Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 15: Chương 15 Hi vọng – Botruyen

Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 15: Chương 15 Hi vọng

“Hương Hương, Băng Băng thế nào rồi?” Hi Bình cất tiếng hỏi.

“Chàng đã ngủ 3 ngày nay rồi.” Mộng Hương nói.

“Ta hỏi nàng Băng Băng sao rồi?” Hi Bình hét lên đầy phẫn nộ.

“Hi Bình.” Mộng Hương quay lại nói. “Chàng làm sao vậy. Chàng có còn là chính
chàng không. Nếu Băng Băng có chuyện, chàng sẽ phản ứng thế nào? Chúng thiếp
sẽ ra sao? Băng Băng không phải là nữ nhân duy nhất của chàng. Chúng thiếp
cũng là nữ nhân của chàng, nếu sau này chàng làm sao thì chúng thiếp sẽ sống
thế nào. Chàng hãy bình tĩnh, hãy là Hi Bình trước đây đi.”

“Ta… ta…” Hi Bình cứng lưỡi. “Ta lo lắng cho người mình yêu.”

“Thế chàng không yêu chúng thiếp sao. Chúng thiếp không phải người chàng yêu
sao.” Mộng Hương gặng hỏi.

“Ta… hãy thông cảm cho ta Hương Hương. Ta chỉ muốn biết Băng Băng sao rồi.
Hãy hiểu cho ta.”

“Thiếp thông cảm với chàng. Chúng thiêp không ghen tị. Chúng thiếp đối với
nhau thân như chị em ruột vậy. Thấy Băng Băng như vậy, chúng thiếp không đau
lòng sao. 3 ngày qua, nữ nhân của chàng, ai cũng khóc. Khóc rất nhiều. Thiếp
chỉ hi vọng, chàng đừng chà xát thêm nỗi đau của họ. Chàng hãy là Hi Bình như
ngày xưa đi.”

Hi Bình tiến tới, ôm lấy Mộng Hương, gục đầu xuống vai nàng mà khóc. “Ta sẽ là
Hi Bình của ngày xưa, dù chuyện gì xảy ra, ta vẫn mãi là Hi Bình của các
nàng.”

Mộng Hương vuốt ve tấm lưng của Hi Bình. “Hãy đi theo thiếp, thiếp sẽ đưa
chàng đến chỗ Băng Băng. Nhưng chàng không được vọng động. Mọi tác động không
đúng lúc có thể khiến Băng Băng vĩnh viễn rời xa chúng ta.”

“Băng Băng chưa chết?” Hi Bình vui mừng nói.

“Nàng ấy chỉ bất tỉnh thôi.” Giọng Mộng Hương bỗng buồn bã. “Không biết bao
giờ nàng ấy mới tỉnh lại.” Lệ bỗng rơi trên đôi má nàng.

Trung Nhân Đài.

“Đây không phải là thanh lâu sao?” Hi Bình ngạc nhiên hỏi.

“Đây là nơi Ấu Xảo ở. Cũng là nơi Băng Băng đang trị thương.”

Mộng Hương đáp.

“Ta gặp nàng lần đầu ở thanh lâu. Nay lại đến thanh lâu tìm nàng. Chẳng phải
ông trời đang trêu đùa chúng ta sao.” Hi Bình bồi hồi nhớ lại, nhớ lại ngày
đầu chàng gặp Băng Băng.

Đám kỹ nữ ở đây đã quen với mấy người Mộng Hương các nàng, nên mặc kệ không
hỏi han gì. Mộng Hương và Hi Bình đi thẳng lên phòng của Ấu Xảo.

“Chàng vào đi. Băng Băng ở trong đó. Hãy nhớ, không được vọng động. Hãy kìm
chế tình cảm của mình” Mộng Hương nghẹn ngào nói. Mỗi lần đến thăm Băng Băng,
các nàng đều phải kiềm chế rất nhiều.

Chần chừ, một chút chần chừ, một chút ngại ngùng. Sau đấy, Hi Bình mở cửa bước
vào.

“Hi Bình” Tiếng Lãnh Tinh Oánh và Vưu Túy cùng vang lên. Trong phòng có 6
người. Lãnh Tinh Oánh, Vưu Túy, Ấu Xảo và 2 mỹ nữ lạ mặt. Người còn lại, đang
nằm trên giường chính là Lãnh Như Băng.

