Hoàng thành, trong tẩm cung của hoàng thượng, Hi Bình và hoàng thượng đang
“đàm luận”.
“Muội phu, ngươi có biết ta triệu ngươi vào cung có việc gì không?” Hoàng
thượng cất tiếng. Câu nói này khiến Hi Bình chột dạ. “Con mẹ nó, tiểu tử này,
có chuyện gì xảy ra rồi chăng?”
“Hoàng huynh, Hi Bình thật không biết.” Nghĩ một đằng, nói một kiểu, ai đứng
trước vua cũng ít dám nói thật lòng mình a.
“Ta… nói ra thật xấu hổ, ta bây giờ đã vô lực rồi.” Hoàng thượng thở dài,
đôi mắt nhắm lại tỏ vẻ bất lực. “Suốt ba năm nay, ta không thể làm được chuyện
ấy. Dù dùng nhiều loại thuốc tráng dương cũng không có tác dụng. Ta gọi muội
phu vào đây cũng vì việc này.”
“Hả, tiểu kê kê của tiểu tử này đã hỏng rồi sao. Thật làm mất mặt nam nhi.” Hi
Bình thầm nghĩ.
“Suốt ba năm qua ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ta là vua một nước, có ba nghìn mỹ
nữ, phi tử nhiều vô số. Họ đều mong ta một lần ban ân cho họ, mà ta lại vô
năng không thể làm được. Nhìn những bông hoa tươi thắm đó ngày ngày héo mòn
trong hậu cũng khiến lòng ta đau xót. Ta đã quyết định rồi, những cung nữ còn
là xử nữ, ta sẽ cho xuất cung. Những phi tử chưa được sủng ái, ta sẽ đem ban
tặng cho chiến tướng có công. Còn những ai đã được ta lâm hạnh, ta sẽ giữ lại
trong cung.” A, a… việc này không những làm giảm chi tiêu trong hoàng cung
mà còn giúp cho rất nhiều con người không phải sống trong cảnh bất hạnh. Vị
hoàng đế này thật thức thời a.
“Hi Bình, người có nhớ trong địa lao ở Đại Địa Minh ta đã nói gì không? Lời ta
nói không phải chuyện đùa. Nay ta muốn ngươi hãy làm theo lời ta nói.”
“Hoàng huynh, việc này…” Hi Bình sửng sốt. “Con mẹ nó, ngươi không đáp ứng
được nữ nhân của mình, lại muốn lão tử giúp ngươi sao, định hại chết lão tử
à.” Hi Bình thầm chửi trong lòng.
“Lời vua không nói chơi. Ta quyết định rồi, ta không muốn những ái thiếp của
ta phải sống trong cảnh cô đơn suốt quãng đời còn lại. Ta cũng muốn tìm một
nam nhân thỏa mãn cho họ, mà về phương diện này, chỉ có muội phu mới làm được
mà thôi.”
“Hi Bình, ngươi vốn không phải là người. Không có quy tắc lễ giáo nào trói
buộc được ngươi. Cũng không có luân lý đạo đức nào quản được ngươi. Ngươi là
ái tình chi thần, sinh ra để thỏa mãn nữ nhân. Vì vậy, ta cầu khẩn ngươi hãy
thay ta ban ân cho bọn họ. Ta thật không cam tâm nhìn họ chết mòn trong hậu
cung.”
“Hi Bình, ngươi không được từ chối. Việc phát sinh giữa ngươi với thái hậu và
hoàng hậu, ta biết cả rồi. Ta không nỡ trách mẫu hậu và hoàng hậu, họ cũng chỉ
là nữ nhân thôi, sao có thể chịu được sự cô quạnh đó. Ta càng không thể trách
ngươi. Không có ngươi, vương triều này đã sụp đổ rồi. Không có ngươi, ta đã
không có người nối dõi. A… Ngươi đừng kinh ngạc thế, ta biết Long nhi không
phải con trai ta, nhưng ta coi nó như con trai mình vậy. Ta sẽ bồi dưỡng cho
nó trở thành một minh quân. Đó là tâm nguyện lớn nhất của ta bây giờ.”
“Hoàng thượng, người đúng là một minh quân. Người là người đầu tiên khiến Hi
Bình thấy phục.” Con mẹ nó, cái lưỡi không xương.
“Hi Bình, ngươi có thể lui. Nếu thái hậu và hoàng hậu muốn, ngươi hãy đáp ứng
hai người. Ta không muốn họ phải đau khổ. Nhưng Hi Bình, hãy nhớ, ta không
muốn có thêm đệ đệ hay nhi tử nữa đâu.” Hoàng thượng cười nói. Tâm tư của
người vơi đi rất nhiều.
…
Hi Bình lặng lẽ tiến về cung của Đường Tư. Thái hậu và hoàng hậu đã đợi sẵn ở
đấy. Lòng xuân đang rộn ràng.
Hi Bình nói lại lời hoàng thượng vừa nói. Ai cũng trầm tư suy nghĩ.
“Hi Bình, người tính sao?” Hoàng hậu phá vỡ bầu không khí im lặng.
Hi Bình không nói gì.
“Nếu đó là ý của hoàng huynh, chàng nên đáp ứng. Những phi tử đó sống thật
khổ. Nhớ lại thời gian phải xa chàng, Tư thật không muốn sống.”
