Nghe A Lệ Tư Khắc nói, Hi Bình quay lại hỏi:” A Lệ Tư Khắc, thuốc đã có, ta
cũng sẵn sàng, sao lại chưa thể tiến hành?”
“Hi Bình” Nhìn thấy mục quang Hi Bình chăm chú nhìn mình, A Lệ Tư Khắc lại đỏ
mặt cúi đầu. A Lệ Tư Khắc không còn gọi Hi Bình là Hi Bình huynh nữa, giọng
nói lại ôn nhu chứng tỏ nàng đã dành cho Hi Bình chút ít tình cảm.
“A… sao phiền phức thế, lúc quan trọng thế này lại thế là sao.” Hi Bình nhìn
thần thái của A Lệ Tư Khắc lúc này thật không biết nên khóc hay nên cười.
“Hi Bình” A Lệ Tư Khắc ngập ngừng rồi nói:” Lần trước Tư Khắc có nói với
chàng, thuốc và sự nỗ lực của chàng chỉ giúp giải khai được hàn khí của Địa
Táng Hoàn, còn Băng tỷ có tỉnh dậy hay không lại phụ thuộc vào ý thức sinh tồn
của nàng ý.”
“Đúng là nàng có nói vậy. Nhưng ta tin Băng Băng sẽ tỉnh dậy. Nàng không thể
bỏ ta mà đi được.” Hi Bình trầm ngâm nói.
“Thật không thể nói trước được điều gì, nhưng có một cách để khơi dậy ý chí
sinh tồn của Băng tỷ.” A Lệ Tư Khắc nói, ánh mắt đầy tự tin.
“Thật sao? Thế thì quá tốt rồi, nàng hãy nói cho ta cách đó đi.” Con mẹ nó
chứ, nữ nhân này rất ưa sự dài dòng, sao không nói phắt ra cho rồi.
“Chàng biết song tu công pháp không?” A Lệ Tư Khắc nhìn Hi Bình, ánh mắt đầy
hi vọng.
“Ta… không.” Hi Bình buồn bã lắc đầu. A Lệ Tư Khắc cũng thể hiện sự thất
vọng. “Dù sao, chúng ta cũng nên thử.” Nàng cất lời an ủi. Nhỡ thất bại thì
sao? Nhỡ… nàng thật không dám nghĩ tiếp.
“Thiếp có thể dạy chàng.” Tiếng nói của Thủy Khiết Thu vang lên sau lưng Hi
Bình. Hi vọng tưởng bị dập tắt lại được nhen nhúm lên.
“Môn phái của thiếp vốn luyện tập song tu công pháp. Dù phụ mẫu không dám chắc
Khiết Thu sẽ được giải khai Tuyết Kình chi thân nhưng vẫn dạy Khiết Thu. Nay
thiếp có thể đem những điều đó để chỉ cho chàng.” Thủy Khiết Thu nói.
“Thật là quá tốt, Khiết Thu, cám ơn nàng.” Hi Bình nhẹ nhàng tiến tới ôm lấy
Khiết Thu.
“Được góp sức giúp Băng tỷ, Khiết Thu rất vui.” Khiết Thu nhẹ nhàng nói.
“Hai người… hai người muốn song tu cũng xin đến nới khác, đừng làm phiền
ta.” A Lệ Tư Khắc nói, giọng phảng phất sự vui mừng cũng đượm chút buồn, chút
ghen tỵ.
“A, không làm phiền A Lệ Tư Khắc tiểu thư nữa.” Dứt lời Hi Bình kéo Khiết Thu
đi chỗ khác, lựa đại một căn phòng chui vào.
“Hi Bình, song tu công pháp là môn công pháp rất có lợi cho người tu luyện.
Nếu luyện tập công pháp này, cả nam nhân và nữ nhân đều có sự tiến bộ về mặt
nội lực. Song tu cũng không đòi hỏi 2 bên đều phải biết công pháp, chỉ cần một
người biết là đủ. Khi tu luyện, cũng chỉ cần một người điều khiển, người còn
lại sẽ hưởng ứng theo.”
