Trung Nhân Đài. Chúng nữ đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc mừng Như Băng thức
dậy.
“Như Băng đã dậy chưa?” Vưu Túy hỏi
“Hình như mới ngủ được một lúc.” Vạn Diệu đáp lời.
Cuộc đại chiến giữa Như Băng và Hi Bình bắt đầu kịch liệt khi những tia nắng
đầu tiên xuất hiện. A… cứ để họ tận hưởng dư vị đó đã.
…
Đã quá trưa, tiệc cũng đã chuẩn bị xong. Thức ăn đã được dọn. Chúng nữ đều
đang háo hức chờ đợi. Có điều nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ vẫn
còn đang ôm nhau ngủ sao… A… a…
“Phượng tỷ, sao họ lâu xuống thế.” Ái Vũ không chờ được nữa, đã cất tiếng hỏi.
“Lúc nãy ta đã gọi Như Băng và Hi Bình dậy rồi. Như Băng nói muốn tắm rửa cho
sạch. Chắc hai người đang loan phượng trong phòng tắm.” Lôi Phượng nói, mặt
thoáng ửng hồng.
Chúng nữ đều bật cười. Chỉ có A Lệ Tư Khắc thì đỏ mặt cúi xuống, còn Phụng Bối
khẽ mắng ” dâm tặc”.
Cửa bật mở, Hi Bình bước vào phòng. Trên tay Hi Bình là một mỹ nữ xinh đẹp
băng lãnh, tất nhiên chính là Lãnh Như Băng. Có điều Như Băng đang úp mặt
trong ngực Hi Bình, xấu hổ không dám nhìn các tỷ muội của mình.
“Mĩ Mĩ tỷ tỷ, Tước nhi thắng cược rồi. Tước nhi đã bảo Băng tỷ không thể bước
đi được mà.” Tiểu Tước hồn nhiên nói.
Tất cả mọi người đều bật cười. Không khí thập phần vui vẻ.
Như Băng đánh yêu Hi Bình mấy cái, hờn dỗi nói:” Tất cả là tại chàng, xấu xa.”
Hi Bình giả bộ nghiêm nét mặt nói:” Ai còn cười Băng Băng ta sẽ làm cho người
đó nằm yên trên giường 3 ngày.”
Chúng nữ lại cười ồ lên, như thể ai cũng muốn được như thế. Vẫn như cũ, Phụng
Bối thốt lên 2 từ :” Dâm tặc” còn A Lệ Tư Khắc thì đỏ mặt cúi xuống.
Bữa tiệc vui vẻ diễn ra. Đã mấy lần Hi Bình cao hứng đề nghị được hát nhưng
hết bị Mộng Hương véo tai lại bị Lôi Phượng dọa nạt, bị Thủy Khiết Thu bịt
mồm, bộ dạng thật hết sức thảm thương. Thương thay cho ca thần không thể cất
ca tiếng hát. Đáng thương đáng thương… mà cũng đáng mừng đáng mừng…
Rượu được vài tuần, Hi Bình thấy Ấu Xảo mấy lần liếc mắt nhìn mình bèn nhớ ra
một chuyện. Chàng cầm chén rượu đứng dậy nói.
“Bữa tiệc hôm nay để mừng Như Băng trở lại với chúng ta. Việc các nàng làm
khiến lão công thập phần cao hứng, thập phần cảm động. Trải qua cố sự này,
tình cảm phu thê chúng ta càng thêm gắn bó. Nhân việc mừng này, ta cũng xin
thông báo với các nàng 2 tin vui.”
“Tin vui thứ nhất, Như Băng đã hoài thai. Sau 9 tháng nữa sẽ có một tiểu oa oa
khỏe mạnh ra đời.”
“Ồ…” Chúng nữ đều đồng thanh ngạc nhiên. Nhanh như vậy sao, Như Băng vừa
tỉnh dậy đã bị làm cho hoài thai rồi. Nam nhân này thật quá đáng sợ. Lãnh Như
Băng khuôn mặt đỏ bừng nói:” Tại chàng đó, người ta vừa mới khỏi bệnh đã phải
mang nhi tử của chàng rồi. Không biết tiểu nhi tử trong bụng nên buồn hay vui
đây.”
