Đạt Ma Nhĩ hoàng đế tâm trạng vô cùng phấn khởi. Tình ái chi thần không sao,
nữ nhân của tình ái chi thần cũng không bị sao hết. Bọn giặc cỏ núi Hắc Phong
bị trừng trị. Ấu Xảo bị tình ái chi thần đả bại, thật không còn cái vui nào
vui hơn. Lão quốc vương lệnh dân chúng Thiên Trúc ăn mừng sự kiện này.
Lúc này, dân chúng mới biết rõ người tiêu diệt bọn giặc cỏ Hắc Phong chính là
tình ái chi thần. Cộng với chiến tích “đả bại” Ấu Xảo, dân Thiên Trúc ngưỡng
mộ nhìn Hi Bình như một thiên thần giáng thế.
Có điều, vị thiên thần này đang hành hạ lỗ tai đám gia nhân trong trang viện
Bố Lỗ Tư. Dân chúng Thiên Trúc nghe tiếng kêu la thảm thiết phát ra từ trang
viện Bố Lỗ Tư bèn cho rằng đó là tiếng rên rỉ thỏa mãn của Ấu Xảo, vì từ trước
đến nay đã ai nghe thấy tiếng Ấu Xảo rên rỉ khi hảo hảo đâu.
Một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy chốc hình tượng đẹp đẽ của Ấu Xảo đã bị
hủy hoại bởi “ca thần”.
Sáng hôm đấy, Hi Bình và chúng nữ rời bỏ Trung Nhân Đài để trở về trang viện
Bố Lỗ Tư, trở về “Đại Tràng”.
Để tưởng nhớ công ơn vừa vào trận đã bị đánh đến bất tỉnh của Bố Lỗ Tư, Hi
Bình quyết dạy cho hắn vài bài ca. Bố Lỗ Tư biết không thể thoát được, bèn
lệnh cho đám gia nhân trong phủ đến chịu nạn cùng.
Ca thần cất lên, kẻ yếu tim thì lăn ra bất tỉnh, kẻ có chút khí lực thì nhanh
chân bỏ chốn. Đám nữ nhân của Hi Bình thì đã chốn đi từ trước. 3 nữ nhân mới
Ấu Xảo, Lệ Uyên, A Lệ Tư Khắc đã được nhắc nhở trước nên không dám bén mảng.
Chỉ có Độc Cô Tuyết, Đỗ Tư Tư là thủy chung đứng nghe Hi Bình, thật là tri âm
tri kỷ.
Tối đấy, Lệ Uyên cũng được khai hoa, chia tay cuộc đời xử nữ.
…
2 ngày sau, trên một ngọn núi cách hoàng thành Thiên Trúc 20 dặm về phía Bắc.
Có 2 bóng người đang đứng. Nam thì to lớn, nữ thì mỹ miều.
“Đại Ny, ngọn núi này trước đây tổ tiên họ Lạc đã sinh sống?” Hi Bình hỏi.
“Vâng, tổ tiên họ Lạc phát tích ở đây.” Đại Ny trả lời.
Hi Bình lấy hai cái lọ ra, dùng Liệt Dương Chân Đao xúc một mảng đất lên, đặt
hai cái lọ xuống rồi lấp đất vào.
“Lạc Hùng, Lạc Thiên. Coi như ta hoàn thành lời hứa với hai ngươi rồi nhé.” Hi
Bình phủi phủi tay nói.
Đại Ny tủm tỉm cười. Cách an táng này không giống với cách của người Thiên
Trúc, nhưng Lạc Hùng và Lạc Thiên sinh trưởng ở trung nguyên nên dùng cách của
người Trung nguyên là thích hợp nhất. Có điều, cách của Hi Bình này chẳng
giống ai. Có lẽ hắn mới phát hiện ra cách an táng mới.
