Những tia nắng đầu tiên báo hiệu một ngày mới đã đến. Trận chiến tại cung của
Đường Tư công chúa cũng đã chấm dứt.
Hi Bình lặng lẽ mặc quần áo, tiến tới tẩm cung của hoàng hậu, bỏ lại sau lưng
những tấm thân mỹ miều trắng như ngọc, mềm như nhung…
Mỹ Hạnh Tử khẽ mở mắt. Ma trảo của Hi Bình đang nghịch ngợm song nhũ của nàng,
hết bóp lại vặn, hết vần lại véo…
“Ư… xấu xa…” Mỹ Hạnh Tử nũng nịu nói.
Hi Bình cười hề hề, trèo lên giường ôm lấy Hạnh Tử, song thủ ôm chặt lấy nàng.
“Không… Hạnh Tử không cùng chàng được đâu…” Hạnh Tử mặt đỏ bừng, hai tay
cố đẩy Hi Bình ra.
“Hắc, ta chỉ muốn nói chuyện với nàng thôi.” Ma trảo Hi Bình không ngừng hí
lộng Hạnh Tử. “Sao nàng lại đến trung nguyên?”
Đôi mắt Mỹ Hạnh Tử nhòe lệ, đôi mắt ước ẩn chứa tâm trạng u sầu.
Hi Bình dịu dàng hôn lên mắt nàng, nói:” Kẻ nào dám khi phụ nàng, ta sẽ biến
đầu hắn thành đầu heo.”
Đôi mi Hạnh Tử chớp chớp, nàng nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt chan chứa tình
yêu thương. Nàng biết nam nhân này sẽ che chở nàng, cả đời nàng sẽ bên nam
nhân này.
Thời gian dần trôi, đã gần chính ngọ, Hạnh Tử kể lại cho Hi Bình nghe những
việc nàng đã trải qua suốt 5 năm qua. Chính biến ở Đông Doanh, việc Đông Dương
vương tử mất tích, việc nàng bị truy sát…
Khuôn mặt Hi Bình đầy xúc động, thỉnh thoảng lại giật giật. Nắm tay đã xiết
chặt lúc nào.
“Ta sẽ đến Đông Doanh.” Hi Bình nói.
Hạnh Tử ngước nhìn nam nhân trước mặt. “Chàng sẽ đến Đông Doanh vì Hạnh Tử
sao?” Mỹ Hạnh Tử run run hỏi.
“Kẻ nào khi phụ nữ nhân của ta, kẻ đó sẽ không có kết cục tốt.” Hi Bình lạnh
lùng nói. Ánh mắt phát ra tia sát khí.
Hạnh Tử dụi đầu vào ngực Hi Bình, run run nói:” Chàng đừng thế, trông chàng
rất đáng sợ.”
Hi Bình bật cười, hữu trảo đã nhẹ nhàng mân mê nhũ hoa của Hạnh Tử, tả trảo
thì nắn bóp kiều đồn. “Thế bây giờ ta còn đáng sợ không?”
Hạnh Tử dịu dàng nói:” Hạnh Tử chỉ mong chàng luôn bên Hạnh Tử thôi.”
Cửa phòng bật mở, hoàng hậu bước vào.
Mỹ Hạnh Tử “A” lên một tiếng, nép mình vào người Hi Bình.
Hoàng hậu chỉ mỉm cười, nàng nhìn Hi Bình nói:” Sắc lang, hoàng thượng đã nhận
Mỹ Hạnh Tử là muội muội của mình. Giờ Hạnh Tử cũng là công chúa của Thiên
triều, nếu ngươi không đối xử tốt với nàng thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Hi Bình chẳng nói chẳng rằng, vung tay kéo lấy hoàng hậu vào lòng, hôn lên má
nàng đến chụt một cái, rồi âu yếm nói:” Nàng sẽ làm gì ta nào?”
“Dâm tặc…” Hoàng hậu khẽ thốt lên, nhưng nàng cũng đưa ngọc thủ ôm lấy Hi
Bình.