“Ha ha…” Hi Bình cười khả ố.” Sau này, ta sẽ làm cho các nàng hoài thai hết.
Về Trung nguyên lần này chúng ta phải cho ra một thế hệ tiểu oa oa mới, hắc
hắc.”
“Xì”, “Xấu xa”, “Phối đản”, “Ai thèm sinh nhi tử cho ngươi chứ” hàng loạt âm
thanh kiều mị vang lên. Trong đó lại còn có “Thiếp muốn ngay bây giờ.” Thốt ra
được lời này cũng chỉ có Phỉ Sa mà thôi.
Hi Bình như bị lạc vào giữa vườn hoa, chỉ biết ngửa mặt cười sướng.
“Tin mừng thứ hai, chính là các nàng đã có thêm một, à hai tỷ muội mới.” Ấu
Xảo và Lệ Uyên e thẹn cúi xuống. Còn tim của A Lệ Tư Khắc như nhảy ra khỏi
lồng ngực, mặt nàng cũng đỏ bừng, không hiểu nàng đang nghĩ chuyện gì.
“Đó là Xảo Xảo và Lệ Uyên. 2 nàng hãy ra đây.” Lời vừa dứt Hi Bình đã chủ động
tiến tới dẫn hai mỹ nữ ra.
Chúng nữ cùng ồ lên thích thú. Mấy ngày qua, các nàng đều có hảo cảm với Ấu
Xảo và Lệ Uyên. Những gì Ấu Xảo làm với Như Băng đều khiến chúng nữ thập phần
cảm động. Màn chào hỏi làm quen nhanh chóng diễn ra. Hai nàng cũng rất tự
nhiên hòa nhập vào với chúng nữ.
Trong đại sảnh, trong ngày đáng vui mừng này lại có một người đang đau khổ.
Khi thấy Hi Bình dắt Ấu Xảo và Lệ Uyên tiến ra, trong tâm nàng toát lên một
nỗi buồn bã chán chường.
Cười cười nói nói một lúc, Hi Bình liền quay sang Phụng Bối và A Lệ Tư Khắc,
chắp tay thi lễ.
“Phụng tiền bối và A Lệ Tư Khắc tiểu thư, công lao của hai người đối với phu
thê chúng ta thật cao như núi. Hi Bình xin vái hai người một lễ.” Nói đoạn Hi
Bình vái dài một cái rồi nói tiếp:” Hi Bình chỉ là kẻ quê mùa, không biết lấy
gì đền đáp hai người. Nhị vị mỹ nữ có yêu cầu gì xin cứ nói, nếu Hi Bình làm
được sẽ cố hết sức làm.”
“A… dâm tặc này không ngờ cũng có thể nói được những lời như vậy. Nam nhân
thiên hạ tuy toàn kẻ thúi hoắc nhưng tên Hi Bình này thúi một cách đặc biệt.”
Phụng Bối thầm nghĩ, miệng cất lời đáp:” Hi Bình, chỉ cần ngươi chăm sóc Ấu
Xảo thật tốt là ta mãn nguyện rồi.”
Ấu Xảo đỏ mặt, còn A Lệ Tư Khắc thì uất đến tận cổ. Nàng thật hết sức cố gắng
để không bật khóc.
“Việc này, Hi Bình có thể đảm bảo với người rằng, Xảo Xảo sẽ sống rất hạnh
phúc. Nữ nhân của ta ở bên ta đều rất thỏa mãn.”
“Mặt dày”, “Xấu xa”, “Vô sỉ”… hàng loạt lời ong bướm lại tấn công trêu ghẹo
Hi Bình.
Hi Bình chỉ biết lắc đầu cười khổ rồi quay sang A Lệ Tư Khắc nói:” A Lệ Tư
Khắc tiểu thư, tiểu thư có yêu cầu gì không?”
