Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 17: Chương 17 Hồi sinh (2) – Botruyen

Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 17: Chương 17 Hồi sinh (2)

“Hi Bình, đến giờ Băng nhi nhận âm khí rồi, chàng hãy về đi.” Lãnh Tinh Oánh
nói.

Đôi chút tiếc nuối, đôi chút vấn vương, Hi Bình lặng lẽ rời đi.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi A Lệ Tư Khắc bắt đầu chế thuốc. Không biết việc
chế thuốc đã tiến hành đến đâu, chỉ thấy cửa phòng A Lệ Tư Khắc luôn luôn
đóng. Trong phòng tỏa ra đủ các mùi thảo dược. Lúc thì hương thơm ngào ngạt,
lúc lại hôi thối, lúc khiến người hít phải ngất ngây sảng khoái, lúc lại khiến
ta đau đầu chóng mặt. Đã mấy lần Hi Bình muốn vào hỏi nhưng lại thôi vì sợ làm
phiền nàng.

Hôm nay cũng vậy, sau khi rời phòng Ấu Xảo, Hi Bình lại đứng trước cửa phòng A
Lệ Tư Khắc chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi.

Ấu Xảo thấy bóng dáng Hi Bình đứng lặng yên bất động, nàng khẽ cảm thán lắc
đầu. Nàng đã thật yêu nam nhân này rồi. Dù chàng có thỏa mãn nàng hay không,
nàng vẫn sẽ ở bên chàng.

Tấm biển Trung Nhân Đài đã bị gỡ bỏ. Chúng nữ cũng rời khỏi trang viện của Bố
Lỗ Tư mà đến Trung Nhân Đài, mong chờ ngày Lãnh Như Băng hồi tỉnh.

Tin tức Trung Nhân Đài đóng cửa dấy lên một làn sóng phản đối dữ dội từ đám
nam nhân Thiên Trúc. Chúng tụ tập đến trước cửa đài, gào thét đòi Ấu Xảo xuất
hiện.

Một đại hán to lớn đẩy cửa xông vào Trung Nhân Đài, vài gã trai tráng khác
xông vào theo.

“Con mẹ các ngươi, kỹ nữ mà đòi thanh cao à. Làm nghề bán trôn nuôi miệng mà
không tiếp khách thì bốc… ” Lời chưa dứt thì đại hán to lớn đã bị đánh bay
ra ngoài. Đám bám đuôi cũng bị hất bay ra theo các tư thế khác nhau. Mỗi tên
bay một kiểu, mỗi tên tiếp đất một kiểu.

“Tên nam nhân thối nào muốn vào Trung Nhân Đài thì hãy vượt qua chúng ta đã.”
Đại Ny bước ra ngoài nói. Theo sau là Nguyên Chân và ngũ hoa ( Ngũ đóa kim
thoa ).

Nhìn thấy 6 nữ nhân to lớn, đám nam nhân Thiên Trúc rụt vòi lẩn mất. “Không
thể vì một kỹ nữ mà làm mất đi sĩ diện nam nhi được.” Chúng tự an ủi mình như
vậy.

Cung điện Đạt Ma Nhĩ hoàng đế.

“Bẩm hoàng đế uy quyền tối cao, tình hình trong thành mấy hôm nay rất không
ổn.” Một viên quan trình báo.

“Có chuyện gì vậy?” Đạt Ma Nhĩ hoàng đế hỏi.

“Bẩm, nam nhân trong thành ngày ngày đều tập trung trước Trung Nhân Đài gây
sự. Kỹ nữ Ấu Xảo đã gỡ bỏ bảng hiệu 'Trung Nhân Đài'. Nam nhân trong thành rất
phẫn nộ.”

“Sao 'Trung Nhân Đài' lại đóng cửa?”

“Bẩm, nghe nói vì 'Tình ái chi thần'. Sau khi “Trung Nhân Đài” gỡ bỏ bảng
hiệu, 'tình ái chi thần' và chúng nữ đã dọn đến đấy ở.”

“Chẳng lẽ 'tình ái chi thần' đã khuất phục được Ấu Xảo? Thế thì mối thù của ta
đã giải được rồi. Ha ha” Đạt Ma Nhĩ vừa nghĩ vừa cười.

“Ta ban một sắc dụ, tuyên bố 'tình ái chi thần' đã khuất phục được kỹ nữ Ấu
Xảo. Từ giờ Ấu Xảo sẽ đi theo 'tình ái chi thần'. Nam nhân Thiên Trúc nào còn
chống đối sẽ bị bắt giữ vào đại lao. Phái người đến bảo vệ Trung Nhân Đài.”

