“Xấu hổ xấu hổ quá.” A Lệ Tư Khắc thầm nghĩ. Lần đầu nàng đối diện với một nam
nhân ăn nói thô tục như vậy. Nhưng nam nhân này lại rất lãnh tuấn, cơ thể toát
ra một mị lực khác thường khiến nàng không thể ghét bỏ.
“Hi Bình huynh, A Lệ Tư Khắc phải đi chế thuốc, xin cáo từ hai người.” A Lệ Tư
Khắc nhún người cáo từ.
“Đa tạ tiểu thư.” Hi Bình và Vưu Túy cùng nói.
A Lệ Tư Khắc vừa rời khỏi phòng thì Mộng Hương bước vào. Đôi mắt nàng ẩn chứa
nhiều tâm sự thầm kín. Không đợi nàng mở lời, Hi Bình đã kéo nàng vào lòng,
tiện thể tay kia ôm luôn lấy Vưu Túy.
“Chàng làm gì vậy, Băng Băng đang nằm bên cạnh đấy.” Vưu Túy ngượng ngùng nói.
“Hắc hắc, nàng nghĩ lão tử ta sẽ làm gì chứ? Nương tử của ta đang bệnh nặng mà
ta lại nghĩ đến chuyện khác ư?” Hi Bình nửa đùa nửa thật.
“Xấu xa, háo sắc…” Mộng Hương vừa nói, tay vừa giựt giựt tay áo của Hi Bình.
“Vưu Túy tin chàng.” Ánh mắt Vưu Túy trở nền mơ hồ.
“A…” Hơi thở của Vưu Túy trở nên gấp gáp. Bàn tay của Hi Bình đã luồn vào
trong áo nàng lúc nào, đang mân mê ngọc nhũ.
“Xấu xa, chúng thiếp tin chàng mà chàng nỡ làm như vậy sao.” Một trận phấn
quyền đánh vào ngực Hi Bình.
“Ngoan nào. Ta chỉ muốn nói chuyện mà thôi.” Hi Bình nói. Trên môi xuất hiện
nụ cười gian tà.
Chà, có cái loại nói chuyện như vậy sao. Nói chuyện bằng miệng hay là bằng tay
vậy.
“A… khi nghe A Lệ Tư Khắc nói có phương thuốc giải cứu cho Băng Băng, tâm tư
ta đã nhẹ hơn rất nhiều.” Hi Bình giãi bày nỗi lòng. “Mà điều làm ta vui sướng
nhất chính là phương thuốc đó nằm trên người ta.”
“Chàng tưởng mỗi chàng có thể cứu được Băng Băng chắc.” Vưu Túy bĩu môi. “Nếu
không có thuốc của A Lệ Tư Khắc thì chàng làm thế nào.”
“Ừ, nếu quả không thể tiến nhập vào thân thể Băng Băng thì… giống như với
Thủy Khiết Thu trước kia vậy.” Hi Bình hồi tưởng lần đầu chịu thất bại dưới
tay Thủy Khiết Thu.
“Thủy Khiết Thu làm sao?” Mộng Hương hỏi.
“Nếu Thủy Khiết Thu không động tình thì ta cũng không thể tiến nhập vào được.
A, không nhắc đến chuyện đó nữa. Giờ ta sẽ qua thăm Băng Băng một lát rồi về
'Đại Tràng' thông báo tin vui cho các lão bà của ta.” Hi Bình dứt lời đứng
dậy, bỏ lại hai mỹ nữ quần áo xộc xệch trên giường.
“Rõ là chàng khi phụ bọn ta mà.” Nhị nữ cùng nói, tay chỉnh lại trang phục.
“Thế các nàng không muốn lão công của các nàng khi phụ sao.”
“A…” Nhị nữ nhớ lại lần đầu tiên của mình.
Chẳng lẽ nữ nhân thích bị khi phụ? Ai mà biết được chứ, ta đâu phải nữ nhân.
Hi Bình tiến vào phòng của Ấu Xảo. Thái độ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hi Bình tiến tới bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Như Băng, đôi tay nàng
lạnh ngắt. Những ngón tay của Hi Bình nhẹ nhàng vuốt ngọc thủ của Như Băng,
môi khẽ nói:” Băng Băng, nàng yên tâm, ta sẽ giúp nàng hồi tỉnh.”
Lời nói ôn nhu đầy thâm tình khiến chúng nữ xung quanh khẽ run động. Lãnh Tinh
Oánh thầm gạt nước mắt, Ấu Xảo si ngốc nhìn Hi Bình còn Phụng Bối tự hỏi trên
đời có nam nhân si tình đến thế sao. Ý nghĩa “Nam nhân si tình” ngay lập tức
được Phụng Bối loại bỏ. “Hứ, nữ nhân một đống thì si tình cái gì. Cả mẹ cả con
cùng chén thì chung tình cái cóc khô. Đại dâm tặc, đại biến thái mới đúng.”
Phụng Bối hậm hực nghĩ.
Hi Bình cứ lặng yên nhìn Băng Băng, trong mắt ẩn chứa bao nhiêu thâm tình. Nhớ
những lần cùng trải qua hiểm nguy, nhớ những giọt nước mắt của Băng Băng, nhớ
những đêm ân ái mặt nồng… những hình ảnh những ký ức lần lượt hiện về. Tất
cả như một giấc mộng vậy.
“Hi Bình, đến giờ truyền âm khí cho Băng nhi rồi, chàng hãy ra ngoài đi.” Lãnh
Tinh Oánh chạm nhẹ vào vai Hi Binh khuyên bảo.
Hi Bình thở dài, nhẹ nhàng đặt tay Băng Băng xuống giường, luyến tiếc rời đi.
