Tin phò mã Hi Bình vào cung làm xôn xao đám phi tử của hoàng thượng. Nàng nào
cũng mong mong ngóng ngóng, sửa sang sắc đẹp, trang điểm diễm lệ đợi chờ tình
lang đến. Chốn hậu cung lại được một phen huyên náo.
Đêm đã xuống, hoàng thượng thì ôm thái tử mà ngủ. Hoàng hậu đến cung của Đường
Tư. Đám phi tử của hoàng thượng, nào Triệu Phi Yến, nào Dương Ngọc Hoàn, nào
Bao Tự… đều lũ lượt kéo đên cung của Đường Tư. Tất cả đều đang nằm thổn thức
mong chờ tình lang xuất hiện, cả thái hậu cũng vậy.
Chiều hôm đó tại tẩm cung của hoàng hậu, một trận tác ái sắp diễn ra.
…
Hi Bình chợt mở mắt. Có ai đó đang chiếm tiện nghi của hắn. Hi Bình nhìn
xuống, thì ngọc thủ trắng nõn của Mỹ Hạnh Tử đang vuốt ve bộ ngực tráng kiện
của hắn. Bờ môi nàng khẽ rà sát qua lại bộ ngực của Hi Bình, mắt nàng lim dim
thỏa mãn.
“Nàng dám chiếm tiện nghi của ta sao.” Hi Bình hắc hắc cười.
“A” Mỹ Hạnh Tử la lên. Song thủ trắng ngà vội ôm chặt lấy Hi Bình, như sợ hắn
chạy mất. Cả người nàng nằm đề lên Hi Bình.
“Nàng làm gì vậy? Ta chết ngạt bây giờ.” Hi Bình nở nụ cười gian tà. Nữ nhân
này không định cưỡng gian ta đấy chứ, hắc hắc.
“Hạnh Tử sợ chàng lại bỏ Hạnh Tử.” Mỹ Hạnh Tử ủy khuất nói, má nàng áp lên bộ
ngực nóng hổi của Hi Bình.
“Nàng nghĩ ta muốn bỏ nàng sao?” Hi Bình hỏi. Ma trảo đã tiến về kiều đồn của
Mỹ Hạnh Tử. A… thật là tròn… thật là đàn hồi… Hi Bình thích chí cười hắc
hắc.
Mỹ Hạnh Tử cũng biết Hi Bình nếu muốn bỏ nàng thì đã đi từ lúc nàng còn đang
ngủ. Mỹ Hạnh Tử mỉm cười hạnh phúc. Nàng khẽ nhích người lên, ngọc thủ âu yếm
khuôn mặt lãnh tuấn của Hi Bình, rồi bất ngờ tặng hắn một nụ hôn.
Hi Bình nồng nhiệt đáp trả. Song thủ của hắn ôm chặt lấy Mỹ Hạnh Tử khiến nàng
thấy như bị bóp nghẹt vậy.
Hai người cứ quấn lại cho đến khi song nhãn của Mỹ Hạnh Tử mở to ra thì mới
chịu thôi.
“Hạnh Tử… yêu… chàng” Mỹ Hạnh Tử hổn hển nói.
Hi Bình cười hề hề nói:” Hạnh Tử ngoan, người Đông Doanh các nàng biết múa
thoát y không. Hãy múa cho ta xem.”
Mỹ Hạnh Tử đỏ mặt nói:”Trang phục của dân tộc thiếp rất phức tạp. Khi mặt cũng
như khi cởi đều phải có người trợ giúp, sao có thể tự mình làm chuyện đó
được.”
“Nói vậy nàng không biết múa” Hi Bình giả vờ buồn phiền nói.
“Hạnh Tử biết múa, nhưng không phải điệu múa phóng đãng đó.
Mỹ Hạnh Tử bước xuống giường, lấy một vải lụa rồi tung người múa điệu “Tiên nữ
hạ phàm.”
Hi Bình si ngốc nhìn. Những đường nét cơ thể ẩn hiện sau lớp áo mỏng manh. Như
cử chỉ thanh toát, tiết tấu múa lúc nhanh lúc chậm thập phần quyến rũ. Nước
dãi của hắn chảy ròng ròng.