“Tuân lệnh.”

Sắc dụ ban xuống, đám nam nhân thúi hoắc không dám đến Trung Nhân Đài quấy
nhiễu nữa. Một vài tên thì làm bù nhìn rơm viết 4 chữ “tình ái chi thần” rồi
ngày đêm nguyền rủa. Vài tên khác thì sửa soạn lễ vật, chỉ chực thấy “tình ái
chi thần” là xông đến dâng lễ vật, trổ tài vuốt mông ngựa, mong “tình ái chi
thần” ban cho phép “dương cương chi vật”. Một số tên khác thì lắc đầu đi đến
kỹ viện khác. “Không có Ấu Xảo thì ta có A Nhĩ, A Tình, Khắc Mai, A Mộng. Đời
thiếu gì kỹ nữ chứ.”

Hi Bình vẫn đứng yên lặng trước cửa phòng A Lệ Tư Khắc. Trời đã sắp tối.

“A” Một thanh âm nữ nhi phát ra. Trong thanh âm ẩn chứa sự mệt mỏi pha lẫn
niềm vui sướng.

Cửa phòng bật mở, A Lệ Tư Khắc bước ra. Trông nàng rất mệt mỏi, mặt tái nhợt
đi, môi bạc thếch. Quần áo đầy mồ hôi, vô cùng bẩn thỉu.

Hi Bình giật mình khi thấy A Lệ Tư Khắc bước ra. Nhìn thấy bộ dạng thảm thương
của A Lệ Tư Khắc, trong lòng Hi Bình dâng lên một sự thương cảm. “Nàng đã vì
những người không quen biết mà chịu vất vả.” Hi Bình thầm nghĩ. Sự khó chịu
trước kia đã tan biến, thay vào đó là tấm lòng biết ơn vô bờ.

Hi Bình cất tiếng gọi:” A Lệ…” Lời chưa dứt thì A Lệ Tư Khắc đã loạng choạng
ngã. Hi Bình vội vã lao đến đỡ A Lệ Tư Khắc. A Lệ Tư Khắc được Hi Bình ôm gọn
vào lòng. Đôi tay cường tráng nâng đỡ cơ thể nàng. Đầu nàng ngả vào ngực Hi
Bình.

“Dễ chịu quá.” A Lệ Tư Khắc lẫm bẩm.

“A Lệ Tư Khắc tiểu thư.” Hi Bình cất tiếng gọi. Khi cúi xuống đã thấy nàng ngủ
từ lúc nào. Hi Bình bèn bế xốc nàng lên, đưa nàng vào một phòng khác, đặt nàng
xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng.

“Nàng ta đã rất mệt.” Hi Bình thầm nghĩ.

Ấu Xảo bước ra khỏi phòng, thấy Lệ Uyên đi tới bèn cất tiếng hỏi:

“Lệ Uyên, bên ngoài có chuyện gì không? Sao hôm trước ta thấy rất ồn ào?”

“Ấu Xảo tỷ tỷ, hôm kia có một đám nam nhân tụ tập đòi tỷ xuất hiện. Vài tên
hung hãn xông vào liền bị đánh bay ra. Hôm qua cũng thấy bọn chúng tụ tập
nhưng chỉ đứng hò hét thôi. Hôm nay tuyệt không thấy tên nào.” Lệ Uyên trả
lời.

“A. Bọn nam nhân thối phẫn nộ vì con đóng cửa Nhân Trung Đài đấy mà. Để sư phụ
ra tiếp chúng, xem chúng có dám hảo hảo với ta không.” Phụng Bối bước ra nói.

“Sư phụ, người không cần phải giết hết nam nhân trên thế gian này đâu. Lệ
Uyên, sao hôm nay bọn chúng không kéo tới?” Ấu Xảo hỏi.

“Tỷ tỷ, nghe nói Đạt Ma Nhĩ hoàng đế đã ra sắc lệnh cấm tụ tập trước Nhân
Trung Đài. Ngoài ra, trong thành đang dấy lên một tin đồn.” Lệ Uyên trả lời.

“Tin đồn gì?”

“Tin đồn…” Lệ Uyên khẽ mỉm cười. “Tin đồn Ấu Xảo tỷ tỷ đã trở thành thê tử
của 'tình ái chi thần', tin đồn 'tình ái chi thần' đã khuất phục được tỷ tỷ,
hi hi.”

Ấu Xảo đỏ mặt, còn Phụng Bối không nói gì. Đệ tử đã thừa nhận thì sư phụ còn
biết nói gì nữa đây.

Lúc đấy, Hi Bình bước đến.

