Đông A thôn, một ngư thôn nằm về phía Tây Nam Cửu Châu. Chỉ cần nhìn qua cũng
biết đây là một thôn nghèo, rất nghèo.
Đông A thôn bị Xuyên Đoạn tướng quân bóc lột đến tận xương tủy. Thuế tô hàng
năm thu hơn nửa sản vật mà dân thôn đánh bắt được. Từ cá, tôm, cua đến ngọc
trai… tất cả đều phải cống nộp. Những người chống đối đều bị bắt giữ, trai
phải đi tòng quân, gái phải làm nô lệ, cuộc sống vô cùng khổ cực.
Cách đây nửa năm, người dân Đông A thôn tình cờ cứu vớt được một thanh niên.
Người này toàn thân đầy thương tích, giáp bào rách nát, bám vào một miếng ván
mà trôi dạt đến đây. Vốn bản tính hiền lành lương thiện, dân thôn đã đưa thanh
niên này về chăm sóc. Thấy hắn thương tích đầy mình, lại lênh đênh trên biển
nhiều ngày nên dân thôn gọi hắn là Thiết Tử. Từ đấy hắn mang tên Thiết Tử.
Chiều xuống, ánh mặt trời khuất dần, một thanh niên lặng lẽ ngắm nhìn chảnh
hoàng hôn, trong lòng ẩn chứa nổi niễm u uất.
“Thiết Tử, ngươi lại nhớ nhà sao.” Lão bá, người đã vớt được Thiết Tử nói.
Thiết Tử ngậm ngùi không nói gì. Khi tỉnh dậy, thấy mọi người gọi hắn là Thiết
Tử, hắn cũng im lặng không nói gì. Điều đó có khi lại tốt hơn với họ.
“Mùa đông sắp đến rồi, chúng ta phải kiếm thêm giấy để sửa nhà, thêm củi để
sưởi ấm, mai ngươi hãy vào trấn với ta.” Lão bá thở dài bước đi, để mặc Thiết
Tử với nỗi buồn của riêng hắn. “Sắp hết năm rồi, lại sắp phải cống nộp… năm
nay ai sẽ bị bắt làm nô lệ, ai phải xung quân đây…”
…
Cách Đông A thôn không xa là Đông A trấn. Đối nghịch với Đông A thôn, Đông A
trấn khá sầm uất. Nơi đây giao thương rất phát triển. Mọi thương nhân từ Cao
Ly hay trung nguyên muốn đến Đông Doanh đều phải đi qua đây. Các tửu lâu,
thanh lâu, lữ điếm cũng tự nhiên thành nguồn sống của cư dân Đông A trấn.
Hạ Tỉnh Viên, Đông A chủ trấn, một kẻ thân tín của Xuyên Đoạn tướng quân. Hắn
được giao quản lý bến cảng phía Tây Nam Cửu Châu, đây là một chức vụ rất béo
bở, vì quản lý bến cảng này đồng nghĩa với việc nắm quyền kiểm soát con đường
buôn bán của thương nhân. Hạ Tỉnh Viên vốn là kẻ háo sắc tham lam, thấy gái
đẹp thì mê, thấy tiền thì mắt sáng. Các thương nhân muốn được yên bình đều
phải dâng cho hắn không vàng bạc thì mỹ nữ. Người nào chống đối thì khó có
đường để trở về cố quốc.
Mấy ngày nay Hạ Tỉnh Viên rất háo hức. Đông A trấn vừa có một đoàn người từ
trung nguyên đến. Trung nguyên thì hắn chưa từng đến nhưng nghe các thương
nhân kể lại nơi đó rất thịnh vượng. Của cải nhiều không đếm được, đi trên
đường quơ đại một người không là thương gia giàu có thì là mỹ nữ xinh đẹp. Hắn
nghe kể mà sinh ra ham muốn được thưởng thức mỹ nữ trung nguyên, nay lại thấy
có người từ trung nguyên đến thì lại càng thêm thèm khát.
Đoàn người này, ôi chao, phải có đến mười mỹ nữ, ai cũng xinh đẹp tựa như tiên
giáng thế. Người mang dáng vẻ yêu kiều có, người lại cao quý, người lại lạnh
lùng… mà lại có cả những nữ nhân to lớn xinh đẹp nữa. Cứ nghĩ đến việc được
úp mặt vào song nhũ của nữ nhân to lớn này là Hạ Tỉnh Viên lại chảy nước đầy
miệng.
