Tiết trời lúc này đã sang thu, không khí mát mẻ, lòng người cũng vui vẻ sảng
khoái.
Hi Bình và Đường Tư tiến vào Hoàng thành. Tâm tư Đường Tư có chút lo lắng.
Theo lẽ thường thì sứ thần trở về phải lập tức vào cung bẩm báo lên hoàng
thượng, nhưng Hi Bình lại về thẳng Trường Xuân Đường hoan ái cùng chúng nữ,
lại bỏ mặc sứ giả của Hoàng thượng hơn nửa ngày trời, không hiểu hoàng thượng
định trách phạt gì đây.
Hi Bình thì vô tư thoải mái, ma trảo không ngừng chiếm tiện nghi của Đường Tư,
miệng cười nhăn nhở.
Đã đến vương cung, Đường Tư khẽ lườm Hi Bình rồi chỉnh lại y phục của hai
người, xuống kiệu tiến vào.
“Hoàng huynh.” Đường Tư lên tiếng.
“Muội đã về. Đứng lên đi, ở đây không có quần thần, không cần đa lễ.” Hoàng
thượng vừa nói vừa đỡ Đường Tư dậy.
“Hoàng thượng.” Hi Bình cũng thi lễ. 5 năm chung sống, Hi Bình bị Đường Tư và
Lương Lệ Quỳnh nhồi nhét lễ nghi vào đầu, cuối cùng cũng phải nhớ một ít. “Làm
người thế này, con mẹ nó, còn gì là thống khoái.” Các nàng ban ngày dạy hắn
được bao nhiêu, đến đêm hắn trả lại gần sạch, hại các nàng toàn thân vô lực rã
rời.
“Muội phu, ngươi đã vất vả rồi. Sắp tới lại phiền ngươi vất vả tiếp vậy.”
Hoàng thượng cười gian tà.
“Con mẹ ngươi, lại cái gì đây, chẳng lẽ hắn lại tuyển thêm phi tử.” Hi Bình
bất giác rùng mình. “Đúng là muốn hại chết lão tử mà.”
“Muội phu, không định ăn thịt ta đấy chứ?” Hoàng thượng cười mỉm. Thái độ đó
của Hi Bình sao qua nổi mắt hắn.
“Không dám, chỉ là, không biết hoàng thượng có việc gì?” Hi Bình bị bắt thóp,
giật mình một cái.
“À, việc này hết sức hệ trọng, hãy theo ta đi gặp một người.” Hoàng thượng
nói.
“Đi đâu?”
“Tẩm cung hoàng hậu.”
A… không lẽ hoàng hậu… không lẽ hoàng hậu muốn có thêm một tiểu oa oa sao?
Hi Bình bất giác cười thầm. Nhìn cái điệu bộ vô lại của Hi Bình, Đường Tư liên
tục cấu cấu véo véo hắn.
Chẳng mấy chốc, 3 người đã đến tẩm cung của hoàng hậu.
“Muội phu, ngươi vào đi, có người đang đợi ngươi ở trong đó.” Hoàng thượng
nói. “Đường Tư, ở lại đây với ta.”
“Cái này… cái này… tuy hoàng thượng đã cầu khẩn ta giúp đỡ về khoản đó,
nhưng không cần phải ban ngày ban mặt dắt ta đến tận nơi để hành sự chứ? Nếu
cần… ta cũng… tự đi được mà” Hi Bình vô sỉ nghĩ. “Ai… nghĩ nhiều đau
đầu… cứ khoái lạc cái đã.” Hi Bình cười hắc hắc rồi đẩy cửa tiến vào.
“Bà Hoàng này, mấy tháng không gặp ta mà đã không chịu nổi rồi sao, hắc hắc.”
Nhớ lại 5 năm trước, hai bà hoàng yêu cầu hắn một năm phải vào cung một lần,
rồi rút ngắn xuống còn nửa năm, rồi một mùa một lần. Nay hoàng thượng chính
thức nhờ vả hắn, chẳng lẽ lại định bắt hắn một tháng vào một lần sao, hắc hắc.
Vào cung giúp đỡ phi tử hoàng thượng mà cứ như đi thanh lâu kỹ viện vậy. Ha
ha.
Ai da… hoàng thượng mà nghe được những lời này thì không tru di cửu tộc
ngươi mới là lạ.
…
“Công chúa” Tiếng hoàng hậu cất lên.
Đường Tư giật mình, hết quay sang nhìn hoàng hậu rồi nhìn hoàng thượng, đôi
mắt ngơ ngác như muốn hỏi:” Ai ở trong kia vậy.”