“Ấu Xảo, mặt nàng hơi đỏ đấy. Nàng tận lực vì Băng Băng, ta thật không biết
lấy gì cảm ơn nàng.” Hi Bình nói.

“Lấy thân đền… A a a…” Phụng Bối nói chưa dứt lời thì một cơn đau ở hông
kéo đến.

Hi Bình nhìn thấy cũng thoáng mỉm cười ngượng ngùng. Mấy ngày gần đây, Hi Bình
thấy biểu hiện của Ấu Xảo không bình thường. Hi Bình đến thì nàng luống cuống,
ngượng ngùng, biểu hiện như của thiếu nữ mới yêu vậy, thật vô cùng đáng yêu.
Chỉ có điều, tâm trí Hi Bình không để ý đến việc trêu hoa. Chàng không muốn
thu nạp thê tử khi nữ nhân của mình còn chưa biết sống chết ra sao.

“Phụng tiền bối, Ấu Xảo, Lệ Uyên, A Lệ Tư Khắc đã ra khỏi phòng rồi. Có điều
nàng ấy rất mệt. Thuốc chắc đã chế xong, Băng Băng sắp được cứu rồi.” Hi Bình
tươi cười nói.

“Thuốc đã chế xong rồi sao?” Lãnh Tinh Oánh bước ra khỏi phòng, hồ hởi nói.

“Chúc mừng chúc mừng.” Tam nữ cùng nói.

Hi Bình hồ hởi bước vào phòng.

“Băng Băng, nàng sắp được cứu rồi. Chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau.”

A Lệ Tư Khắc đã tỉnh dậy. Trước khi nàng ngất đi, nàng nhớ nàng đã ngã vào một
nam nhân. Nam nhân có đôi tay rất cường tráng, có bộ ngực rất dễ chịu và có
mùi hương rất quyến rũ.

“A”. Mặt nàng bỗng đỏ bừng khi nghĩ đến người đó. “Sao có thể để hắn dễ dàng
chiếm tiện nghi như vậy.”

“A Lệ Tư Khắc, sao mặt muội đỏ bừng vậy?” Vưu Túy hỏi.

“Tư Khắc không sao, Tư Khắc không sao.” A Lệ Tư Khắc chui vào trong chăn nói.
“Xấu hổ quá, sao lại để người khác thấy mình trong bộ dạng này chứ.” Nàng thầm
nghĩ.

“A Lệ Tư Khắc, muội ăn chút cháo đi. Ta thấy muội rất yếu nhược.” Lôi Phượng
nói.

“Ừm” Nhắc đến ăn, một cơn đóii tràn đến tấn công nàng.

“Thuốc đã chế xong chưa?”. Lôi Phương hỏi.

“Thuốc chế xong rồi Phượng tỷ à.” Lúc trước khi A Lệ Tư Khắc đến thăm bệnh cho
Lãnh Như Băng đã gặp qua một số nữ nhân của Hi Bình.

“Ta đi báo tin cho Hi Bình.” Vưu Túy nói.

“Muội đi báo tin cho các nàng khác biết.” Mộng Hương nói.

Tin vui nhanh chóng lan khắp Trung Nhân Đài. Chúng nữ vui mừng hồ hởi. Hi Bình
cũng nhanh chóng đến nơi A Lệ Tư Khắc đang nghỉ.

“A Lệ Tư Khắc, nàng nói thuốc đã chế xong.” Hi Bình vội vã bước vào phòng hỏi.

“A” A Lệ Tư Khắc bỗng đỏ bừng mặt, ấp úng nói khẽ:” Vâng.”

“A… không phải thế chứ, sao nữ nhân nào thấy ta cũng đỏ bừng mặt vậy. Chẳng
lẽ nàng ta cũng giống Ấu Xảo, thích ta rồi sao. Ta thật là có mị lực rất lớn
mà.” Hi Bình thầm nghĩ.

Hi Bình liền tiến đến gần A Lệ Tư Khắc nói khẽ:” Chuyện nàng ngã vào ta, ta sẽ
không nói cho ai biết đâu. Chỉ có điều, mùi trên người nàng rất khó chịu, hắc
hắc.”

“A… xấu xa này.” Quả thật, ba ngày ở trong phòng không mộc dục, lại ám nhiều
hương liệu, cơ thể nàng phát ra một mùi rất khó chịu.

“Ha ha ha, mau đi lấy thuốc cứu Băng Băng thôi.” Hi Bình tươi cười nói.

“Không được. Lúc này chưa thể cứu Băng tỷ được.” A Lệ Tư Khắc giật mình vội
nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.