Nhưng, đoàn người này đâu phải chỉ có nữ nhân. Đi cùng còn có 2 nam nhân khác
và hơn 10 tên tùy tùng, kẻ nào cũng to lớn cường hãn, dễ gì chiếm được mỹ nhân
chứ?
Với lại, mấy ngày gần đây xuất hiện một nhóm thương nhân buôn bán vũ khí. Mà
thương nhân gì trông như lũ trộm cướp vậy. Nói thương nhân tay cầm đoản đao,
tướng người hung dữ thì hắn tuyệt không có tin. Nhưng đi cùng với mấy tên đó
lại là mấy vị công tử tướng mày thanh tú vô cùng xinh đẹp.
Trong Đông A trấn lại xuất hiện một đám khất cái. Mà đám khất cái này, đích
thị là lũ sơn tặc. Nói con mẹ nó chứ, khất cái gì mà dáng người to lớn, cơ bắp
cuồn cuộn, mặt mũi tuy làm ra vẻ khó khăn nhưng có quỷ mới tin chúng là khất
cái. Hạ Tỉnh Viên không ngừng cho người theo dõi đám giả khất cái này.
Dẫu sao dưới tay Hạ Tỉnh Viên là một nghìn quân, trong tay hắn lại có vài võ
sĩ cao thủ, điều này cũng khiến hắn yên tâm đôi phần. Bây giờ hắn chỉ mưu tính
làm sao để chiếm được những nữ nhân xinh đẹp kia.
“Bá Sơn Phong, ngươi có mưu kế gì để có được những mỹ nữ xinh đẹp kia không.”
Một gã lùn mặt rỗ ngồi trên một tửu lâu, mắt nhìn những mỹ nữ dưới phố như
muốn đè họ ra để cưỡng gian, nói.
“Hạ Tỉnh đại nhân, với uy quyền của ngài thì cướp đoạt đám mỹ nữ đó đâu phải
là khó khăn gì?” Bá Sơn Phong nói.
“Hắc hắc, nếu dùng sức thì không khó lắm. Nhưng nếu làm vậy sẽ rất mang tiếng,
nếu chuyện này đến tai Xuyên Đoạn tướng quân thì ta…” Mặt Hạ Tỉnh Viên có
chút lo sợ, ánh mắt ngó nghiêng nhìn xung quanh. “Ta muốn tìm một kế vẹn cả
đôi đường.”
“Đại nhân, vậy thì cứ dùng cách cũ đi, bọn chúng muốn thông thương thì phải
dâng mỹ nữ.”
“Hắn sẽ chịu dâng sao?” Ánh mắt Hạ Tỉnh Viên thâm hiểm nhìn nam nhân to lớn.
Nam nhân này đang không ngừng hí lộng các mỹ nữ.
“Ép hắn phải dâng.” Bá Sơn Phong lạnh lùng nói.
“Mau nói xem nên làm thế nào?” Hạ Tỉnh Viên hồ hởi hỏi.
“Thế này… thế này…” Những tiếng thì thầm, những mưu kế bẩn thỉu xấu xa cất
lên. Hạ Tỉnh Viên chốc chốc lại gật gù, miệng nở nụ cười hiểm ác.
…
Đoàn người của Hi Bình đã đến Cửu Châu, hiện đang trú tại Đông A trấn. Theo
như kế hoạch đã bàn, đoàn người tách ra làm ba nhóm. Nhóm thứ nhất sẽ do Vưu
Túy và Lạc Hỏa chỉ huy. Nhóm này gồm 40 đới đao thị vệ, giả làm thương nhân
buôn bán vũ khí, tiến vào Đông A trấn đầu tiên. Vưu Túy đã dịch dung thành nam
nhân, đi đứng ra dáng vẻ một công tử. Sau hai ngày đến đây, nhóm của Vưu Túy
cũng tìm được một vài người trung nguyên đến đây sinh sống, việc giao tiếp
cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhóm hai do Tứ Cẩu chỉ huy. Nhóm này giả dạng làm khất cái, suốt ngày chỉ cầm
cái bát đi giơ giơ trước mặt người dân. Bọn chúng được Mỹ Hạnh Tử dạy nói vài
câu tiếng Đông Doanh như:”Làm phúc… xin cứu giúp…” Nhưng Mỹ Hạnh Tử cũng
khuyên rằng, tốt nhất là đừng nói gì cả, vì nói sẽ làm lộ cái thanh âm ngoại
tộc của chúng.
