“Ngươi muốn gì?” A Lệ Tư Khắc giận dữ hỏi, ngọc châu vẫn không ngừng tuôn rơi.
“Ta muốn biết vì sao nàng khóc.” Hi Bình ra vẻ nghiêm chỉnh nói, chân không
ngừng tiến lại gần A Lệ Tư Khắc.
“Ngươi… ngươi quan tâm đến ta sao…” A Lệ Tư Khắc ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn
Hi Bình. Ánh mắt toát lên sự hi vọng.
Hi Bình chẳng nói lời nào, song thủ đã ôm lấy A Lệ Tư Khắc vào lòng, chiếc
miệng tham lam của hắn mở to hòng chiếm lấy bờ môi thuần khiết của nàng.
“Không… hỗn đản… xấu xa… mau thả ta ra, thả ta ra.” A Lệ Tư Khắc không
ngừng gào thét, đầu nàng lắc qua lắc lại hòng né tránh Hi Bình.
Hi Bình làị thích nhất cảm giác chống cự của nữ nhân. Hắn rất thích cường bạo
kiểu này.
“Không… không… dâm tặc… thả ta ra…” A Lệ Tư Khắc không ngừng vùng vẫy
nhưng nàng không thể thoát nổi song thủ của Hi Bình.
Hi Bình mãi không thể chiếm chút tiện nghi ở đôi môi căng mọng, tả trảo bèn
đưa lên giữ chặt đầu nàng, bờ môt tham lam xâm chiếm đôi môi thuần khiết của
Hi Bình. Lưỡi hắn nhanh chóng đưa vào chiếc miệng thơm tho của A Lệ Tư Khắc.
“A…” Hi Bình kêu lên một tiếng. Hắn vội vã buông A Lệ Tư Khắc ra, đưa tay ôm
miệng. Hiển nhiên là lưỡi hắn đã bị cắn.
“Đáng đời, ngươi nghĩ ta dễ bị ngươi khi phụ sao.” A Lệ Tư Khắc nói, mặt nàng
đã đỏ bừng.
“Nàng…” Hi Bình không thốt lên nổi từ nào. Lặng lẽ quay người bỏ đi.
“Ngươi… ngươi định đi đâu.” A Lệ Tư Khắc thập phần hoảng hốt. Rốt cuộc không
rõ nàng muốn cái gì?
“Chúng nữ nói nàng yêu ta nhưng xem ra không phải. Phàm nữ nhân nào yêu ta, ta
sẽ không phụ người đó. Ta muốn nàng làm nữ nhân của ta, nhưng…” Hi Bình bỏ
lửng câu cuối, nghỉ một chút rồi nói tiếp:” Ta sẽ về Trung nguyên, nàng về Tây
vực, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa. Ân tình của nàng với Như Băng,
kiếp sau ta xin báo đáp.”
A… không ngờ Hi Bình cũng có thể thốt ra những lời này. Không hiểu 5 năm qua
hắn đã học những gì vậy?
A Lệ Tư Khắc sững sờ. Thực nàng muốn gì? Thực nàng cần gì? Khi Hi Bình ôm
nàng, nàng có cảm giác vui thích lẫn chán ghét. Nàng lo sợ nam nhân này sẽ bỏ
rơi nàng, nhưng liệu hắn có thực bỏ rơi nàng không?
“Ô…ô…ô… Ngươi… ngươi… sao ngươi nói những lời khách khí như vậy…
ngươi đã khi phụ ta… giờ định bỏ ta sao…” A Lệ Tư Khắc òa khóc nức nở.
Hi Bình thiếu chút nữa cắn phải lưỡi. Không ngờ chút lời nói học được từ mấy
vở kinh kịch lại phát huy hiệu quả đến vậy, hắc hắc. Khi nào về trung nguyên
phải tích cực theo Tiểu Ba đi xem kinh kịch mới được, hắc hắc.
Hi Bình quay người bước đến, ôm chầm lấy A Lệ Tư Khắc.
“Ngươi… ngươi muốn gì.” Tâm tình A Lệ Tư Khắc biến đổi còn hơn cái phong vũ
biểu. Vừa này thấy chua xót bây giờ đã thấy vui mừng.
“Nàng nghĩ xem ta muốn làm gì.” Hi Bình nở nụ cười gian tà nói. Vừa nói tay
vừa mạnh bạo xé y phục của Tư Khắc.
“Ngươi… ngươi… ta.. ta… ta sẽ chiều ngươi, chỉ cần chàng luôn bên
thiếp… cái gì thiếp cũng cho chàng.” A Lệ Tư Khắc thẽ thọt nói, trong tim
thừa nhận đã yêu nam nhân này.
“Hắc hắc, hôm nay ta đi thâu hương, không phải đi kiếm thê tử. Ta không mạnh
bạo thì sao gọi là cưỡng gian được, hắc hắc.” Hi Bình bỉ ổi nói.
