Một buổi trưa nắng, một đoàn người chậm rãi tiến vào Hoàng thành nước Thiên
Trúc. Đi đầu là một nam nhân trông vô cùng oai phong, miệng luôn mỉm cười một
cách tà dị. Hắn cưỡi một con ngựa màu đen, lưng đeo một thanh đao kỳ dị. Bên
phải hắn có sáu người con gái, trang phục rất lạ. Bên trái là sáu người con
gái khác, ăn mặc theo kiểu người Trung Nguyên. Tựu chung lại mười hai người
này rất xinh đẹp. Theo sau là một đoàn xe có lính đi kèm hai bên.
Đoàn người lạ mặt khiến dân chúng rất hiếu kỳ. Một cô gái Thiên Trúc thầm
nghĩ:”Nam nhân lãnh tuấn cưỡi con ngựa màu đen, xung quanh có nhiều nữ nhân
xinh đẹp…” Như chợt phát hiện ra điều gì đó, cô chợt hét lên:”A…a… Tình
ái chi thần.”
Đám người Thiên Trúc chợt tỉnh ra, đây giống như vị tình ái chi thần do đám
thương nhân kể lại. Những tiếng hô không ngừng vang lên “Tình ái chi thần,
tình ái chi thần…”
Đám dân Thiên Trúc trong kinh thành nghe theo tiếng gọi đều ùn ùn kéo đến cổng
thành để xem vị “tình ái chi thần” vang danh này ra sao.
Đám dân chúng hiếu kỳ vây quanh lấy đoàn người. Hi Bình không hiểu chúng đang
hò hét cái gì. Ô Long đứng lên hí vang một tiếng. Mộng Cơ thấy vậy bèn lên
tiếng:”Dân Thiên Trúc đang gọi chàng là 'tình ái chi thần', họ có vẻ rất sùng
bái chàng.”
“Ha ha, ta là quyền vương ca thần vô địch, là thiên tài, là đại tình thánh mà,
ha ha”. Hi Bình cười sung sướng.
“Được, nhân dịp này, ta thật muốn hát cho đám người này nghe.” Hi Bình cao
hứng nói.
“Không được” Chúng nữ đồng thanh nói.
Nguyên, nam nhân cưỡi ngựa đen đó chính là Hi Bình. Sáu nữ nhân đi bên phải ăn
mặc kỳ lạ chính là sáu người Nguyên Chân. Sáu người đi bên trái Hy Bình là Lôi
Phượng, Lãnh Như Băng, Vưu Túy, Đường Tư, Lương Lệ Quỳnh và Mộng Cơ.
Đoàn người Hi Bình cứ tắc nghẹt ở cổng thành. A, được sùng bái quá cũng khổ a.
Một nam nhân to lớn đang đẩy từng người ra, cố chen lên, miệng không ngớt nói
tiếng Trung Nguyên:”Chủ nhân, chủ nhân, đúng là chủ nhân rồi.”
“A, Bố Lỗ Tư, tiểu tử ngươi, đến đón ta à.” Hi Bình lên tiếng.
“Bố Lỗ Tư, mau mau đưa chúng ta ra khỏi đây. Chủ nhân đang muốn hát đấy.” Mộng
Cơ nói.
Mặt Bố Lỗ Tư tái mét, hắn vội nắm dây cương Ô Long, hô hào bằng tiếng Thiên
Trúc, đại ý là yêu cầu đám dân Thiên Trúc tránh ra cho tình ái chi thần đi. Ca
hát thực sự là thứ vũ khí đáng sợ nhất của Hi Bình.
Bố Lỗ Tư vừa đi vừa nói với Hi Bình:”Chủ nhân, Bố Lỗ Tư sẽ đưa chủ nhân đến
trang viện của Bố Lỗ Tư. Bố Lỗ Tư đã chuẩn bị một căn phòng thật lớn, có một
cái giường thật lớn để chủ nhân nghỉ ngơi.”
“Ha, tiểu tư, sao ngươi biết ta sắp đến vậy?”
“Chủ nhân, người chưa đến nhưng dân chúng Thiên Trúc đã đồn thổi có một vị
'tình ái chi thần' đang đến đây. Nam nhân cường hãn như thế thì chỉ có chủ
nhân của Bố Lỗ Tư này thôi.” Bố Lỗ Tư nói đầy vẻ tự hào.
“Ha, ngươi thông minh gần bằng thiên tài ta rồi đấy.” Trời, Hi Binh đại thiên
tài mặt dày vô sỉ.