Nhóm thứ ba, nhóm đến sau cùng, là nhóm của Hi Bình và chúng nữ. Mỹ Hạnh Tử đã
dịch dung thanh nam nhân, mặc trang phục nam nhân, trông không khác một công
tử Đông Doanh. Nhóm này cũng dễ tìm được lữ điếm nhất vì đã có Mỹ Hạnh Tử làm
thông ngôn.
Do biết được chủ trấn là kẻ háo sắc, Hi Bình đã chủ động ngày ngày dẫn nữ nhân
qua lại trong trấn, hòng dụ địch vào bẫy. Quả nhiên chiều hôm nay, đã có 2 kẻ
xuất hiện trước mặt mời mọi người đi gặp Hạ Tỉnh Viên.
Hi Bình đắc ý cười thầm, nữ nhân xinh đẹp quả có rất nhiều tác dụng, đâu phải
chỉ có mỗi tác dụng trên giường thôi đâu, hắc hắc.
Mọi việc bây giờ đều giao cho Mỹ Hạnh Tử, Hi Bình và chúng nữ chỉ việc diễn
kịch mà thôi. 2 tên đới đao thị vệ lẹ làng tách khỏi nhóm người, nhanh chóng
đi báo với Vưu Túy và Tứ Cẩu. Cá đã sập lưới, kế hoạch phải mau chóng tiến
hành.
…
“Đại nhân, cá đã sập lưới, kế đã đạt được một phần, nếu mọi việc diễn ra êm
xuôi thì đêm nay đại nhân được vui vẻ cùng mỹ nhân rồi.” Bá Sơn Phong hắc hắc
nói.
Hạ Tỉnh Viên khẽ rung đùi nói:” Ta sẽ ghi công ngươi cao nhất. hắc hắc.” Nghĩ
đến việc hân thưởng mỹ nữ, hắn lại chảy nước.
“Đại nhân, có một nhóm thương buôn trung nguyên tới xin cấp giấy thông hành.”
Một tên hầu vào bẩm báo.
“Đưa chúng vào trong thành, bảo chúng chờ một lát, tí ta sẽ ra tiếp.” Hạ Tỉnh
Viên nói. “Một nhóm dâng mỹ nữ, một nhóm dâng tiền bạc, hôm nay quả là ngày
đại cát của ta, hắc hắc”
…
“Mỹ nữ đã tới rồi thưa đại nhân.”
“Mau, mau đưa họ vào.” Mắt Hạ Tỉnh Viên bừng sáng.
Đám người Hi Bình đã vào trong trướng phủ. 10 tên thị vệ bị giữ lại ở ngoài.
“Hắc hắc, cái này đúng là dẫn cọp vào nhà.” Hi Bình cười nghĩ.
Thấy mỹ nữ tiến vào, Hạ Tỉnh Viên vội vàng chạy ra đón, hai mắt đầy dâm ý.
Mỹ Hạnh Tử vội bước ra nói:” Xin hỏi, vị này là?”
“Đây chính là Đông A trấn chủ, Hạ Tỉnh đại nhân.” Sơn Bá Phong nói.
Mỹ Hạnh Tử quay ra nói nói vài câu tiếng Trung, đám người Hi Bình đều ồ lên
kinh ngạc rồi mau mau thi lễ.
Hạ Tỉnh Viên thấy chúng nhân kính phục mình thì đắc ý cười thầm, nghĩ rằng kế
hoạch cướp đoạt mỹ nữ đã đạt đến hai phần.
Một bàn tiệc rượu nhanh chóng được bày ra, chúng nhân nhanh chóng hòa vào bữa
tiệc, phần hay của vở kịch sắp bắt đầu.
…
Lúc này, đám khất cái đã lân la đến bên ngoài thành. Nhóm Vưu Túy cũng sẵn
sàng hành động. Tất cả chỉ đợi hiệu lệnh từ Hi Bình mà thôi.