Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 30: Chương 6 Hí Kịch (2) – Botruyen

Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 30: Chương 6 Hí Kịch (2)

“Xin hỏi Hạ Tỉnh đại nhân, vì sao lại khoản đãi chúng ta như vậy?” Mỹ Hạnh Tử
cất tiếng hỏi.

“Các vị chớ suy nghĩ nhiều, ta đối xử với mọi người đều như nhau. Các vị chắc
là thương nhân?” Hạ Tỉnh Viên hỏi.

“Chủ nhân của ta chính là một thương nhân đến từ Trung Nguyên. Chủ nhân của
tôi đến Đông Doanh lần này để mở đường thông thương.” Mỹ Hạnh Tử cười nói.

“Vậy thì tốt rồi, phàm là thương nhân, đã đến đây thì đều được khoản đãi. Nào,
xin mời.” Hạ Tỉnh Viên nâng chén nói.

“Mời…” Mỹ Hạnh Tử cũng nói, rồi quay lại ra hiệu với Hi Bình.

Hi Bình nâng chén uống cạn ngay. “Chà, rượu này thật ngon, không hiểu là rượu
gì đây.” Hi Bình tấm tắc nói.

Hạ Tỉnh Viên nhìn thấy Hi Bình gật gù thích thú, trong lòng cũng rất sảng
khoái. “Ngươi thưởng thức mỹ tửu của ta, ta thưởng thức mỹ nữ của người, hắc
hắc.”

“Hạ Tỉnh đại nhân, các nữ chủ nhân của ta vốn không uống được rượu, xin thay
nữ chủ nhân uống cạn chén này.” Hạnh Tử dứt lời uống cạn chén. Má nàng đỏ hồng
lên.

“Vị công tử này thật khảng khái, công tử hình như là người Đông Doanh chúng
ta?” Bá Sơn Phong nói.

“Ta đúng là người Đông Doanh, nay phải đi hầu người ngoại tộc, chuyện này…”
Hạnh Tử ra vẻ thống khổ, thở dài một hơi.

“Thật có lỗi, thật có lỗi, Bá Sơn xin cạn chén này tạ lỗi cũng công tử.”

Rượu cứ thế nâng, thức ăn cứ thế nhắm. Rượu được vài tuần, Hạ Tỉnh Viên
nói:”Xin hỏi các vị đến Đông Doanh để buôn bán gì?”

“Mỹ nữ.” Hạnh Tử nói.

“Mỹ nữ?” Hai mắt Hạ Tỉnh Viên sáng lên, không ngừng đảo qua đảo lại nhìn chúng
nữ, ánh mắt lộ vẻ thèm khát.

Hi Bình giả bộ bực tức, đặt đũa đền “Rầm” một cái.

Hạ Tỉnh Viên giật mình, Bá Sơn Phong vội nói:” Xin mời các vị thưởng thức vài
điệu múa Đông Doanh chúng tôi.” Tức thì hắn vỗ tay mấy cái.

Hi Bình định đứng dậy nhưng Hạnh Tử đã ra hiệu bình tĩnh, quay lại nói vài
tiếng Trung Nguyên.

Một tốp nam nữ tiến ra, múa một điệu múa cổ truyền của Đông Doanh.

Hi Bình ra bộ thích thú hân thưởng, Hạ Tỉnh Viên cũng nhân cơ hội chiếm vài
phần tiện nghi chúng nữ bằng ánh mắt. Bá Sơn Phong chỉ cười thầm còn Hạnh Tử
cũng vui vẻ không kém.

“Hạ Tỉnh đại nhân, Hạ Tỉnh đại nhân.” Hạnh Tử cất tiếng gọi.

Hạ Tỉnh Viên đã si ngốc nhìn, bất giác giật mình nhìn Hạnh Tử, vẻ mặt thất
thần ngơ ngác.

“Ngài nghĩ sao về mỹ nữ trung nguyên?”

“Rất đẹp, rất đẹp…” Hạ Tỉnh Viên tấm tắc khen, mắt lại đảo nhìn chúng nữ.
Chúng nữ làm như không biết gì, ra vẻ cười cười đùa đùa thần sắc thập phần
quyến rũ. Hi Bình cũng kéo lấy Khiết Thu và Lạc Diệp vào lòng, ma trảo không
ngừng hí lộng. Hạ Tỉnh Viên nhìn cảnh tượng mà thẫn thờ cả người, nuốt nước
miếng đến ực một cái.