Hạnh Tử ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. “Chẳng lẽ Hi Bình và hoàng
hậu…” Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Thấy thái độ của Hạnh Tử, Hi Bình cười xòa giải thích:” Từ giờ nàng đã là nữ
nhân của ta rồi, có những chuyện nàng cần phải biết.”
“Ta có rất nhiều nữ nhân, nàng hẳn cũng đã biết. Giữa nữ nhân của ta có mối
quan hệ rất phức tạp, nhưng tựu chung lại họ đều rất yêu ta va ta cũng rất yêu
họ.”
“Ngoài những nữ nhân của mình, ta cũng có rất nhiều tình nhân. Họ yêu ta,
nhưng ta không thể thu nạp họ. Ta chỉ có thể làm tình lang của họ thôi.”
“Xì…” Hoàng hậu bĩu môi, tay nàng lại xiết chặt Hi Bình hơn.
“Có phải nàng lại muốn ta không?” Hi Bình nhìn hoàng hậu, cười nham nhở.
“Có quỷ mới muốn ngươi.”
“Hoàng thượng giờ không có khả năng bồi tiếp phi tử của mình, nên đã nhờ ta
thay hắn bồi tiếp họ. Nàng xem, từ hoàng hậu cho đến các phi tần đều trông
ngóng Đại tình thánh ta, trách nhiệm thật nặng nề. Mỗi mùa ta lại phải vào bồi
tiếp họ một lần.” Hi Bình thở dài đến sượt một cái.
“Chàng thấy khổ sở lắm hả?” Hoàng hậu trừng mắt nhìn Hi Bình. “Chúng ta kém nữ
nhân của chàng lắm sao?”
“Ta không…”
“Được, đã thế ta phải đày ải chàng. Từ giờ mỗi tháng chàng phải vào cung một
lần bồi tiếp chúng ta.”
Sặc, cái này mà cũng là đày ải sao? Nếu đày ải như thế thì nam nhân nào chả
muốn… cái này chả phải là địa ngục sung sướng sao, hắc hắc.
Mỹ Hạnh Tử dường như cũng hiểu ra chuyện. “Dù chàng làm gì thì Hạnh Tử vẫn yêu
chàng.”
“Thế giờ ta muốn nàng có được không?” Hi Bình vội hỏi.
“Á… không…” Hạnh Tử chui ngay vào trong chăn.
Hi Bình bèn quay sang hoàng hậu, tà tính nổi lên.
“Hỗn đản, ta đến để đưa chàng và Hạnh Tử đi ăn cơm, nhưng xem ra Hạnh Tử không
đi nổi rồi. Ta sẽ bảo cung nữ mang cơm cho hai người.” Hoàng hậu dứt lời bỏ
đi.
…
Hoàng thượng đồng ý để Hi Bình đi sang Đông Doanh. Dù gì Đông Dương vương tử
đã từng giúp y, y lại nhận Mỹ Hạnh Tử là muội muội cho nên không thể không
giúp Hạnh Tử được. Hi Bình lại một mực chỉ muốn đi một mình, không muốn có
binh lính đi theo. Thành ra, cuối cùng hoàng thượng để Lạc Hỏa và 100 đới đao
thị vệ đi theo hộ tống Hi Bình.
Nói về Lạc Hỏa, hoàng thượng sau khi tha chết cho hắn, lại thấy hắn là người
lương thiện và có tài, bèn phong cho hắn chức Đô úy, bí mật thay hoàng thượng
giám sát tình hình võ lâm trung nguyên. 5 năm qua, Lạc Hỏa làm việc mẫn cán,
rất được hoàng thượng tin dùng. Hoàng thượng muốn nhân dịp này, hi vọng hắn ra
ngoài đóng góp chút công lao rồi sẽ phong tướng cho Lạc Hỏa. Lạc Hỏa cảm ân
tình của hoàng thượng, trong lòng lại vốn ngưỡng mộ Hi Bình từ lâu, nên nguyện
dốc hết sức giúp đỡ phò mã.
