
“Nhẹ nhàng di chuyển thôi.” Hi Bình nói.
Kiều đồn của Mộng Hương khẽ lắc nhẹ. Cảm giác thống khoái xâm chiếm nàng. Hi
Bình cũng khẽ xuýt xoa.
“Cứ tiếp tục như thế, cho đến khi quen hẳn.” Hi Bình nói.
Đi nước kiệu được một lúc, Mộng Hương bỗng nảy ra một chủ ý. Nàng nắm chặt lấy
hai tay Hi Bình, người nàng khẽ ngửa ra về đằng sau.
Cảm giác này thật sự tuyệt vời. Trường thương của Hi Bình ép sát vào nhụy hoa
của nàng. Mỗi lần kiều đồn di chuyển là nhụy hoa lại bị chà sát. Vô cùng kích
thích, vô cùng sung sướng.
Mộng Hương cũng không chịu được lâu. Nàng cảm thấy cứ duy trì như vậy thì toàn
thân sẽ vô lực.
Như hiểu được điều đó, Hi Bình nói:” Nào, bắt đầu phi nước đại thôi.”
Mộng Hương khẽ “ừm” một tiếng, bắt đầu mạnh bạo thúc ngựa. Nàng đã chứng kiến
nãy giờ, nên cũng nắm được phần nào nguyên tắc.
Những cú nảy mạnh bạo diễn ra. Hi Bình phải ôm lấy eo nàng, để nàng khỏi ngã
ngựa.
Mộng Hương không ngừng la hét, gương mặt biểu hiện hàng vạn sắc thái tình cảm.
Lúc đau đớn, lúc hoan hỉ, lúc lại mệt mỏi, khi thỏa mãn.
Nàng la lên một tiếng, toàn thân vô lực gục xuống.
“Hương Hương không làm nổi nữa.”
Hi Bình hôn lên môi nàng, xoay ngược người lại, mạnh bạo tiến nhập vào nàng.
Được một lúc, Mộng Hương hoàn toàn thiếp đi.
Chúng nữ đã bị hạ gục. Chỉ còn một người vẫn đang dấm dứt khóc bên kia.
Hi Bình mỉm cười, cứ thế trần truồng tiến đến phòng A Lệ Tư Khắc nằm.
A Lệ Tư Khắc thấy Hi Bình bước vào, lòng vừa hoan hỉ vừa chán ghét. “Chàng đi
đi, ta không muốn thấy chàng.” Nàng úp mặt vào trong nói.
Cơ thể mềm mại của nàng bỗng bị nhấc bổng lên. Hi Bình đã bế nàng vào lòng,
nhẹ nhàng quay về phòng cũ.
“Không, ta không muốn chàng.” Tư Khắc nghẹn ngào nói. Nhưng song thủ của nàng
lại đang ôm lấy cổ Hi Bình.
Hi Bình tiến vào phòng. Đặt nàng xuống giường, nói:” Để ta giúp nàng.”
“Không.” A Lệ Tư Khắc nằm úp người xuống, tỏ vẻ không hề muốn.
“Ta sẽ ôn nhu mà.” Hi Bình thủ thỉ nói.
Tâm hồn A Lệ Tư Khắc khẽ xao động. “Chàng hãy chứng minh đi.” Nàng nói mà
không hề xoay người lại.
Hi Bình cũng chẳng biết làm thế nào. “Nào thì ôn nhu vậy”