…
Trang viện của Bố Lỗ Tư cũng bề thế không kém gì Trường Xuân Đường. Hi Bình
không ngờ cái tên chuyên đi dâng xử nữ để kiếm tiền như hắn cũng có cơ ngơi
thật không nhỏ. Đúng là ngành làm ăn không vốn có khác, hắc hắc.
Bố Lỗ Tư an bài cho đám lính trú tạm ở ngoài. Sau đó sai gia nhân đưa thê tử
của Hy Bình vào “đại tràng” ( căn phòng Bố Lỗ Tư làm cho Hi Bình gọi là “đại
tràng” ) nghỉ ngơi.
Chúng nữ sau một ngày đi đường mỏi mệt, niềm mong mỏi lớn nhất tất nhiên là có
một cái giường êm ấm để ngủ rồi. Chẳng ai bảo ai, tất cả đều nhanh chóng kiếm
một chỗ nằm cho mình.
Sau khi chúng nữ đi hết, Bố Lỗ Tư mới dám hỏi Hi Bình:” Chủ nhân, để Bố Lỗ Tư
đi tìm cho chủ nhân vài xử nữ.”
“Thôi, không cần. Ta đến đây không phải để liệp diễm. Ta không nghĩ sẽ lấy
thêm nữ nhân nữa.”Hi Bình trả lời.
Uỳnh, lời Hi Bình nói như tiếng sấm bên tai Bố Lỗ Tư. “Chủ nhân mà không lấy
thêm nữ nhân thì mặt trời mọc đằng tây.” Hắn nghĩ thầm.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Hi Bình, Bố Lỗ Tư chợt đoán được vài phần tâm ý Hi
Bình.
“Chủ nhân, Đại Ny rất nhớ người. 5 năm nay, Đại Ny không hoan hảo với nam nhân
nào cả. Bố Lỗ Tư nghĩ nàng ấy yêu chủ nhân rất sâu đậm.” Bố Lỗ Tư than thở.
“Bố Lỗ Tư, đưa ta đi gặp Đại Ny.” Trong lòng Hi Bình chợt hiện lên những hình
bóng, những mỹ nữ sẵn sàng hiến thân cho hắn mà hắn lại không màng đến. Đó là
Đại Ny và Mỹ Hạnh Tử. “Đại Ny giờ không còn là vợ của Tứ Cẩu nữa, ta dung nạp
với nàng ấy chắc cũng không có lỗi với Tứ Cẩu. Còn Mỹ Hạnh Tử, 5 năm rồi, khẩu
vị của thiên tài ta cũng có thay đổi chút ít.”
(Lời tác giả: Hi Bình 5 năm trước không thích Mỹ Hạnh Tử vì tác giả LD không
thích gái Nhật. Nhưng 5 năm sau vận đổi sao rời, vô lại công tử tôi lại rất
thích gái Nhật. Vì thế Hi Bình không thể không thích. hắc hắc, quyển hai sẽ là
Đông Dương du ký. hắc hắc)
Trong lòng Hi Bình có chút hưng phấn.”Sau khi về Trung Nguyên ta sẽ đến Đông
Dương.”
Hi Bình và Bố Lỗ Tư vừa đi vừa tán đủ chuyện. Chủ yếu là chuyện về các mỹ nữ.
Chẳng mấy chốc, Hi Bình đã đến nơi Đại Ny ở. Nơi Đại Ny ở là một căn phòng
tĩnh mịch nằm trong hoa viên của trang viện. Hi Bình ra dấu cho Bố Lỗ Tư lui
đi, còn mình thì lặng lẽ bước vào phòng.
Căn phòng bố trí đơn giản. Một bộ bàn ghế cũ. Trên bàn đặt một chiếc gương,
mặt gương phủ đầy bụi. Có vẻ rất lâu rồi chủ nhân chiếc gương không ngó tới
nó. Góc phòng có một chiếc giường. Trên giường có một mỹ nữ đang yên giấc.
Nàng mặc một bộ quần áo thô dày che giấu các đường cong cơ thể, thật sự rất
không hợp với nàng. Hơi thở nàng đều đặn, nhè nhẹ. Mỹ nữ đó đúng là Đại Ny.
Hi Bình tiến gần đến giường, ngắm nhìn khuôn mặt nàng. 5 năm không gặp, Đại Ny
đã thay đổi quá nhiều. Vẫn còn đó những đường nét xinh đẹp, nhưng gương mặt
nàng trông thật khắc khổ, héo mòn. Hi Bình cảm giác các đường cong cơ thể nàng
cũng không còn như xưa. Mắt nàng ngấn lệ. Hi Bình nhẹ sờ tay xuống gối. Gối
nàng vẫn còn ẩm ướt và có mùi ẩm mốc. Dường như nàng đã khóc rất nhiều và khóc
rất thường xuyên.