Mỹ Hạnh Tử nhìn thấy bộ dạng của Hi Bình thì bật cười khanh khách. Nàng chui
vào lòng Hi Bình nói:” Chàng xem đủ chưa.”
Hi Bình cũng hoàn hồn nói:” Chưa, ta muốn xem nữa.”
Song thủ của Hi Bình đã nhấc bổng Mỹ Hạnh Tử lên, đặt nàng nằm xuống giường,
nhanh chóng cởi bỏ y phục của nàng.
A… trắng quá… Hi Bình gục đầu xuống cái cổ ba ngấn trắng trẻo của Hạnh Tử.
Một mùi hương dễ chịu lan tỏa vào mũi Hi Bình. Lớp da thịt mềm mại lại ngọt
ngào đến kỳ lạ. Ma trảo của Hi Bình nhào nặn song nhũ của nàng, ngón cái không
ngừng giày vò nhũ hoa.
Hạnh Tử cong người lên rên rỉ.
Mân mê vùng cổ chán chê, Hi Bình chuyển xuống ngắm nghía song nhũ.
“Đôi bàn thầu này tròn quá.” Hi Bình thốt lên. “Sao người nàng chỗ nào cũng
tròn trịa vậy.”
Song nhũ của nàng bị ví thành đôi bàn thầu, Hạnh Tử không khỏi bật cười. Tiếng
cười lại càng quyến rũ gợi tình.
Hi Bình cũng không đợi nàng hồi đáp, gục đầu xuống thưởng thức món bánh bàn
thầu của người Đông Doanh. Chắc chắn là rất ngon. Người khác chắc chắn là rất
thèm.
Chẳng mấy chốc, Hi Bình bắt đầu cuộc chinh phạt nơi tiên động. Một cảm giác
đau đớn đi kèm với thống khoái xâm chiếm tâm trí Hạnh Tử. Nàng hoàn toàn thỏa
mãn.
…
Trong tâm linh, linh hồn hai người hòa quyện với nhau. Hi Bình cảm nhận được
tất cả những nổi đau mà Hạnh Tử đã trải qua. Hi Bình cũng nhìn thấy những ký
ức của nàng, thấy tình cảm nàng dành cho hắn.
“Hạnh Tử, ta thật có lỗi, ta sẽ không bao giờ xa nàng.”
“Hi… Bình…”
…
Mỹ Hạnh Tử đã ngủ say. Nàng hoàn toàn bị Hi Bình làm cho mê mệt. Đêm đã khuya.
Hi Bình nhẹ nhàng mặc lại quần áo, chuẩn bị đi thực hiện chức phận cao quý
hoàng thượng đã giao phó.
“Nào…” Hi Bình nhớ đến thái hậu. Chưa đầy canh giờ sau, thái hậu đã bị làm
cho ngủ say.
“Tiếp theo là hoàng hậu, rồi Phi Yến, rồi Ngọc Hoàn, rồi Bao Tự… hắc hắc.”
Hi Bình cười gian, lẹ làng chạy tới cung của Đường Tư.
Cửa mở ra, đám phi tử bừng tỉnh. Mỗi lần thấy nam nhân này, tim càng nàng đều
loạn nhịp. Các nàng chỉ muốn xông vào cắn xé hắn. Hồi hộp, chờ đợi, chờ đợi
đến lượt mình.
Đầu tiên là tiếng rên rỉ của hoàng hậu. Mẫu nghi thiên hạ giờ cũng chỉ là nữ
nhân trong trò chơi ái tình thôi.
Rồi đến lượt Triệu Phi Yến,
rồi Dương Ngọc Hoàn,
rồi Bao Tự,
rồi đại Kiều, tiểu Kiều,
rồi Điêu Thuyền… đủ cả.
“Sinh thêm cho ta một tiểu oa oa nữa nhé?” Hi Bình dịu dàng nói.
“Ừm.” Đường Tư khẽ nói, ngọc thủ của nàng đã ghì chặt lấy đầu của Hi Bình.
…
Vòng xoay của ái tình cứ lặp đi lặp lại, miên man không dứt, cho đến khi những
tia nắng đầu tiên xuất hiện thì mới yên ắng đi phần nào.