“Hừ, tên sắc lang này, chết đến nơi mà vẫn còn háo sắc.” Mỹ Hạnh Tử thầm cười.
“Hạ Tỉnh đại nhân, ngài có muốn được thưởng thức điệu múa của mỹ nữ trung
nguyên không?”

Hạ Tỉnh Viên vội nói:”Muốn, muốn…” Dục vọng đã lên rất cao.

Mỹ Hạnh Tử quay lại nói vài câu tiếng trung nguyên, chỉ thấy chúng nữ lắc lắc
đầu, ánh mắt Hạ Tỉnh Viên lộ vẻ thất vọng thấy rõ. Lúc sau lại có người cúi
đầu gật gật, tỏ vẻ e thẹn chính là mỹ nữ bạch phát.

Mỹ Hạnh Tử quay lại cười cười nói:” Hạ Tỉnh đại nhân, các mỹ nữ hôm nay không
khỏe nên không thể biểu diễn trước mặt đại nhân được. Nhưng bạch phát mỹ nữ
kia muốn múa kiếm cho đại nhân xem, không biết đại nhân có nhã hứng đó không?”

“Hay, kiếm và mỹ nữ, mỹ nữ và kiếm, ta thật muốn thưởng lãm cả hai ngay lập
tức.”

Mỹ Hạnh Tử quay lại nói. Lạc U Nhi liền tiến ra, tay cầm một thanh kiếm.

Nàng múa điệu “Lạc Hoa kiếm pháp”, mái tóc trắng không ngừng tung bay, dáng
điệu thanh tao thập phần dụ nhân. Bá Sơn Phong cũng phải há mồm mà nhìn, còn
Hạ Tỉnh Viên thì đã sớm đánh mất thần hồn rồi.

“Ta muốn hát, ta muốn hát.” Hi Bình đột nhiên vùng vằng nói.

Lời vừa dứt thì giọng ca thần đã vang lên. Tiếng nghe như bò rống.

Hạ Tỉnh Viên và Bá Sơn Phong bị tiếng hát của Hi Bình làm cho khiếp sợ, không
ngừng thầm kêu khổ.

Chúng nữ đã có chuẩn bị từ trước, tất cả đều đã nhét ít bông bịt lỗ tai lại
nên hiển nhiên không bị “ca thần” làm ảnh hưởng. Các nàng lại làm ra vẻ hứng
thú vui thích.

Trong trướng chỉ có Mỹ Hạnh Tử, Hạ Tỉnh Viên và Bá Sơn Phong là chịu khổ. Mấy
thị nữ và lính tráng đã bỏ chạy khỏi nơi đó rồi.

Hạnh Tử đau khổ quay sang Hạ Tỉnh Viên nói:” Hạ Tỉnh đại nhân, chủ nhân ta
đang rất cao hứng. Tiếng hát đó đối với người Đông Doanh chúng ta thật chẳng
khác chi tiếng bò rống, nhưng với người trung nguyên thì lại rất hấp dẫn. Ngài
xem, các nữ chủ nhân đều đang hân thưởng tiếng ca đó. Nếu ngài tỏ vẻ thích thú
muốn học thì chủ nhân ta rất vui mừng, có thể sẽ tặng cho ngài vài mỹ nữ.”

“Cái này không phải là tự nhiên mà có sao. Chỉ tốn ít công phu nước bọt mà
được mỹ nữ, chẳng phải là quá tốt sao.” Hạ Tỉnh Viên vui đến phát điên lên.
Hắn vội gật gật đầu đồng ý.

Lúc này, Hi Bình đã thôi không hát nữa. Chúng nữ tỏ vẻ tiếc nuối. Hạ Tỉnh Viên
lại càng muốn học cách bò rống đó để hòng lấy lòng mỹ nhân.

Lúc này, Tứ Cẩu và Vưu Túy nghe thấy ám hiệu từ Hi Bình, lập tức khởi sự. Vưu
Túy, Lạc Hỏa và 40 thị vệ đới đao nhanh chóng xông ra chiếm giữ cổng thành, mở
cổng cho bọn giả khất cái tràn vào. Tiếng chém giết không ngừng vang lên.
Những tên nào muốn xông vào trướng phủ đều bị 10 thị vệ đới đao hạ sát.

