Lại nói sau khi Hi Bình giết chết Sơn Bố tướng quân, không chỉ 5000 lính của
Xuyên Đoạn khiếp sợ trước thần uy của hắn mà cả những binh lính tình nguyện
theo Sơn Điền Đông Dương cũng cảm thấy ớn lạnh.
Ai muốn đối đầu với một kẻ khủng bố như vậy?
Đông Dương vương tử chỉ về 5000 lính của Xuyên Đoạn hỏi:”Hi Bình, ngươi tính
sao với đám lính này?”. Vấn đề Đông Dương vương tử lo lắng là không sai. 5000
lính này tuy khiếp sợ Hi Bình, lạy hắn như tế sao nhưng không thể đảm bảo
chúng nhất mực trung thành với hắn. Dù gì thì tư gia của chúng vẫn đang nằm
trong vòng kiểm soát của Xuyên Đoạn tướng quân, nếu chúng phản bội thì thân
nhân của chúng ắt sẽ bị giết.
“Tùy ngươi xử liệu.” Hi Bình lạnh nhạt nói. Hắn thực không muốn quan tâm đến
vấn đề này. “Con mẹ ngươi, việc này mà cũng phải hỏi ta thì ngươi sau này làm
vương kiểu gì đây.”
Sơn Điền Đông Dương không phải kẻ ngu dốt. Đối với việc thu phục nhân tâm hắn
cũng có chút bản lĩnh. Sau hồi suy nghĩ, cuối cùng Đông Dương vương tử nói:
“Ta là Sơn Điền Đông Dương, vương tử của gia tộc Sơn Điền. Lục tướng nhân cơ
hội gia tộc Sơn Điền gặp nạn mà liên thủ tấn công khiến gia tộc Sơn Điền xuýt
bị diệt vong. May lòng trời thương xót gia tộc Sơn Điền, đã cử chiến thần
xuống giúp ta trả thù. Nay ta đến đây, trước để lấy đầu Xuyên Đoạn Tư Điền,
sau sẽ chém ngũ tướng thống nhất Đông Doanh.”
“Xuyên Đoạn Tư Điền là kẻ như thế nào, hẳn các ngươi cũng biết.Hắn là một kẻ
ngu dốt tàn bạo, không việc ác nào không làm, việc thiện nào cũng không làm,
cướp bóc dân chúng đến cùng cực. Nay ta lấy danh trời, đến để thảo phạt hắn,
trước chém đầu hắn, sau giải phóng cho chúng sinh thoát khỏi kiếp nô lệ tù
đày. Của cải sẽ chia cho dân chúng, nô lệ sẽ trả tự do. Để con thơ có mẹ cho
bú, để cha già có con chăm sóc, để gia đình đoàn tụ.”
“Ta biết tư gia các ngươi còn đang bị Xuyên Đoạn Tư Điền khống chế. Ta biết
nếu các ngươi phản lại hắn tất thân nhân các ngươi sẽ bị giết. Nay ta thả các
ngươi về, trước để tư gia các ngươi không bị chết thảm, sau để các ngươi còn
gặp mặt thân nhân mình lần cuối. Các ngươi hãy đi đi.”
“Nhưng ta nhắc lại, các ngươi hẳn đã thấy sức mạnh của chiến thần. Theo sau
ngài còn hơn 100 chiến binh thần thánh, mỗi người có thể địch lại nghìn người,
thực lực vô cùng cường hãn. Ta hi vọng sẽ không gặp lại các ngươi trên chiến
trường nữa. Ta thật không muốn con các ngươi mất cha, vợ các ngươi mất chồng,
cha mẹ già mất con cái. Hãy quay về đi.”
Đông Dương vương tử thao thao bất tuyệt một hồi. Giọng nói lúc ẩn chứa đe dọa,
lúc ẩn chứa sự quan tâm, lúc lại dấy lên sự buồn bã. Nào là chính nghĩa, nào
là trừ gian diệt bạo, lại còn nêu cao lòng nhân từ… thực thấy hắn rất giỏi
trong việc lấy lòng người.
