“Nàng… nàng vừa uống gì vậy?” Hi Bình nhìn thấy A Lệ Tư Khắc uống hai viên
thuốc, giật mình kinh sợ. Không phải nữ nhân này hận quá mà làm liều đấy chứ.
“Chàng nghĩ ta đã uống thuốc gì?” A Lệ Tư Khắc tò mò hỏi.
“Ta sợ nàng nghĩ quẩn, định liều chết với ta.” Hi Bình nói.
Lòng A Lệ Tư Khắc bỗng ấm lên. “Chàng thật rất quan tâm tới Tư Khắc sao?”
“Nàng xinh đẹp như vậy, ta không quan tâm tới nàng thì cả thiên hạ sẽ cười chê
ta.”
A Lệ Tư Khắc thập phần sung sướng. “Nghe được những lời này của chàng, Tư Khắc
rất mãn nguyện.”
Nàng nhẹ nhàng nằm lên thân thể Hi Bình. 2 thân thể xích lõa quấn chặt lấy
nhau. Trường thương của Hi Bình chỉa thẳng vào mật động của nàng. ” Hai viên
thuốc đó, một viên tăng sinh lực, một viên giảm đau. Nếu không uống nó, thiếp
sao cưỡng gian nổi chàng.” Tư Khắc cười nói.
Hi Bình muốn nói gì đó những bờ môi đã bị lấp lại. Lưỡi chàng nhanh chóng bị
lưỡi Tư Khắc cuốn lấy. Từ từ trao nhau những mật ngọt ái tình.
Hi Bình toàn thân bị điểm huyệt, chỉ còn mỗi chiếc lưỡi là động đậy được, thấy
vưu vật trước mắt mà không thể tận hưởng, trong lòng chỉ thầm than số phận
không tốt.
Một lúc sau, A Lệ Tư Khắc ngồi dậy, ngọc thủ cầm lấy ma trảo của Hi Bình, đặt
ma trảo vào song nhũ của mình.
“Nàng làm gì thế, ta đã bị điểm huyệt, hai tay không làm gì được đâu. Nhưng
nếu nàng giải huyệt cho ta thì…” Hi Bình cười khả ố.
A Lệ Tư Khắc lườm Hi Bình một cái. Lại lấy ra hai cây Xuyên Bối Châm, đâm vào
2 tay của Hi Bình, mỗi bên một cái.
“Giúp thiếp.” A Lệ Tư Khắc nũng nịu nói.
Ma trảo của Hi Bình đã động đậy được. Nhưng cũng chỉ là 2 bàn tay thôi, cánh
tay vẫn cứng đơ như tượng đá.
Hi Bình chỉ còn biết cười khổ.
“Có giúp thiếp không?” A Lệ Tư Khắc có chút không vui nói.
“Có, có… ta giúp nàng.” Hi Bình vừa nói, ma trảo liên tục nhào nặn song nhũ,
tạo thành muôn vàn hình dạng.
“Ư…” A Lệ Tư Khắc khẽ rên rỉ. Nhũ hoa của nàng bị kịch thích, vươn lên đầy
khiêu khích. Được một lúc, A Lệ Tư Khắc rút 2 cây Xuyên Bối Châm ra, ma trảo
của Hi Bình lại cứng đờ. Hi Bình thật không rõ nàng muốn làm gì.
Bất ngờ A Lệ Tư Khắc ngồi lên đầu Hi Bình, đưa mật động của nàng đến miệng của
Hi Bình, miệng khẽ nói:” Giúp Tư Khắc.”
Hi Bình thật không biết khóc hay nên cười. Không hiểu nữ nhân này học ở đâu ra
những điều này vậy. Thật không dám tin nàng là nữ nhân trong trắng thuần
khiết.
“Có giúp thiếp không?” A Lệ Tư Khắc lại giận dỗi nói.
“Có có.” Chiếc lưỡi ma thuật nhẹ nhàng tiến vào mật động.
A Lệ Tư Khắc khẽ rên rỉ. Tư vị này thật quá thống khoái.
Đầu lưỡi Hi Bình thăm dò từng chút một. Từ bãi cõ mềm mại, đến đôi cánh bướm,
đến nhụy hoa, rồi dần tiến vào trong mật động.
Cảm thấy có gì đó vướng víu, Hi Bình định dùng lưỡi đột phá thì A Lệ Tư Khắc
vội nói:” Đừng, đừng hủy đi sự thuần khiết của Tư Khắc.” “Chưa phải lúc này…
” Nàng xấu hổ nói thêm.
A… hóa ra là cái đó. Lần đầu tiên Hi Bình dùng đầu lưỡi thám hiểm cái đó.
Thật suýt nữa là hỏng việc lớn rồi. Nữ nhân này thuần khiết trong trắng vậy
cái ý tưởng táo bạo kia từ đâu mà có vậy. Hi Bình thật cũng không rõ nữa.
Một làn nước xuân lộ ấm áp tràn da. Hi Bình mặc nhiên được hưởng đủ.
“A…” A Lệ Tư Khắc khẽ rên lên. Nàng vội chuyển thân rời khỏi Hi Bình, cúi
người xuống xin lỗi:” Để thiếp giúp chàng.” Nàng vừa nói vừa cúi xuống hôn Hi
Bình, 2 chiếc lưỡi lại quyện vào nhau như đôi ong bướm.
Ngọc thủ của nàng đưa xuống vuốt ve tiểu huynh đệ của Hi Bình. Vị tiểu huynh
đệ này đã hết sức sẵn sàng.