“Ngươi… ngươi… ngươi lừa ta, ta tưởng ngươi … yêu ta… không ngờ ngươi
chỉ muốn chiếm đoạt ta… ta hận ngươi ta hận ngươi.” Nàng vận hết sức lực
đánh Hi Bình, nhưng đánh hắn khác gì đánh vào đá, chỉ tổ đau tay nàng.
“Ai nói ta không yêu nàng, ai nói ta bỏ rơi nàng, ta sẽ biến cái đầu hắn thành
cái đầu heo. Nhưng, hôm nay ta phải cường bạo với nàng. Lần sau ta sẽ ôn nhu
với nàng.”
“Ngươi… ngươi… ta đã thuận theo ngươi, sao ngươi còn định cường bạo với
ta. Lần đầu rất đau đớn, ngươi định hại chết ta sao.” A Lệ Tư Khắc nói, khóe
lệ rưng rưng, nàng thật không hiểu nổi nam nhân này. Không theo thì bị cưỡng
gian, mà theo cũng bị cưỡng gian.
“Ai bảo nàng làm đau đầu lưỡi của ta.” Hi Bình giở giọng vô sỉ.
“Ngươi thật muốn cưỡng gian ta sao?” Mắt A Lệ Tư Khắc ánh lên một tia uất hận.
“Thật.” Ai da… nếu biết trước tương lai, Hi Bình sẽ không thốt lên lời này,
nhưng đã quá muộn rồi.
A Lệ Tư Khắc bỗng nở một nụ cười kỳ quái. “Thiếp sẽ đi theo chàng suốt đời.
Chỉ có điều, chàng đừng mong bao giờ cường bạo với thiếp. Tư Khắc chỉ muốn
chàng ôn nhu thôi.”
“Ta cứ cường bạo đấy.” Hi Bình vừa nói vừa xé rách y phục A Lệ Tư Khắc.
“Chàng tưởng chàng muốn là được sao, xem ai cưỡng gian ai cho biết.” A Lệ Tư
Khắc đáp trả, không ngờ nàng có thể nói lời như vậy.
“Lão Thiên ơi, nữ nhân này đòi cưỡng gian ta sao?” Hi Bình tự cười với chính
mình
“A…” Hi Bình bỗng la lên một tiếng. “Ta bị sao thế này.” Toàn thân Hi Bình
bỗng cứng lại. “Sao nàng có thể điểm huyệt được ta.”
“Ha ha, ta lúc nãy đã thử điểm huyệt chàng nhưng không thể. Huyệt vị của chàng
chạy lung tung khắp nơi, không thể bắt chúng đứng yên được. Nhưng bất quá…”
A Lệ Tư Khắc vừa nói vừa rút ra một cây châm dài và nhỏ.
” … Ta có thể làm cho huyệt vị của chàng đứng yên. Cây Xuyên Bối Châm này
làm bằng băng thiết ngàn năm, cứng vô cùng mà cũng mềm dẻo vô cùng. Lớp da
trâu của chàng sao ngăn nổi chứ. Ta dùng một cây đâm vào sống lưng của chàng,
khiến huyệt vị trong người chàng phải đứng yên, ta lại dùng 2 cây nữa điểm vào
huyệt vị của chàng khiến chàng bất động. Giờ xem chàng có thể làm gì ta nào?”
A Lệ Tư Khắc cười nói, ánh mắt ánh lên sự tinh quái lẫn thích thú.
Hi Bình không ngừng la hoảng: “Mưu sát thân phu, mưu sát thân phu.”
“Chàng sai rồi, hiện giờ chàng chưa phải phu quân của ta, sao bảo ta mưu sát
thân phu được.” A Lệ Tư Khắc cười nói.
“Tư Khắc, nàng thả ta ra, rồi ta sẽ ôn nhu với nàng.” Hi Bình cầu hòa. Đi thâu
hương lại bị cưỡng gian thì sao hắn dám ngẩng mặt nhìn nam nhân thiên hạ nữa
chứ.
“Không, ta phải cưỡng gian chàng.” A Lệ Tư Khắc cương quyết nói.
“Lão Thiên ơi, nữ nhân gì thế này.” Hi Bình sợ hãi nghĩ.
Y phục của Hi Bình nhanh chóng bị A Lệ Tư Khắc cởi ra. Cơ thể tráng kiện cùng
cự vật hùng dũng phơi bày. Nàng có chút đỏ mặt.
“Sao? Sợ rồi hả? Tư Khắc, thả ta ra rồi ta sẽ ôn nhu với nàng.”
Lời Hi Bình nói như đổ thêm dầu vào lửa, chỉ khiến A Lệ Tư Khắc càng thêm
quyết tâm.
“Ai sợ đồ hỗn đản ngươi chứ ta không sợ.” Dứt lời, nàng đẩy ngã Hi Bình xuống
giường, lấy trong túi thuốc ra hai viên thuốc một hồng một đen. Nàng ngần ngại
nhìn Hi Bình mấy cái rồi nuốt gọn hai viên thuốc.