Các đới đao thị vệ đều là các cao thủ đại nội, 1 địch 10, đám binh lính Đông
Doanh tuyệt không phải là đối thủ của họ. Mấy tên cao thủ của Hạ Tỉnh Viên
cũng nhanh chóng nằm dưới mũi thương và mũi kiếm của Tứ Cẩu, Vưu Túy.

Trong trướng phủ lúc này chỉ có Hạ Tỉnh Viên và Bá Sơn Phong là không hay biết
chút gì.

“Hạ Tỉnh đại nhân, chủ nhân ta rất vui mừng khi biết ngài muốn học tiếng ca
của chủ nhân ta.” Hạnh Tử quay lại nói.

Hi Bình mang vẻ mặt tươi cười hớn hở tiến lại gần Hạ Tỉnh Viên. Hạ Tỉnh Viên
cũng cười cười với Hi Bình.

Vì mỹ nữ mà chấp nhận việc này, thật hết sức đáng khâm phục.

Hi Bình đưa tay ra ôm lấy Hạ Tỉnh Viên vào ngực. Hạ Tỉnh Viên cũng không tỏ vẻ
phản đối, chỉ là hai nam nhân lại đi ôm nhau, hắn thập phần không thích thú.
Cái lễ nghi của bọn người Trung Nguyên thật quá quái đản.

Hi Bình tất nhiên cũng không thích thú gì. “Chỉ là, con mẹ ngươi, dám chiếm
tiện nghi của nữ nhân ta nhiều như vậy, thì ngươi, con mẹ nó, chết chắc rồi.
Lão tử không bóp nát ngươi thành cám thì lão tử mang họ của ngươi.”

Hạ Tỉnh Viên bị Hi Bình ôm vào người. Lúc đầu còn cười cười, sau tỏ vẻ khó
chịu, rồi “A” lên một tiếng, người đã bị bẻ làm đôi, hộc máu ra mà chết.

Bá Sơn Phong giật mình khiếp sợ, la lên mấy tiếng:” Có thích khách” thì cũng
tuyệt mạng dưới kiếm của Lạc U Nhi.

Hạnh Tử lấy đao chặt đứt đầu Hạ Tỉnh Viên, xách đầu hắn ra ngoài hét lớn:”Hạ
Tỉnh Viên đã bị giết. Kẻ nào theo thì sống, chống thì chết.”

Trận chiến đang hỗn loạn diễn ra bỗng dừng lại. Binh lính của Hạ Tỉnh Viên,
quá nửa là thôn dân bị ép phải xung quân, nghe thấy Hạ Tỉnh Viên bị giết thì
ngay lập tức vứt vũ khí đầu hàng. Những kẻ chống đối nhanh chóng bị giết chết.

“Hi Bình, bọn người này thật yếu nhược. Giết chúng quá dễ dàng.” Tứ Cẩu đắc ý
nói.

“Đây chỉ là bọn lính ô tạp, bọn lính chính quy cường hãn hơn nhiều.” Mỹ Hạnh
Tử nhắc nhở.

“Dù địch nhân thế nào, ta cũng bóp nát chúng hết.” Hi Bình nói, gương mặt
phảng phất chút sát khí.

Vở kịch hạ màn đầy đẫm máu. Hai bên đều diễn kịch, chỉ là ai diễn hay hơn mà
thôi. Hạ Tỉnh Viên bị chúng nữ mê hoặc, quên bẵng đi đám thương nhân buôn vũ
khí và đám giả khất cái, thật là vì sắc mà vong mạng, đáng kiếp thay.

Dân chúng trong Đông A Trấn nghe trong thành có biến thì giật mình sợ hãi. Kẻ
nào cũng vội vội vàng vàng cất giấu của cải, đóng chặt cửa nhà, đến hơn nửa
ngày cũng không dám thò ra.

Một vài kẻ trung thành với Hạ Tỉnh Viên đã may mắn thoát được ra ngoài, vội
vàng phi ngựa cấp báo với Xuyên Đoạn tướng quân.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.