“Đông Dương vương tử, Sơn Điền gia tộc liệu còn bao nhiêu quân?” Nguyên Na cất
tiếng hỏi.
Đông Dương vương tử trầm ngâm suy nghĩ. Khi Đông Kinh thất thủ, toàn quân của
Sơn Điền gia tộc bị mất hết liên lạc. Kẻ thì ở lại quyết tử, kẻ lại bỏ chạy.
Hắn thân là vương tử mà cũng chạy trốn. Bất giác Đông Dương vương tử thở dài.
Trong lòng thấy vô cùng xấu hổ.
“Ca, đại sự là quan trọng nhất, nếu phụ thân còn sống, người sẽ đồng ý với
cách làm của ca.” Hạnh Tử cất tiếng an ủi. Nàng là người Đông Doanh, nên hiểu
một võ sĩ mà bỏ chạy là một sự sỉ nhục rất lớn.
Đông Dương vương tử được an ủi, tâm tư đỡ hơn rất nhiều. Hắn hít một hơi sâu
rồi nói:” Chính quân của Sơn Điền gia tộc chắc đều đã chết. Tuy nhiên, Sơn
Điền gia tộc rất được lòng người. Nếu ta mang danh nghĩa Sơn Điền gia tộc, có
thể sẽ tuyển mộ được nhiều người đi theo.”
Đúng vậy. Trong lòng dân chúng, Sơn Điền tướng quân là một người rất vĩ đại.
Nhắc đến Sơn Điền tướng quân, dân chúng Đông Doanh đều rất kính phục. Thái độ
của lão bá khi nghe thấy 4 tiếng Sơn Điền gia tộc đã nói lên điều đó.
“Có điều…” Giọng Đông Dương vương tử trầm xuống. “Lực lượng tòng quân này
không thể so với những binh lính đã vào sinh ra tử được. Nếu bảo họ ra chiến
trận, chỉ sợ…”
“Ta hiểu.” Bạch Tư lặng lẽ nói. Ra trận không chỉ dựa vào mỗi sự nhiệt huyết.
Nếu không có thực lực thì cũng chỉ thành cái bị thịt cho địch nhân chà đạp
thôi.
Mọi người lại trầm ngâm.
Lúc này, Hi Bình đã ngủ. Vạn Diệu và Thủy Khiết Thu mỗi người nằm một bên hắn.
Tất nhiên, ma trảo của Hi Bình đều đặt trong nội y của hai người. Ma trảo nhẹ
nhàng nắn bóp khiến lưỡng nữ mặt đã đỏ hồng.
Bạch Tư thấy cảnh đó, bất giác mặt nàng cũng đỏ bừng. “Dâm tặc, lúc ngủ mà
chàng cũng khi phụ người khác.” Nàng khẽ mắng.
“Bạch Tư, sao mặt ngươi đỏ vậy?” Nguyên Na chợt hỏi. Mấy con mắt đều nhìn vào
nàng.
“Không có gì. Không có gì. Mọi người hãy nói tiếp đi. Đông Dương vương tử,
chẳng lẽ không có hi vọng khác sao?” Bạch Tư vội vàng đánh trống lảng.
Đông Dương vương tử trầm ngâm. Thực sự, hắn cũng không rõ Sơn Điền gia tộc còn
tàn dư nào không. Lúc đấy tình hình hỗn loạn, thật khó mà biết được. Nhưng với
tinh thần của Sơn Điền chiến sĩ, chắc chắn họ sẽ quyết tử. Bất giác hắn lại
thở dài, hận mình là kẻ nhu nhược. Sắc thái của hắn khiến những người ngồi
cùng cũng không thấy mấy tia hia vọng khả quan.
“Ca, chẳng phải chúng ta có quan hệ rất tốt với các nhẫn giả sao?” Hạnh Tử
chợt nói.
“Nhẫn giả?” Đông Dương vương tử thức tỉnh. Hắn như kẻ sống trong hang động
thấy được ánh sáng của mặt trời vậy. “Đúng rồi, các nhẫn giả.”
“Nhẫn giả?” Lạc Hỏa, Tứ Cẩu, Nguyên Na, Bạch Tư đều lộ thần sắc kỳ quái.
“Đúng, nhẫn giả. Ở Đông Doanh chúng ta, các nhẫn giả rất được tôn trọng. Họ có
thực lực rất mạnh.” Đông Dương vương tử từ từ giải thích cho chúng nhân hiểu.
Nguyên ở Đông Doanh, các chư hầu không ngừng đối địch nhau. Việc thu thập tin
tức tình báo, phá hoại kho lương, phá hoại thành quách, ám sát thành chủ… là
những việc được trả thù lao rất cao. Mấy trăm năm trước, vài cao thủ đã tự lập
ra một tổ chức gọi là “Nhẫn giả”. Họ chuyên đảm nhận các nhiệm vụ này. Họ cũng
thường xuyên chiêu mộ, đào tạo các nhẫn giả, hình thành nên các làng “nhẫn
giả”. Nhưng làng này sống biệt lập với xã hội. Họ thường ẩn cư ở trong rừng
sâu hoặc trong hang núi.