“Song tu công pháp, nếu không cẩn thận sẽ chuyển thành thái bổ, chỉ có lợi cho
người điều khiển, còn với người hưởng ứng theo lại rất có hại. Chàng phải nhớ
kỹ điểm này. Bây giờ, thiếp sẽ nói cho chàng yếu quyết.”
Khiết Thu thì thầm truyền âm cho Hi Bình, thật không hiểu họ nói những gì. Nếu
ta mà biết chắc đã chẳng ngồi đây viết truyện mà đã đi song tu rồi. Tiếc thay
tiếc thay…
“Bây giờ, thiếp sẽ làm người điều khiển, chàng hãy từ từ cảm nhận sự di chuyển
của các luồng khí.” Dứt lời, Khiết Thu nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Hi Bình,
rồi nhanh chóng tự mình thoát y.
Thấy thân thể lõa lồ xinh đẹp của Khiết Thu, tà tâm trong Hi Bình trỗi dậy,
liền lao đến ôm ấp hôn hít nàng.
“Hi Bình, thiếp sẵn sàng rồi, đây là tu luyện chứ không phải hoan ái, chàng
phải hết sức tập trung. Sau này, khi quen rồi thì bản thân cơ thể chàng sẽ tự
thúc đẩy.” Khiết Thu nhắc nhở.
Hi Bình nhẹ nhàng đẩy Khiết Thu xuống giường, chuẩn bị tiến nhập.
Khiết Thu lúc nãy bị Hi Bình hí lộng, tâm trí có chút hồ đồ, nay thấy Hi Bình
định chủ động tiến vào liền vội vàng ngăn cản.
“Người điều khiển phải ở trên. Nam điều khiển thì nam trên nữ dưới. Nữ điều
khiển thì nam dưới nữ trên.” Khiết Thu nhẹ nhàng nói rồi đẩy Hi Bình ngã xuống
giường.
Nàng chỉnh dương căn vào đúng mật đạo của mình rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Thần
tình hai người xuất hiện sự thỏa mãn dễ chịu.
“Hi Bình, hãy cảm nhận luồng khí di chuyển.” Khiết Thu nói.
Nàng từ từ vận khởi âm khí, dương khí trong Hi Bình cũng hưởng ứng theo. Âm
khí dương khí giao hòa, tạo thành một luồng khí mới. Luồng khí này từ từ tiến
vào người Hi Bình, đi một vòng rồi lại tiến vào người Khiết Thu, vận khởi một
vòng vận chuyển khác.
Khiết Thu không ngừng nhấp nhổm, các giác thật vô cùng sung sướng. Luồng khí
sau đó từ từ tách ra làm hai, mỗi nửa tiến vào một người, nhanh chóng biến
mất.
Trong phút chốc, dường như tâm linh của hai người tương thông. Hai người đều
cảm nhận được sự rên rỉ thỏa mãn của đối phương, cảm giác thỏa mãn tột cùng
trong ý nghĩ.
Trước đây, Khiết Thu chỉ cảm nhận được tình yêu dào dạt Hi Bình dành cho mình
mỗi khi tiến nhập, nay không chỉ cảm nhận thấy tình yêu đó mà còn cảm thấy
được những ý nghĩ trong Hi Bình.
“Hi Bình, chàng nghe thiếp nói không.” Khiết Thu thầm nghĩ
“Nàng cũng giống ta sao? Ta cũng cảm nhận được tâm linh của nàng.” Hi Bình
dùng ý nghĩ để hồi đáp.
“A… thiếp sướng… a…a…” Khiết Thu khẽ run rẩy, rồi toàn thân vô lực ngã
xuống Hi Bình. Dù thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất sảng khoái.
Cái này, có thể gọi là đỉnh cao của tình ái. Hai bên không chỉ hòa hợp về thể
xác mà còn hòa hợp về tinh thần. Trước thì nữ nhân chỉ có thể cảm giác tình
cảm Hi Bình dành cho mình, nay thì không chỉ cảm nhận được tình cảm mà còn có
thể trò chuyện thông qua ý nghĩ. Thật sự là ngưỡng mộ, thật sự là thèm khát a.