Chúng sĩ nghe hắn nói một hồi, tên nào cũng ràn rụa nước mắt. Kẻ thì nhớ gia
đình, kẻ lại hận Xuyên Đoạn Tư Điền, kẻ cảm phục sự nhân nghĩa của Sơn Điền
Đông Dương. Tất cả không ai bảo ai, đều đồng thanh nói:
“Chúng ta nguyện đi theo Sơn Điền gia tộc, sống làm người gia tộc Sơn Điền,
chết làm ma gia tộc Sơn Điền. Chúng ta nguyện theo người trừng trị ác tặc, nêu
cao đại nghĩa, giải phóng chúng sinh.”
Sơn Điền Đông Dương khẽ mỉm cười. Thật là một tấc lưỡi mạnh hơn cả ngàn quân.
Tuy vậy hắn ra bộ cảm thán nói:
“Tấm lòng của các ngươi, Sơn Điền Đông Dương ta xin ghi nhận. Nay nếu các
ngươi đã nguyện theo, ta cũng không nỡ từ chối. Có điều, ai còn có thân nhân,
ai còn có cha mẹ già, ai còn có con nhỏ, còn có vợ hiền thì hãy quay về đi. Ta
thật không nỡ lôi các ngươi vào cuộc chiến này.” Dứt lời, Đông Dương vương tử
thở dài một hơi, ra chiều rất phiền muộn.
“Vương tử, chúng ta như kẻ tối được thấy thái dương, nguyện xin vì ngài mà đổ
máu. Chúng ta sẽ làm mũi tiên phong mở đường cho ngài, nguyện xin được chết vì
ngài.”
Chúng sĩ bị những lời nói của Sơn Điền Đông Dương mê hoặc, tình nguyện xin
chết vì hắn. Kẻ nào cũng khóc như mưa, quyết phải đi theo cho bằng được.
Hi Bình thấy Đông Dương vương tử nói một hồi, lại thấy chúng sĩ dập đầu lạy
hắn, kẻ nào cũng khóc như mất cha mất mẹ thì trong lòng cười thầm. Hắn cũng
cảm thấy tên vương tử này có cái lưỡi thật dẻo. “Công phu đấy mà đi liệp diễm
thì Độc Cô Minh cũng phải vái hắn làm thầy mất.” Hi Bình hắc hắc nghĩ.
Đông Dương vương tử thấy chúng sĩ nguyện theo hắn. Trong lòng giả bộ trầm tư
suy nghĩ, rồi chợt nảy ra một kế. Hắn làm bộ rầu rĩ rồi nói:
“Sơn Điền Đông Dương ta xin cảm tạ các ngươi.” Hắn nhảy xuống ngựa rồi làm
động tác cúi đầu tạ lạy.
Chúng sĩ thấy vậy vội nhao nhao lên. Kẻ nào cũng sợ hãi, cảm thấy cái vinh dự
này quá to lớn. Hi Bình cũng phải thầm khen hắn lợi hại. Đám binh sĩ thì các
tin phục hắn, tin hắn chính là người nhân nghĩa nhất Đông Doanh này.
Sau khi lạy tạ xong xuôi, Đông Dương vương tử nói:
“Những người nào không còn tư gia, không còn thân nhân thì có thể theo ta. Còn
những người khác, nếu các ngươi vẫn muốn theo ta thì có thể giúp ta làm một
việc. Các ngươi hãy đến các thôn làng, kể lại chuyện ngày hôm nay, nêu cao
tinh thần đại nghĩa của Sơn Điền gia tộc chúng ta, như vậy là đã báo ơn với
gia tộc ta rồi.”
Đông Dương vương tử làm bộ âu sầu nói tiếp:” Trên đường đến Xuyên Đoạn thành,
ắt phải đi qua nhiều thôn làng thành lũy, giao chiến là chuyện không thể tránh
khỏi. Ta không lo cho ta, vì có thần binh giúp đỡ ta tất sẽ thắng. Nhưng ta
thương tiếc cho sinh mạng chúng sinh. Nếu họ có thể cảm cái đại nghĩa của ta
mà không tham chiến, ta sẽ rất vui mừng.”