A Lệ Tư Khắc đã không thể chịu nổi. Hai tiếng “tiểu thư” như nhát dao cứa vào
lòng nàng. Ngọc châu tuôn rời trên gò má xinh đẹp. Sao hắn lại vô tình vậy,
sao hắn có thể nói như vậy. Hắn đã khi phụ ta rồi, ta cũng đã nhìn thấy thân
thể hắn rồi, sao hắn nói với ta như người dưng nước lạ vậy. Nàng vừa khóc, vừa
tức tưởi nói:” Ta… ta chỉ là kẻ sống trong xó núi… ta… ta đâu dám… ta
đâu xứng…” Uất hận. “Ta hận ngươi…” A Lệ Tư Khắc đứng dậy bỏ chạy.
Hi Bình sững sờ. Hơn nửa chúng nữ cũng sững sờ. Chỉ có Lôi Phượng là hiểu
chuyện gì đang diễn ra. Lãnh Như Băng cũng vậy.
“Chàng, tất cả là tại chàng.” Lôi Phương lấy ngón tay di vào trán Hi Bình.
“Tại ta sao? Ta làm gì sai nào?” Hi Bình ngạc nhiên nói.
“Đừng có chối, không tại chàng thì tại ai.” Lôi Phượng nói tiếp.
Vương Ngọc Phân thở dài một tiếng, nói:” Ta xem nàng ta thích chàng rồi. Chàng
tính sao đây.”
A… nguyên lai là như vậy.
“Tính sao? ta biết làm gì bây giờ?” Hi Bình si ngốc hỏi.
“Làm cái việc mà chàng giỏi nhất ấy.” Lãnh Như Băng nói, trên mặt xuất hiện
nét tiếu ý.
“Việc ta giỏi nhất? Nàng muốn ta hát hay muốn ta đánh quyền trước mắt nàng ta
sao?” Nếu hỏi ai là kẻ ngốc nhất thế gian, tất cả sẽ đều chỉ vào Hi Bình.
Lãnh Như Băng mỉm cười thì thầm vào tai Hi Bình hai tiếng. Hi Bình nghe thấy
mắt sáng rực lên, miệng nở nụ cười gian tà.
“Xảo Xảo, Lệ Uyên, hai nàng ở lại bồi tiếp các nàng ấy. Nay ta có chút chuyện
phải đi gấp. Đêm nay ta sẽ bồi tiếp hai nàng.”
Gương mặt mỹ miều của hai nàng thoáng hồng lên, không biết do rượu hay do tình
nữa.
…
Trung Nguyên. Một bóng người đang lê lết đến trước cửa cung điện của hoàng
thượng. Đó là một nữ nhân. Tóc nàng rối bù, quần áo toàn máu. Mắt nàng toát
lên một cái nhìn đấy quý phái nhưng cũng ẩn chứa sự tuyệt vọng. “Hoàng thượng,
mau đưa ta tới gặp hoàng thượng.” Nàng dốc hết sức nói với hai đới đao thị vệ
đứng trước cửa cung điện.
Nhìn thấy dáng hình tiểu tụy của nàng, hai vị đới đao thị vệ động tâm. Đúng
lúc ấy, Thường công công tình cờ đi ngang qua.
“Thường công công” Nhất Đao, một trong hai vị đới đao thị vệ lên tiếng.
“Nhất Đao, có việc gì vậy?” Giọng nói the thé của Thường công công cất lên.
“Thường công công, có một nữ nhân bị trọng thương ở ngoài cửa cung điện, nàng
ta cất lời muốn gặp hoàng thượng. Phiền công công bẩm với hoàng thượng vài
lời.” Nhất Đao nói.
“Hoàng thượng có rất nhiều nữ nhân. Người sẽ không nạp thêm phi tử đâu.”
Thường công công làm bộ nói.
“Thường công công, xin hãy chiều cố.” Nhất Đao dứt lời, một đĩnh bạc lóe sáng
đã được dúi vào tay Thường công công.
“Nhất Đao à, việc này rất khó, nhưng ta sẽ tận tâm giúp ngài.” Giọng nói buồn
nôn của Thường công công lại cất lên.