Đại Ny bỗng đỏ mặt. Hi Bình đã lôi tiểu kê kê ra khỏi quần, rùng mình tè một
bãi. “Cái này thay cho chén rượu.” Hi Bình cười nhăn nhở nói. “Con mẹ nó, thật
là thống khoái.”
“Chàng… vô sỉ…” Đại Ny cười ngặt nghẽo.
“Ta vô sỉ?” Hi Bình ôm lấy Đại Ny hôn một cái thật sâu. “Thế nào ta có sỉ hay
vô sỉ?”
“Vô sỉ vô sỉ…” Đại Ny hơn dỗi nói.
“Ha ha ha…”
…
Việc đi sứ của Hi Bình, có thể nói là thành công tốt đẹp, thực hiện tốt những
yêu cầu mà hoàng đế thiên triều giao phó. Cái gì mà thể hiện sức mạnh Thiên
triều, rồi thể hiện năng lực đàn ông Thiên triều, rồi độ vô sỉ của đàn ông
Thiên triều… rất nhiều rất nhiều thứ mà Hi Bình có thể thể hiện ra.
Đám phi tử của Đạt Ma Nhĩ hoàng đế bị tiếng ca của tình ái chi thần dọa cho
phát sợ. Tất cả đều hoảng hốt bỏ chạy, một năm trời không dám bén mảng đến hậu
hoa viên.
Đạt Ma Nhĩ hoàng đế suýt thì thành điếc đặc hoàng đế, lòng thầm mong vì tình
ái chi thần này đi càng nhanh càng tốt.
…
Ngày Hi Bình lên đường trở về, rất nhiều người dân đưa tiễn. Dù gì thì tình ái
chi thần cũng giúp họ trừ bỏ hai mối họa.
Họa của nữ nhân Thiên Trúc nói riêng và họa của dân chúng Thiên Trúc nói
chung. Trừ bỏ được Hắc Phong sơn tặc và Ấu Xảo “thiên địch nam nhân” không
phải công của tình ái chi thần thì của ai.
…
Câu chuyện về tình ái chi thần được lưu truyền đời đời kiếp kiếp trong dân
chúng Thiên Trúc. Câu chuyện ngày càng được thêu dệt, ngày càng được thổi
phồng…
Trên đường trở về trung nguyên, quán trọ nào thấy đoàn người Hi Bình đều đóng
chặt cửa không dám tiếp, hại Hi Bình và chúng nữ nhân mấy phen khổ sở. Kết quả
là họ phải đảm bảo với chủ quán là sẽ không để tình ái chi thần loạn động. Còn
nếu tình ái chi thần muốn hảo hảo thì ra bìa rừng, vách núi mà làm nhé.
Vài lần Hi Bình dắt Phỉ Sa ra chỗ vắng, không ngờ được một lúc thì đám nữ nhân
địa phương từ đâu kéo tới. Kẻ thì do phu thân vô lực, kẻ thì chồng chết yểu,
kẻ lại không được thỏa mãn… tất cả ùn ùn kéo đến mong tình ái chi thần giúp
đỡ khiến Hi Bình sợ đến suýt chết.
…
Về đến trung nguyên, việc đầu tiên Hi Bình làm chính là cuồng hoan hòng thỏa
mãn cơn khát kéo dài. Dù vài lần đi đường thỉnh thoảng cùng Thiên Diệp Bội,
Thi Nhu Vân và tiểu Tước hành xử ngay trên mình Ô Long, cảm giác tuy thú vị
nhưng vẫn còn khó chịu bực bội.
Màn đại chiến đang diễn ra nửa chừng thì Thường công công mang chiếu chỉ tới.
“Con mẹ nó, định phá ta hả?” Hi Bình mặc kệ chiếu chỉ, tiếp tục mây Tần mưa
Sở, hại Thường công công phải đứng chịu trận suốt nửa ngày trời.
Sáng hôm sau, Hi Bình cùng Đường Tư nhằm thẳng kinh thành tiến đến.