“Băng Băng” Hi Bình lao đến bên giường.

Một thân ảnh lao ra chắn trước Hi Bình:” Dừng lại, ngươi muốn giết nàng ta
sao.”

Tiếng nói của nàng ta khiến Hi Bình sực tỉnh. Lãnh Tinh Oánh và Vưu Túy cũng
đã đến bên chàng. “Hi Bình, hãy bình tĩnh. Hãy sang phòng khác nói chuyện.”
Vưu Túy nói.

“A Lệ Tư Khắc tiểu thư, phiền tiểu thư đi cùng chúng ta.”

A Lệ Tư Khắc đi theo Hi Bình và Vưu Túy ra ngoài.

“Hi Bình, trước tiên chàng phải bình tĩnh nghe thiếp nói.” Vưu Túy nói.

“Ta rất bình tĩnh.” Hi Bình đáp lời.

“Hi Bình, đây là A Lệ Tư Khắc tiểu thư, thần y Tây Vực. Nàng được Đạt Ma Nhĩ
hoàng đế phái đến để chữa thương cho Băng Băng.”

“Cảm ơn tiểu thư.” Hi Bình cung kính nói. Rất hiếm khi thấy hắn thật tâm cám
ơn người khác như vậy.

“A Lệ Tư Khắc tiểu thư, đây là tướng công của chúng ta, Hoàng Hi Bình.”

“Ta đã gặp qua tướng công của tỷ rồi. Hi Bình huynh, chắc huynh vẫn nhớ lần
chặn kiệu ta hỏi đường chứ.” A Lệ Tư Khắc nói.

“A… Thật xin lỗi.” Hi Bình lúc này mới ngớ ra. Khi vào phòng, thấy nàng có
vẻ quen quen nhưng không nhớ nỏi. Thật tâm trí của Hi Bình lúc đấy chỉ dành
cho Băng Băng mà thôi.

“Hi Bình, tình hình của Băng Băng hãy đệ A Lệ Tư Khắc tiểu thư nói.” Vưu Túy
nói.

A Lệ Tư Khắc cũng nói luôn:” Như Băng phu nhân hiện đang rơi vào trạng thái
Băng Ngâm. Nàng vốn tu luyện hàn khí, lại uống được Địa Táng Hoàn cho nên khi
thân thể bị đả thương thì hàn khí trong Địa Táng Hoàn phát ra bao bọc lấy toàn
bộ kinh mạch. Nhưng tinh thần của nàng bị đả thương nghiêm trọng nên nàng đã
rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Hàn khí của Địa Táng Hoàn nhân thế liên bao phủ
luôn ý thức của Như Băng. Nàng giờ như một bức tượng băng vậy, không biết bao
giờ mới tỉnh lại.”

Nghỉ một lát, A Lệ Tư Khắc lại nói tiếp:”Các phu nhân của công tử đều là những
người vô cùng tài giỏi. Các nàng đã chữa trị nội thể cho Như Băng, lại ngày
đêm không ngừng truyền âm khí tiếp thêm sinh lực cho nàng ấy. Nếu không được
tiếp âm khí thường xuyên, có thể Như Băng đã suy kiệt mà tuyệt mạng.”

“Thưc ra chúng ta không đủ sức truyền âm khí cho nàng ấy. Đó là công lao của
Ấu Xảo tiểu thư và Phụng Bối tiền bối.”

Sao Phụng Bối lại ở đây? Nguyên lai sau khi Ấu Xảo về Trung Nhân Đài, đã gửi
tin nhờ sư phụ đến giúp vì nàng biết một mình nàng không đủ sức truyền âm khí
liên tục cho Như Băng.

Biết tin Lãnh Như Băng, con gái của Lãnh Tinh Oánh, đang gặp nạn nên Phụng Bối
tức tốc đến Trung Nhân Đài. 2 người ngày đêm thay nhau truyền âm khí duy trì
mạng sống cho Băng Băng, thật sự rất cảm động.

“Phụng Bối?” Hi Bình hỏi.

“Chính là người đã chặn chàng lúc ấy.” Vưu Túy nói.

“A.” Hi Bình thầm cảm kích nữ nhân này.