“Khiết Thu, cám ơn nàng.” Hi Bình nhẹ nhàng ôm lấy Khiết Thu, hít lấy từng mùi
hương trên người nàng, hôn lên mái tóc mềm mại của nàng.
…
“Ta đã biết song tu công pháp, chúng ta có thể tiến hành chưa?” Hi Bình hỏi A
Lệ Tư Khắc.
“Ai cùng ngươi tiến hành, ngươi hàm hồ gì đấy.” A Lệ Tư Khắc cúi mặt xuống
nói. Nàng muốn giấu bộ mặt đỏ ửng của mình.
“À, ta sai, ta lại chiếm tiện nghi của nàng rồi. Ý ta là bây giờ có thể cứu
chữa cho Băng Băng được chưa.” Hi Bình vội nhận lỗi nói.
“Bây giờ là ban ngày, dương khí đang thịnh, không phải là thời điểm thích hợp.
Đêm nay, khi trời chuẩn bị sáng, chính là lúc âm khí và dương khí giao hòa,
cũng là thời điểm để giải khai Băng ngâm. Hi vọng mọi chuyện thành công tốt
đẹp.” A Lệ Tư Khắc nói.
“Chắc chắn sẽ thành công. Ta bây giờ hoan ái cũng nữ nhân đều có thể thông qua
tâm linh cùng nữ nhân trò chuyện. Thật là đỉnh cao của ái tình. Ta là đại tình
thánh, ha ha.” Hi Bình vô sỉ nói.
“Vô sỉ.” A Lệ Tư Khắc hận không có khe nứt để chui xuống đất chốn. Nàng thật
không chịu nổi nam nhân vô sỉ này.
Hi Bình định bước ra khỏi phòng thi A Lệ Tư Khắc bỗng hỏi:” Chàng nói khi hảo
hảo có thể trò chuyện cùng nữ nhân thông qua tâm linh?”
“Chính vậy, cảm giác đó thật vô cùng sảng khoái. Nàng muốn thử không? Ha ha”
Hi Bình cười nói.
“Dâm tặc cút đi.” A Lệ Tư Khắc vớ lấy gối ném Hi Bình.
Hi Bình cũng vội cút ra ngoài. “Cảm giác khi phụ nữ nhi thật sướng, hắc hắc”
Hi Bình mỉm cười đắc ý.
…
“Hi Bình, Ấu Xảo có vài lời muốn nói với chàng.” Ấu Xảo cất tiếng gọi.
“Đã đến rồi sao, không cần phải tỏ tình sớm thế chứ.” Hi Bình hắc hắc cười.
Đây là lần đầu tiên Ấu Xảo chủ động bắt chuyện với Hi Bình, tất nhiên phải có
ý nghĩa đặc biệt.
“Có chuyện gì vậy Xảo Xảo?” Hi Bình cất tiếng hỏi.
“Xảo Xảo, chàng gọi ta là Xảo Xảo. A…” Ấu Xảo đỏ mặt xấu hổ. 2 từ “Xảo Xảo
nghe như hảo hảo vậy, thật là dễ nghe a… a…” Nàng thầm nghĩ, càng nghĩ
càng xấu hổ.
“Xảo Xảo, nàng sao vậy, sao mặt đỏ bừng vậy, không lẽ nàng…?” Hi Bình cố
tình trêu ghẹo.
“Ta, ta không sao.” Ấu Xảo cúi gầm mặt, cúi thật thấp, hai tay ôm trước ngực,
không khỏi xúc động.
“Sao lại là 'ta không sao', phải là 'Xảo Xảo không sao chứ'.” Hi Bình lại trêu
ghẹo. “Xảo Xảo, nói thật đi, có phải nàng có tâm tình gì cần bảy tỏ không? Có
phải nàng đã yêu một nam nhân và cần ta tư vấn không? Ta là 'Đại tình thánh',
tất nhiên có thể chỉ nàng vài chiêu rất lợi hại, ha ha.”