A Lệ Tư Khắc nhỏm dậy, tiến tới hạ thân của Hi Bình.
“Tư Khắc, có được không, hãy để ta giúp nàng.” Hi Bình lo lắng hỏi.
“Được, nhất định được. Hôm nay ta phải cưỡng gian chàng.” A Lệ Tư Khắc nói.
“Lão Thiên ơi, ân ái như vậy rồi mà nàng vẫn không bỏ ý định cưỡng gian ta
sao.” Hi Bình buồn bã nghĩ, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng thiên tài.
Thoáng chốc, tiểu huynh đệ của Hi Bình bỗng nhiên ỉu xìu tiu nghỉu hạ xuống.
“Hắc hắc, ta là thiên tài mà.”
“A” A Lệ Tư Khắc kêu lên.
“Nàng tưởng muốn cưỡng gian ta mà dễ sao. Ta không nguyện ý thì nàng cưỡng
gian ta kiểu gì.” Hi Bình vô sỉ nói.
“Để xem.” A Lệ Tư Khắc dứt lời, rồi tìm mọi cách kích thích tiểu huynh đệ của
Hi Bình. Từ dùng ngọc thủ cho đến dùng miệng, nhưng tuyệt không có phản ứng.
“Xú đản, chàng chơi xấu. Ta sẽ mặc kệ chàng ở đây. À, sẽ đem chàng cho đám nữ
nhân Thiên Trúc xem, cho họ biết thế nào là 'tình ái chi thần'.” A Lệ Tư Khắc
lạnh lùng nói.
“A… nàng dám sao.” Hi Bình vội vã nói.
“Sao ta không dám.” A Lệ Tư Khắc hậm hực nói.
“A… thôi được, ta chiều ý nàng.” Tiểu huynh đệ tức thời lại trở lại vẻ hùng
dũng ban đầu.
“Hay thật, cái này sao nghe lệnh chàng như vậy?” A Lệ Tư Khắc ngây thơ hỏi.
“Dù gì hôm nay ta cũng bị nàng cưỡng gian rồi. Nàng hãy làm lẹ lên đi.” Hi
Bình ra bộ ủy khuất nói.
“Hi hi…” A Lệ Tư Khắc tươi cười.
Nàng dùng ngọc thủ định hướng cho tiểu huynh đệ của Hi Bình, rồi từ từ ngồi
xuống.
Nàng cứ nghĩ sẽ không vừa, vì cái đó nó to thế cơ mà. Nhưng khi tiểu huynh đệ
tiếp xúc với mật động của nàng thì lại từ từ nhỏ lại, cho đến khi chui lọt vào
trong.
“Á.” A Lệ Tư Khắc khẽ kêu đau một tiếng. Một dòng máu ấm nhẹ nhàng chảy ra.
“Nàng đau lắm hả, hãy nghỉ chút đi.” Hi Bình quan tâm nói.
“Tư Khắc rất vui khi chàng quan tâm tới Tư Khắc.” A Lệ Tư Khắc vừa nói, vừa
không ngừng loạn động.
Hi Bình thật không ngờ nàng lại phong cuồng như thế, lần đầu tiên mà đã thế
này thì… dường như nàng đang cố chịu đau để hành hạ hắn.
Mỗi lần ra vào, A Lệ Tư Khắc đều nhận thấy sự quan tâm xen lẫn bi thương Hi
Bình dành cho nàng. Mắt nàng óe lệ. Nàng thật rất hạnh phúc.
…
Hai cơ thể đang giao thoa, tâm linh hai người cũng đang hòa hợp. Chẳng mấy
chốc, hai tâm linh đã gặp nhau, cùng nhau trò chuyện.
“Nàng đau lắm không. Sao nàng phải làm vậy.” Hi Bình ôn nhu hỏi, nhẹ nhàng ôm
lấy Tư Khắc.
“Chỉ mong chàng hãy luôn ôn nhu với Tư Khắc. Dẫu đau đớn lần này cũng không là
gì.” Tư Khắc nũng nịu nói.
“Ta trước luôn ôn nhu, sau mới cường bạo. Cả đời ta chỉ sống để đem đến hạnh
phúc cho nàng.” Hi Bình tuôn ra vài lời học lỏm từ đám diễn kịch.
Tư Khắc hạnh phúc. Hi Bình hạnh phúc. Thân thể giao thoa. Tâm hồn hòa hợp. Cực
đỉnh khoái cảm.
…
A Lệ Tư Khắc rên rỉ không ngừng. Nàng hét lên một tiếng rồi toàn thân vô lực
ngã xuống. Những cây Xuyên Bối Châm cũng tự động rời khỏi người Hi Bình. Lúc
này, chúng mềm như những sợi tóc vậy.
Hi Bình nhẹ nhàng ôm lấy Tư Khắc, kết thúc một buổi thâu hương bất thành. Mặt
trời đã xuống. Đêm sắp đến. Còn trận chiến với Xảo Xảo và Lệ Uyên nữa. Có điều
lúc này Hi Bình lại chỉ muốn ngủ. Chuyện hôm nay mà lộ ra thì…
“Tư Khắc, chuyện hôm nay…” Hi Bình ngập ngừng hỏi.
“Chỉ cần chàng ôn nhu với Tư Khắc. Chuyện hôm nay mãi là bí mật của đôi ta.”
Tư Khắc âu yếm nói.
Hi Bình bất giác cười. “Ta nào dám cường bạo với nàng chứ…”