Nhẫn giả rất được kính trọng. Có điều không nhiều người biết được họ sống ở
đâu. Chỉ khi thi hành nhiệm vụ họ mới xuất hiện. Cũng chỉ có các thành chủ mới
biết họ sống ở đâu.
Sau mấy trăm năm, hiện nay, “nhẫn giả” đã phân chia ra làm nhiều làng. Mỗi
làng sống ở một khu vực khác nhau. Có những làng sống biệt lập, không quan hệ
với ai. Có làng lại câu kết với thành chủ, chuyên phục vụ cho họ.
Tuy vậy, giữa các làng nhẫn giả cũng phân chia thực lực mạnh yếu. Mạnh nhất là
các nhẫn giả mang họ “Liễu”. Tương truyền, họ là những truyền nhân chân chính
của các nhẫn giả đầu tiên ở Đông Doanh. Làng “Liễu” không có quá 100 người
nhưng thực lực của ai cũng rất mạnh. Họ cũng có quan hệ rất tốt với Sơn Điền
gia tộc.
Tuy nhiên, khi chiến tranh xảy ra, làng “liễu” đã bị nhẫn giả làng “Hỏa” và
nhẫn giả làng “Thủy” liên kết tấn công. Chính vì vậy, họ không thể giúp được
Sơn Điền gia tộc. Giờ cũng không rõ nhẫn giả làng “Liễu” bây giờ thế nào.
“Vậy là hết hi vọng rồi sao?” Tứ Cẩu tỏ vẻ thất vọng. Nói một thôi một hồi rốt
cuộc vẫn chả thấy tí hi vọng nào.
“Không, không có sự giúp đỡ của “Liễu nhẫn giả”, chúng ta vẫn có thể tìm sợ
trợ giúp từ các nhẫn giả khác. Nên nhớ, cái gốc của các nhẫn giả là thực thi
các nhiệm vụ khó khắn. Hay đơn giản hơn, chỉ cần có tiền là họ sẽ giúp chúng
ta.”
“Tiền? Chẳng phải tên Hạ Tỉnh Viên này có rất nhiều của cải sao. Chúng ta có
thể đem tiền bạc để mua chuộc dân chúng, cũng có thể dùng tiền bạc để mua
chuộc đám nhẫn giả. Nhưng…” Lạc Hỏa ngập ngừng suy nghĩ. “Tìm các nhẫn giả ở
đâu?”
Vấn đề này thật sự không đơn giản.
…
Đám người Hi Bình ở lại Đông A trấn 3 ngày. Hiện giờ, họ thật chưa có kế sách
gì khả quan. Nếu đem hơn 100 người này để đấu với binh lính của Xuyên Đoạn
tướng quân, thật là đem quân vào chỗ chết. Đành phải ngồi chờ đợi vậy. Mùa
Đông đã sắp đến rồi. Có thể phải 3 tháng sau mới khởi sự được.
Xuyên Đoạn thành. Xuyên Đoạn tướng quân đã nhận được tin Hạ Tỉnh Viên đã bị
giết, lại bị giết bởi ngoại tộc.
“Địch nhân có bao nhiêu người?” Xuyên Đoạn tướng quân tức giận hỏi.
“Tướng quân, địch nhân không nhiều lắm, chỉ khoản 100 tên.”
“Thế sao Hạ Tỉnh Viên chết dễ vậy?” Xuyên Đoạn bực tức đứng dậy. Chỉ có 100
tên mà để bị giết chết. Thật không thể chấp nhận được.
“Do Hạ Tỉnh đại nhân đã bị trúng kế. Địch nhân đã dùng mỹ nữ câu dẫn Hạ Tỉnh
đại nhân.”
“Đồ chó ngu ngốc, đồ ăn hại.” Xuyên Đoạn tướng quân giận đến tím mặt. “Phái 5
nghìn quân đến Đông A trấn làm cỏ bọn ngoại tộc đấy cho ta.”
Tên Hạ Tỉnh Viên háo sắc chết đi khiến hắn không vui chút nào. Tâm của hắn
đang nhìn đến trận chiến ở Tứ Quốc. Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ nhảy vào nuốt
gọn hai con hổ bị thương. Giết được hai hổ này thì mới có cơ hội nhòm ngó Bản
Châu. Từ sau khi Sơn Khẩu gia tộc và Tùng Hạ gia tộc chiếm được đất đai của
Sơn Điền gia tộc, thực lực của chúng vô cùng mạnh. Các gia tộc khác khó so
sánh được. Bất quá, chúng cũng đang cắn xé lẫn nhau.
Sáng hôm sau, 5 nghìn tinh binh của Xuyên Đoạn gia tộc đã lập tức lên đường.
Chúng sĩ căm tức Xuyên Đoạn tướng quân nhưng không thể trái ý được. Chỉ đành
nuốt cục tức mà tiến quân.