…
Chúng nữ ở Trường Xuân Đường, sau khi hay có thêm một tỷ muội, lại vui vui
mừng mừng làm quen. Biết Hi Bình sẽ sang Đông Doanh, chúng nữ thập phần không
yên tâm. Sau một đêm bàn luận, Lôi Phượng quyết định sẽ cử vài tỷ muội đi theo
Hi Bình.
“Ta muốn các nàng ở lại Trường Xuân Đường.” Hi Bình nói. Trong thâm tâm chàng
không muốn nữ nhân của mình gặp nguy hiểm. Hi Bình không muốn chuyện xảy ra
với Như Băng lại tái diễn.
“Để chàng đi như vậy thiếp không an tâm. Chúng thiếp đã quyết định rồi, Vưu
Túy, Mộng Hương, Lạc U Nhi, Âu Dương Đình Đình, A Lệ Tư Khắc, Lạc Lộ, Lạc
Diệp, Thủy Khiết Thu, Bạch Tư, Nguyên Na, Nguyên Nghiêm, Lương Lệ Quỳnh, Vạn
Diệu, Độc Cô Tuyết và cả Mỹ Hạnh Tử sẽ đi cùng chàng.”
“Nếu Nhu Vân biết võ công, Nhu Vân sẽ đi cùng chàng.”
“Ái Vũ cũng vậy.”
“Nếu Nguyệt nhi võ công cao hơn, Nguyệt nhi sẽ đi cùng ca ca.” tiểu Nguyệt
buồn bã nói.
Độc Cô Kỳ, Độc Cô Thi, Mĩ Mĩ, tiểu Tước, Đỗ Quyên… cũng cùng tâm sự.
“Nếu không vì hài tử trong bụng Băng Băng, Băng Băng sẽ không cho chàng rời xa
Băng Băng đâu.” Bão Nguyệt, Thiên Diệp Bội… bất giác đưa tay lên bụng, trong
mắt có chút buồn bã.
Lời ly biệt không ngớt cất lên. Chúng nữ, người thì võ công kém, người thì
đang mang trong mình giọt máu của Hi Bình, đều buồn bực không thể đi theo Hi
Bình.
Hi Bình bị tình cảm của chúng nữ làm cho suýt khóc, chỉ thầm hứa sẽ nhanh
chóng quay về với các nàng.
“Đêm nay ta sẽ bồi tiếp các nàng. Mỗi nàng hai lần cho thỏa những ngày xa
cách.”
“Phỉ Sa muốn nữa.” Đãng phụ lên tiếng.
“Chỉ cần nàng đủ sức. Bạch Tư, nàng trước.”
Bạch Tư cảm động suýt rơi lệ, không nghĩ rằng Hi Bình vẫn nhớ những lời tâm sự
của nàng lúc trước.
…
“Tỷ phu, Hoa Tiểu Ba sẽ theo người.”
“Ngươi ở lại chăm nom Trường Xuân Đường đi. Nhớ đối đãi với các đại tẩu của
ngươi cho tốt đấy.”
“Hi Bình, ta với ngươi lớn lên từ nhỏ, sống chết có nhau. Ta sẽ đi cùng ngươi
sang Đông Doanh.” Tư Cẩu tay lăm lăm cây thương nói.
“Tứ Cẩu, hảo huynh đệ.”
“Muội phu, Độc Cô Minh sẽ đi cùng ngươi.”
“Độc Cô huynh, Huyết Sát môn đang chờ huynh gây dựng lại đó.”
Huynh đệ họ Triệu cũng bị Hi Bình khéo léo từ chối. Lôi Long, Hoàng Đại Hải
cũng không khá hơn.
“Bình nhi, con nhớ bảo trọng.” Mộng Tình ứa nước mắt nói.
“Mẫu thân, người yên tâm.”
Lâm Khiếu Thiên nhìn Hi Bình, ánh mắt đầy tự hào.
Hi Bình cũng ôm lấy phụ thân từ biệt.
…
Tiến… Đoàn người nhanh chóng xuất phát, bóng hình họ khuất dần nơi cuối con
đường.