“Mong ngài chiếu cố cho.” Nhất Đao nói, lòng thầm khinh bỉ cái giống nam không
ra nam, nữ không ra nữ.
“Hãy hỏi xem nàng ta tên là gì, để ta còn tiện bẩm báo với hoàng thượng.”
Thường công công nói.
Nhị Đao thấy vậy bèn hỏi:”Cô nương, người tên là gì?”
Nữ nhân cố sức thở ra 3 từ:” Mỹ Hạnh Tử.”
Khi Mỹ Hạnh Tử tỉnh dậy, nàng thấy mình đang nằm trong một căn phòng nguy nga.
Vết thương đã được băng bó, y phục đã được thay.
“Nàng đã tỉnh rồi.” Hoàng hậu nói.
“Người là? Đây là đâu?” Mỹ Hạnh Tử hỏi.
“Đây là tẩm cung của ta, ta là đương kim hoàng hậu.”
“Xin tha cho tiểu nữ thất lễ.” Nhập gia tùy tục, Mỹ Hạnh Tử đã học không ít về
tập tục Trung nguyên. Còn vì sao nàng lại chịu học thì… chắc là bởi một
người.
“Hoàng thượng giá lâm.” Một tên thái giám cất giọng nói.
Hoàng thượng đã bước vào phòng.
“Mỹ Hạnh Tử công chúa, nàng đã tỉnh rồi. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mỹ Hạnh Tử bật khóc nức nở. Nàng hồi tưởng.
Sau khi Đông Dương vương tử và Mỹ Hạnh Tử trở lại Đông Doanh, giới võ lâm Nhật
Bản không tin những tinh anh trong vương triều lại bị một tên nam nhân Trung
Nguyên đánh bại. Thù không trả được lại còn chuốc nhục vào người. Một số phần
tử võ lâm nổi lên chống đối, cho rằng Đông Dương vương tử đã làm nhục giới võ
lâm Đông Doanh.
Các chư hầu có dã tâm liền mua chuộc, lôi kéo các phần tử này. Cuộc nội chiến
nổ ra.
Do các tinh anh đều đã chết tại Trung nguyên, thế lực của Đông Dương vương tử
bị suy yếu rất nhiều. Sau 5 năm loạn lạc, Kinh Đô thất thủ, Đông Dương vương
tử mất tích. Mỹ Hạnh Tử chạy trốn kẻ thù, nóng lòng muốn tìm viện binh tiếp
ứng nhưng lại không thể hi vọng các chư hầu ở Đông Doanh. Nàng nhớ đến mối
thâm tình giữa Đông Dương vương tử và hoàng đế trung nguyên nên tìm đường tới
đây. Có điều trên đường đi liên tục bị truy sát. Thật may mắn nàng vẫn đến
được hHoàng thành. Nàng cầu xin hoàng đế trung nguyên cử người đến giúp.
“Từ đây sang Đông Doanh phải qua Cao Ly, lại phải qua biển lớn. Trên thủy
chiến, quân thiên triều so với quân Đông Doanh khác nào đem thỏ so với bầy
lang sói. Không thể cử đại binh tiếp ứng được. Bất quá, có thể cử một người.”
Trong đầu hoàng thượng nhớ đến một người.
“Mỹ Hạnh Tử công chúa, nàng nghĩ xem ai có thể giúp nàng đây?”
Mỹ Hạnh Tử nhớ đến một người. Chỉ có điều, kẻ đấy đang thực hiện một mưu đồ
xấu xa.
…
Hi Bình đã đến trước phòng A Lệ Tư Khắc.
“Ai?” Tiếng A Lệ Tư Khắc cất lên.
Hi Bình cười hắc hắc, mở cửa phòng bước vào.
Ai da… nếu Hi Bình biết trước tương lai, chắc chắn hắn sẽ không bước vào. Vì
sắp tới, hắn sắp bị sỉ nhục, một nỗi nhục rất lớn đối với một nam nhân như
hắn, hắc hắc.