Thủ đoạn này của Sơn Điền Đông Dương thật lợi hại. Không cần dụng binh cũng
thắng, theo như Tôn Tử nói, chính là thượng của thượng sách.
“Vương tử, chúng ta nguyện vì ngài mà dốc hết sức.” Chúng sĩ gạt lệ mà bước
đi. Kẻ nào cũng nguyện sẽ dốc sức quảng bá tầm lòng đại nghĩa của Đông Dương
vương tử. Chúng cũng đã chứng kiến sức mạnh của chiến thần. Cái uy lực đó, thì
giết một đạo quân như dẫm lên kiến vậy.
Từ đó khắp vùng đất của Xuyên Đoạn tướng quân xuất hiện một lời đồn. Lời đồn
về sự trở về của gia tộc Sơn Điền, về các thần binh từ trời xuống giúp gia tộc
Sơn Điền, về một chiến thần bất khả chiến bại mỗi lần ra tay là như sấm sét
đánh xuống. Lời đồn này, tai hại thay, Xuyên Đoạn Tư Điền lại không hề hay
biết. Hắn chỉ quan tâm đến tin tức từ Tứ Quốc, kẻ nào vào nói không đúng ý hắn
đều bị lôi ra đánh đập. Dần dần, không kẻ nào dám vào trình báo nữa.
…
Tối đấy, ở Đông A trấn, một bữa tiệc linh đình diễn ra. Trong 5000 lính của
Xuyên Đoạn tướng quân, có 700 kẻ không còn thân nhân nguyện sống chết theo
Đông Dương vương tử, thật vô cùng đáng mừng.
Sau khi tiệc kết thúc, Sơn Điền Đông Dương, Lạc Hỏa, Tứ Cẩu lại theo thói quen
đến phòng Hi Bình để bàn luận. Nhưng khi đến nơi thì bắt gặp ánh mặt lạnh lùng
của chúng nữ. Tứ Cẩu không quá ngu dốt, hiểu chúng nữ hành động như vậy là ý
muốn gì bèn kéo Lạc Hỏa và Sơn Điền Đông Dương đi.
“Có chuyện gì vậy Tứ Cẩu?” Sơn Điền Đông Dương hỏi.
“Ngươi mà vào đấy, ắt sẽ không còn lành lặn mà trở ra đâu.” Tứ Cẩu nói, ánh
mắt nhìn Đông Dương vương tử châm biến.
“Vì sao?” Đông Dương vương tử ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi chưa có nữ nhân sao? Không hiểu lòng dạ đàn bà sao?” Tứ Cẩu hỏi.
“A…” Cuối cùng hắn cũng hiểu. Quả thật khi đến đây, tối nào chúng cũng bàn
luận đến khuya mới nghỉ, tất chúng nữ không vui rồi.
“Thật là không tốt, không tốt.” Đông Dương vương tử lắc đầu cười nói.
“Đông Dương vương tử, ta muốn nhờ ngươi một chuyện.” Tứ Cẩu nhìn Sơn Điền Đông
Dương, nói.
“Có việc gì, ngươi cứ nói đi.”
“Ta đã xa nhà gần 3 tháng. Cũng đã không gần gũi nữ nhân lâu rồi. Ta muốn…”
Tứ Cẩu hơi ngập ngừng.
“Ta cũng thế.” Lạc Hỏa đột nhiên nói.
“A…” Đông Dương vương tử cười cười. “Thì ra các ngươi muốn đi thanh lâu.”
“Ngươi biết đấy, chúng ta không biết tiếng Đông Doanh, việc này thật là khó.
Nhờ ngươi chỉ dẫn giúp ta.” Tứ Cẩu khẩn khoản nói, điệu bộ ra vẻ cung kính.
“Được, được. Ta dẫn các ngươi đi.” Đông Dương vương tử hắc hắc nói.
Ba tên bại hoại dắt nhau đi đến thanh lâu lớn nhất Đông A trấn, tận hưởng một
đêm phong nguyệt tưng bừng.
Lúc đấy trong phòng Hi Bình, chuẩn bị diễn ra một cuộc thi, mà Hi Bình về sau
hãy gọi vui là “Đại hội cưỡi ngựa.”