“Sao nàng phải đày đọa mình như vậy.” Trong lòng Hi Bình dâng lên một cảm giác
cay cay nơi sống mũi. Chưa bao giờ Hi Bình cảm nhận được tình yêu Đại Ny dành
cho mình lại sâu sắc như bây giờ. Mắt Hi Bình đã ngấn lệ. Lần duy nhất Hi Bình
khóc là khi nghe ngũ nữ bị hại chết. Lần này Hi Bình lại khóc sao.
Hi Bình ngồi xuống bên giường, đôi tay nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc ra khỏi
gương mặt Đại Ny. Đôi môi nàng khô quá, nàng thật tiều tụy. Hi Bình vuốt ve
gương mặt Đại Ny, thật ôn nhu, đầy tình cảm.
Đại Ny cảm thấy có một bàn tay nam nhân đang vuốt ve nàng. Lâu rồi nàng không
có cảm giác này. Môi nàng mấp máy hai tiếng:”Hi Bình”.
Mắt nàng khẽ mở, nam nhân trước mặt nàng, nam nhân anh tuấn đó, chính là Hi
Bình, là nam nhân duy nhất nàng yêu thương. Nàng bừng tỉnh, đây không là mơ,
đây là thật. Hi Bình đang bên cạnh nàng, đang vuốt ve nàng.
Đại Ny òa khóc, hai tay ôm lấy Hy Bình. Hi Bình cũng ôn nhu ôm lấy Đại Ny vào
lòng.
“Đại Ny, đừng khóc nữa. Sao nàng lại đày đọa mình như vậy.” Hi Bình vuốt nhẹ
lên tấm lưng của Đại Ny. Nàng thực sự rất gầy.
“Đại Ny, Đại Ny… ” Đại Ny nói trong thổn thức. “Không đêm nào thiếp không
nhớ tới chàng, không đêm nào thiếp không mơ về chàng. Nhưng giấc mơ nào cũng
là cơn ác mộng. Giấc mơ nào chàng cũng không cần Đại Ny. Nhiều khi Đại Ny đã
muốn chết, nhưng Đại Ny vẫn hi vọng một ngày nào đó chàng sẽ đến bên Đại Ny,
ôm lấy Đại Ny.”
“Giờ ta sẽ ở bên nàng. Giờ ta sẽ chăm sóc nàng. Mãi mãi.” Hi Bình thật sự cảm
nhận được tình yêu nữ nhân này dành cho mình. Một tình yêu rất chân thật, rất
sâu sắc.
“Đại Ny, đừng khóc nữa, ta có một yêu cầu, không, một mong muốn mới đúng.” Hy
Bình nói.
“Chàng muốn gì.” Đại Ny lo sợ hỏi Hi Bình. Nàng đang sợ hãi Hy Bình sẽ rời bỏ
nàng.
Như cảm nhận được suy nghĩ của Đại Ny, Hi Bình ôm nàng chặt hơn, thủ thỉ vào
tai nàng:” Ta muốn Đại Ny múa thoát y cho ta xem.”
“A…” Gương mặt Đại Ny đỏ bừng. Rất lâu rồi đôi má này mới đỏ như vậy. “Nhưng
giờ Đại Ny rất xấu. Chàng sẽ không thích Đại Ny ô ô” Đại Ny lại khóc.
“Không, Hi Bình này nói thật lòng rằng, đây chính là lúc ta yêu nàng sâu sắc
nhất. Cảm nhận được tình cảm nàng dành cho ta khiến tim ta rung động.”
“Thật chứ…”
“Thật.”
Đại Ny khẽ lùi lại, người rung rinh mấy cái, từng mảnh vải lần lượt rơi xuống.
Đến khi hoàn toàn lõa thể, Đại Ny khẽ nói:” Thiếp bây giờ thật sự rất xấu.”
“Không, ta đã xem nàng múa thoát ý ba lần. Và lần này, ta thấy nàng thật xinh
đẹp. Đại Ny, hãy đến đây với ta. Hay giúp phu quân nào cởi quần áo nào. Ta
thật không quen với việc này.” Hi Bình cười gian xảo.
…
Tiên động đóng cửa 5 năm vì một người. Nay cửa động lại mở ra chỉ vì một
người.