“Băng Băng, ta nhất định sẽ cứu nàng.”
“Ôi, thật là một nam nhân tuyệt vời. Chắc chắn đi theo chàng sẽ hạnh phúc. Ta
nguyện cả đời này sẽ theo chàng.” Ấu Xảo thầm nghĩ. Dù biết Hi Bình chưa lâu,
nhưng trải qua một phen sóng gió, thấy tình cảm Hi Bình dành cho nữ nhân của
mình, Ấu Xảo biết trái tim mình đã có chủ.
Thấy ánh mắt thất thần của Ấu Xảo nhìn Hi Bình, Phụng Bối khẽ kéo tai nàng
nói:” Xảo nhi, con thích hắn rồi hả.”
“Ừm, con thích chàng mất rồi.” Nử tử này dám yêu dám nói, không chút rụt rè
xấu hổ.
“Chúng ta rất vui mừng vì có thêm một muội muội xinh đẹp chia sẻ gánh nặng
giúp chúng ta.” Lãnh Tinh Oánh cười nói, mặt áng lên nét mây hồng. Rõ ràng các
nàng chưa bao giờ chiếm ưu thế trước Hi Bình trong mỗi lần đại chiến cả.
“Hừm, nam nhân làm gì có ai tốt đẹp. Oánh muội, tên háo sắc đó có bao nhiêu nữ
nhân rồi?” Phụng Bối hỏi, thái độ tỏ vẻ không vừa lòng.
“Ta cũng không đếm. Ta không quan tâm đến chuyện đó. Nhưng chắc cũng gần 70
người rồi.”
Sặc… Phụng Bối suýt cắn nhầm lưỡi. “Xảo nhi, hắn nhiều thê tử như vậy sao có
thể thỏa mãn con được, sao có thể làm con hạnh phúc được.”
“Con không biết chàng có thể thỏa mãn con hay không, nhưng đi theo chàng là
tâm nguyện của con.” Ấu Xảo thành thật nói.
“Bối tỷ chắc cũng biết được năng lực trên giường của muội rồi. Chỉ có điều,
muội cũng là bại tướng dưới chân chàng. Mà không phải chỉ mỗi muội, tất cả nữ
nhân của chàng đều là bại tướng. Một đêm chàng làm thõa mãn tất cả.” Lãnh Tinh
Oánh nói.
Sặc tập 2. Phụng Bối không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. “Biến thái, đại
biến thái, đại đại biến thái.” Nàng lẩm bẩm.
Hừm, nói như nàng, thì không phải Ấu Xảo xinh đẹp cũng là một dạng biến thái
sao.
“Sư phụ, bắt đầu truyền âm khí cho Băng Băng thôi. Cơ thể nàng lại xuất hiện
hàn sương rồi.” Ấu Xảo nói, tạm quên đi hình bóng nam nhân trong tâm trí nàng.
…
Hi Bình, Mộng Hương và Vưu Túy về đến “Đại Tràng”, tất cả chúng nữ đều có mặt
đầy đủ, ngoại trừ Lãnh Tinh Oánh… và Lãnh Như Băng.
“Ta thông báo với các nàng một tin vui, Băng Băng sắp hồi tỉnh.” Hi Bình tự
tin nói.
Chúng nữ xôn xao, ai cũng vui mừng, tiếng xì xào bàn tán rộ lên. Gương mặt ai
cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, trên môi ai cũng nở một nụ cười quyến rũ.
“A Lệ Tư Khắc nói, ta có thể giải cứu cho Băng Băng.” Hi Bình nói tiếp, miệng
nở ra một nụ cười quyến rũ đối địch lại với các nàng. Một vài nữ tử xinh đẹp
thông minh bỗng hiểu cách “cứu” của Hi Bình như thế nào. Các nàng bỗng đỏ mặt
ngượng ngùng.
“Chàng chữa bệnh cho Băng tỷ như thế nào” Thi Nhu Vân ngây thơ hỏi.
“Vân tỷ.” Thủy Khiết Thu nói, mặt nàng đã đỏ bừng.
Đôi má của tiểu Nguyệt cũng ửng hồng. Hoa Lôi chỉ cười mỉm, Hoa Tiểu Mạn thì
khúc khích cười.
Chúng nữ chợt hiểu, các nàng đều cười thích thú.
“Hừm.” Hi Bình hắng giọng. ” Để ăn mừng tin vui này, và cũng để ta chuẩn bị
chữa bệnh cho Băng Băng, ta quyết định sẽ rèn luyện thân thể một phen. Bắt đầu
từ Vưu Túy trước, rồi đến Mộng Hương rồi…” Hi Bình thao thao bất tuyệt, hai
tay ôm chặt lấy Vưu Túy và Mộng Hương đi đến bên giường.
Dâm tặc mãi là dâm tặc. Đại chiến lại bùng nổ. Nhờ cuộc đại chiến này, tâm tư
của chúng nữ được xoa dịu đi rất nhiều. Hi Bình cũng thấy thoải mái hơn.
Ai da… khi có người cảm thấy căng thẳng thì thường có xu hướng tự thỏa mãn
là vậy đấy.
…
Khi cuộc đại chiến tại trang viện Bố Lỗ Tư bùng nổ, thì tại một gian phòng
trong Trung Nhân Đài, A Lệ Tư Khắc đang chuyên tâm pha chế thuốc. Tại một
phòng khác, mồ hồi của Phụng Bối không ngừng tuôn ra. Tất cả đều hết sức nỗ
lực để làm hồi tỉnh Lãnh Như Băng. Hi Bình có nỗ lực không? Chắc chắn đang rất
nỗ lực là đằng khác.