“A… chàng… xấu xa…” A Lệ Tư Khắc thốt lên. Lúc này, nàng đã bị Hi Bình
ôm gọn vào lòng. Miệng nói ” xấu xa” nhưng tâm tư lại rất dễ chịu.
“Nàng yêu ta rồi đúng không?” Hi Bình bỗng hỏi.
“Ư… thiếp yêu chàng” Rất lâu, Ấu Xảo mới thốt lên được mấy tiếng đó. “Chàng
không chê Xảo Xảo chứ?” Ấu Xảo bỗng hỏi. Trong lòng nàng xuất hiện những lo
lắng, dù gì nàng cũng từng là kỹ nữ, qua tay rất nhiêu nam nhân.
“Có một nữ nhân xinh đẹp hiền hậu như nàng, sao ta lại không cần chứ? Nếu chê
nàng thì ta là nam nhân ngu ngốc nhất thế gian. Nhưng rất tiếc… Hi Bình ta
là đại thiên tài. ha ha” Hai tay Hi Bình đã mò xuống kiều đồn của Ấu Xảo,
không ngừng nhào nặn.
“Đừng… Xảo Xảo muốn nói chuyện với chàng.” Ấu Xảo đã dùng ngọc thủ gạt bỏ
hai tay Hi Bình.
“Ta xin lỗi.” Hi Bình nói, hai tay lại chuyển sang tấn công nơi khác.
“Thật sự rất xấu xa. Thiếp mặc kệ chàng.” Ấu Xảo làm bộ hờn dỗi, muốn bỏ đi
nhưng lại không thể phân khai, đành đứng im chịu trận.
“Thiếp đã từng qua tay rất nhiều nam nhân, nhưng Hi Bình, thiếp vẫn rất trong
sạch. Thiếp không cho nam nhân nào phát tiết trong người thiếp cả. Dù không
thuần khiết nhưng tâm linh thiếp rất trong sạch. Chàng là nam nhân đầu tiên
của tâm linh thiếp và là nam nhân duy nhất được phát tiết trong người thiếp.”
Ấu Xảo nói một hồi, nói như sợ bị Hi Bình ngắt lời.
“Ai da… Hi Bình ta là loại người nào chứ. Ta đâu phải kẻ nhỏ nhen đi ghen
tuông vớ vẩn. Ta không cần quan tâm quá khứ nàng thế nào, ta chỉ cần quan tâm
giờ nàng có yêu ta không. Nếu nàng yêu ta thì cả đời này ta sẽ làm nàng hạnh
phúc.” Hi Bình nói.
“Xảo Xảo yêu chàng suốt đời.” Ấu Xảo ôm lấy Hi Bình, tâm tư rất thoải mái, rất
hạnh phúc.
“Ấu Xảo tỷ, thế còn Lệ Uyên thì sao? Tỷ đi đâu thì Lệ Uyên cũng đi theo.”
Tiếng Lệ Uyên vang lên.
“Vậy thì Uyên nhi cũng sẽ là nữ nhân của lão tử” Hi Bình quơ tay ôm lấy Lệ
Uyên vào lòng. “Lão tử ta có thói quen đánh hoa đánh cả cụm, không bỏ sót ai
bao giờ. hắc hắc.”
Lệ Uyên vẫn là một thiếu nữ thuần khiết, bị Hi Bình ôm, bất ngờ đỏ mặt. Dẫu
sao, nàng cũng sống trong thanh lâu đã lâu nên cũng không nghi kị việc nam nữ
gần gũi, tư tưởng rất phóng khoáng.
“Xấu xa, chàng thật xấu xa.” Hi Bình hứng chịu một trận phấn quyền.
“Ha ha, sau khi giải cứu Băng Băng, ta sẽ khuất phục hai nàng.”
Có hai người lặng lẽ quan sát mà hí lộng vừa rồi. Dù không ở cạnh nhau nhưng
hai người cũng chung một ý nghĩ “Dâm tặc.” Chỉ có điều, một người thì hậm hực
bỏ đi, một người lại đỏ mặt quay vào phòng.