Hoàng thượng như hiểu ý, khẽ nói:” Ta sẽ giải thích cho muội.” 3 người cùng
nhau đi ra hậu hoa viên.
…
“Oa… căn phòng này bao lâu nay vẫn vậy. Chỉ có điều có mùi hương lạ hơn
trước. Chẳng lẽ hoàng hậu gọi ta chỉ để khoe điều này sao. hắc hắc.” Đại sắc
lang nhanh chóng tiến vào ngự thất.
Một thân hình mỹ miều đang nằm trên giường. Nàng đắp một lớp chăn mềm, nằm
quay mặt vào trong.
Hi Bình cười hắc hắc tiến lại, quần áo nhanh chóng được cởi bỏ để lộ ra thân
hình tráng kiện.
“Bà Hoàng của ta, vẫn khỏe chứ.” Hi Bình lẹ làng vén chăng chui vào, đưa ma
trảo lần tìm song nhũ của mỹ nhân.
“A…” Một tiếng la vang lên.
Mỹ nữ đang nằm ngủ, bỗng dưng cảm thấy song nhũ bị hí lộng. Vừa mở mắt thì
thấy một nam nhân lõa thể đang ôm ấp mình. Cự vật nóng hổi của hắn không ngừng
chà sát lên kiều đồn của nàng. Nàng hoảng hốt kêu lên, vội ôm chặt lấy chăn,
hoảng sợ quay lại nhìn hắn.
Hi Bình giật mình ngã lăn khỏi giường. Không phải hoàng hậu, không phải hoàng
hậu. Thanh âm này vừa quen vừa lạ. Hi Bình không thể nhớ đã nghe thấy ở đâu.
“Con mẹ nó, nàng không phải hoàng hậu sao lại ngủ trên giường hoàng hậu. Làm
lão tử sợ muốn chết.” Hi Bình vừa nói vừa lồm cồm bò dậy.
Mỹ nữ nhìn thấy thân hình lõa thể của nam nhân, bất giác mặt đỏ bừng. Lại thấy
thân hình có chút gì đó quen thuộc, gương mặt tuấn mỹ đó chẳng phải hàng đêm
nàng vẫn thường mơ thấy sao.
“Hi Bình.” Nàng thốt lên.
Hi Bình ngẩng mặt nhìn nàng. Nữ nhân này… “Mỹ Hạnh Tử?” Hi Bình kinh ngạc
kêu lên.
“Hi Bình.” Mỹ Hạnh Tử đã lao tời ôm lấy Hi Bình. Tâm trạng tràn ngập vui
sướng. Lệ châu tuôn rơi.
Hi Bình sững sờ. Hồi lâu sau mới cất được vài lời:” Sao nàng lại ở đây.”
Mỹ Hạnh Tử không trả lời, cứ ôm chặt lấy Hi Bình, nước mắt ràn rụa.
Hi Bình hỏi mãi vẫn thế, nàng cứ mặc nhiên khóc. Tay nàng ôm chặt hắn, chỉ sợ
nếu buông ra hắn lại bỏ rơi nàng như 5 năm trước.
Hi Bình không muốn cáu, cũng không nỡ giận. Hẳn nữ tử này đã chịu rất nhiều
đau khổ. Hắn bất giác thở dài, bế nàng đến bên giường.
…
“Mỹ Hạnh Tử thật khổ a.” Đường Tư buông tiếng than thở.
Nàng đã nghe hoàng huynh kể lại chính biến ở Đông Doanh, kể lại những ngày
tháng lưu lạc của Hạnh Tử, lại nghe hoàng hậu kể đêm đêm Mỹ Hạnh Tử đều gọi
tên Hi Bình, ngậm ngùi đồng cảm với nàng.
“Muội muội tính sao?” Hoàng thượng hỏi.
“Hoàng huynh, việc này muội không dám quyết. Hãy để Hi Bình quyết định đi.”
Đường Tư nói.
“Uhm… để hắn quyết.”
…
Mỹ Hạnh Tử sau một hồi khóc chán chê, bất giác đã ngủ gục trong tay Hi Bình
lúc nào. Lâu rồi, nàng mới có một chỗ dựa vững chắc thế này. Rất lâu rồi, nàng
mới có giấc ngủ ngon thế này.
Hi Bình tay ôm mỹ nhân mà không thể làm được gì, bất giác cười khổ. Mối ác cảm
giấc thê tử mà đám người Đông Doanh gây ra 6 năm trước giờ đã tiêu biến. Hi
Bình cũng cảm thấy thích thú với mỹ nữ đến từ Đông Doanh này. Nàng có cái gì
đó khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, rất tin cậy.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, an ủi vị tiểu huynh đệ, rồi cũng đi vào giấc ngủ.