“Vậy thì, mỗi lần ngươi đến Hoàng thành. Ta sẽ sắp xếp để ngươi hoan hảo với
bọn họ. Ngươi sẽ là tình lang, mộng lang của bọn họ.” Thái hậu nói.
Tâm tư Hi Bình thanh thản hơn rất nhiều. Được nữ nhân ủng hộ thì có việc gì
hắn không dám làm.
“Và là tình làng của các nàng nữa chứ” Hy Bình vừa nói vừa cười, lao đến tam
nữ.
“Hỗn đản…” Hoàng hậu mắng yêu. Chiến tranh lại nổ ra, dữ dội, khốc liệt
nhưng rất tình cảm.
…
Hi Bình và chúng nữ ở lại Hoàng thành một tuần. Ngày thì vui vầy với thê tử,
đêm thì vào cung làm mộng lang của đám phi tử trong hậu cung. Hoa viên trong
hậu cung lại vang lên tiếng cười đùa. Ba năm rồi mới có tiếng cười đùa. Chà…
nếu có vị quân vương nào có thể khiến phi tử nào sáng hôm sau cũng mệt mỏi vô
lực thì làm gì phải lo lắng việc các phi tử tranh giành quyền lực nữa chứ…
Các phi tử trong hậu cung cũng biết chuyện hoàng thượng giờ đã vô năng, nên
hoàng thượng đã mời phò mã vào cung giúp đỡ các nàng. Ánh mắt của đám phi tử
dành cho hoàng thượng không còn là oán trách nữa mà là sự ngượng mộ. Ngưỡng mộ
một người đàn ông phi thường. Họ cũng tự hiểu việc này liên quan đến danh dự
hoàng gia, không ai dám đem việc này ra để bàn tán cả. Tất cả đều theo sự sắp
đặt của hoàng hậu, tất cả đều mong chờ ngày tình lang đến.
…
Nhân tiện việc Hi Bình sang Thiên Trúc, hoàng thượng đã phong cho Hi Bình làm
sứ giả thiên triều, lệnh sang Thiên Trúc để thể hiện thần uy của thiên triều,
khẳng định sức mạnh của thiên triều về mọi mặt, đặc biệt là năng lực đàn ông,
ha ha.
Hành trình của Hi Bình và chúng nữ sang Thiên Trúc diễn ra rất chậm chạp. Đến
đâu cũng dừng chân ngắm cảnh nên cũng không biết bao giờ mới tới nơi.
Tối tối, khách điếm nào chứa đoàn người của Hi Bình thì người trong khách điếm
được một đêm mất ngủ. Sáng sáng, những đôi mắt mệt mỏi nhìn Hi Bình như một
con quái vật. Nhìn chúng nữ nhân của Hi Bình ai cũng xinh đẹp tựa tiên giáng
trần, lại chứng kiến năng lực bền bỉ vô song của Hi Bình, dân địa phương và
các thương nhân liền tặng Hi Bình danh xưng “Tình ái chi thần”. Câu chuyện của
Hi Bình được các thương truyền tụng khắp nơi, tiếng đồn về “Tình ai chi thần”
nhanh chóng vang đến nước Thiên Trúc.
…
Thiên Trúc, tại một tửu lâu, một đám thương nhân đang kể câu chuyện về “tình
ái chi thần”.
“Mẹ nó, bốc phét, làm gì có nam nhân nào một đêm hoan hảo với nhiều nữ nhân
như thế. Lão gia không tin.”
“Đúng, làm gì có nam nhân nào như vậy. Nam nhân Thiên Trúc chúng ta vốn cường
hãn cũng chỉ có thể thỏa mãn bốn người. Nam nhân Trung Nguyên làm gì có sức
lực như vậy.”
“Ta nghe nói cái đó của bọn nam nhân Trung Nguyên chỉ bằng một nửa của chúng
ta, làm gì có chuyện giỏi hơn chúng ta trong việc đấy được.”
“Hắn mà là 'tình ái chi thần' thì ta là 'đại tình thánh' ha ha…”
Tiếng nói cười tục tĩu không ngớt vang lên trong tửu lâu.
“Rầm” Một nam tử to lớn đập mạnh tay vào bàn.
“Con mẹ nó, các ngươi bốc phét đủ chưa. Các ngươi là hạng người gì mà dám so
sánh với chủ nhân của ta. Người mà đến đây, người đấm cho đầu các ngươi thành
đầu heo hết.”
“Bố Lỗ Tư, ngươi nói 'tình ái chi thần' là chủ nhân của ngươi.”
“Chứ sao, chủ nhân của ta là quyền vương vô địch, là tình ái chi thần. Ta đã
tận mắt chứng kiến người làm 25 mỹ nữ Ba Tư chúng ta phải khóc lóc xin hàng.
Mỗi lần trông thấy người là bọn họ lại lao vào nguyện xin được chết dưới cây
thương của người ha ha”
“Con mẹ nó ta không tin, nếu chủ nhân của ngươi có thể khiến Ấu Xảo thỏa mãn,
ta sẽ gọi hắn là tình ái chi thần.”
“Hừ, các ngươi cứ chờ xem.”
Mỹ nữ đeo mạng ngồi cùng bàn Bố Lỗ Tư lên tiếng:”Bỗ Lỗ Tư, Hi Bình đến đây
thật sao?”
“Người có thể làm được như thế, chỉ có thể là chủ nhân Hi Bình mà thôi. Đại
Ny, ngươi sao vậy?”