“Để giải khai Băng Ngâm, sư phụ ta có truyền dạy một phương pháp. Đó là “Đả
châm liên hoàn”. Liệu pháp này chính là sử dụng những cây kim châm vào các
huyệt thái âm, truyền khí lực vào để giải khai hàn khí. Chỉ có điều hàn khí
của Địa Táng Hoàn quá nhiều, giải khai được huyệt nào thì lại bị hàn thực lại.
Thật không biết bao giờ mới giúp nàng ấy tỉnh lại.”

“Không có cách nào khác sao?” Hi Bình buồn bã nói.

“Thực ra còn một cách nữa. Nhưng khó mà thực hiện được.” A Lệ Tư Khắc trầm
ngâm.

“Nàng hãy nói đi.” Hi Bình vồn vã hỏi.

“Sao trước giờ tiểu thư không nói.” Vưu Túy cũng hỏi.

Thực ra A Lệ Tư Khắc cũng mới chỉ thăm bệnh được 2 ngày. thời gian nói chuyện
cũng không nhiều, làm sao đã nói được hết tâm tư của mình. Chỉ có điều chúng
nữ đều mong muốn Băng Băng hồi tỉnh nên không để ý đến điểm này.

“Ta muốn hỏi, trước đây khi Như Băng uống Địa Táng Hoàn, nàng ấy làm thế nào
có thể hấp thu được Địa Táng Hoàn. Ta được biết Địa Táng Hoàn là vật chí âm
chí hoàn, nếu không hấp thụ được sẽ vong mạng.” A Lệ Tư Khắc hỏi.

“Con mẹ nó, nói thì nói phắt ra cho rồi, còn bày đặt hỏi này hỏi nọ” Hi Bình
phát cáu với sự vòng vo của A Lệ Tư Khắc. “Dù ngươi đẹp thì cũng mặc kệ ngươi
chứ. Lão bà của ta đang nguy kịch mà người còn đứng nói chuyện đầu đâu.”

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng mồm phải nỏi khác:” Chính ta đã giúp Băng Băng hấp thụ
Địa Táng Hoàn.”

“Hi Bình huynh, không lẽ huynh là…”

“Đúng, ta chính là người có cửu dương trọng thể.” Hi Bình ngắt lời A Lệ Tư
Khắc.

“A…” Nàng không ngờ nàng có thể được gặp người có cửu dương trọng thể.
“Thiên địch của mọi nữ nhân.” Sư phụ của nàng vẫn hay nói thế về người có cửu
dương trọng thể. Hèn chi người này có nhiều nữ nhân như vậy.

“Cũng chỉ được một nửa.” A Lệ Tư Khắc nói.

“Một nửa là sao? Một nửa cái gì? Xin nàng hãy nói thẳng ra? Ta thật không thể
chịu nổi cách nói chuyện của nàng.” Hi Bình xẵng giọng.

Ánh mắt của A Lệ Tư Khắc có chút bực tức. Chưa ai dám nói với nàng như thế cả.
Khi nàng bắt đầu chữa bệnh cứu người, ai cũng gọi nàng là Thần y, ai cũng nghe
lời nàng nói. Vậy mà nam nhân này…

“Hi Bình huynh, xin hãy nghe tiểu nữ nói hết. Đây chính là phương pháp thứ 2
có thể giải được Băng Ngâm. A Lệ Tư Khắc đọc được điều đó trong một quyển sách
cổ ở Tây Vực.”

“Quyển sách viết rằng, trời sinh ra âm dương. Phụ nữ mang khí âm, nam nhân
mang khí dương. Hi Bình huynh, huynh có biết khi âm dương hòa hợp sẽ tạo ra gì
không?”

“Tạo ra con mẹ ngươi.” Hi Bình chỉ muốn hét vào mặt A Lệ Tư Khắc như vậy nhưng
đành phải giả bộ:” Ta vốn ngu ngốc, không hiểu gì cả.”

“Huynh thử nghĩ xem, nữ nhân và nam nhân hòa hợp sẽ tạo ra gì?”

“Nam nhân và nữ nhân hảo hảo với nhau thì phải tạo ra trẻ con rồi. Nếu không
tạo ra trẻ con thì chẳng phải nam nhân hay nữ nhân đó đã hỏng rồi hay sao?” Hi
Bình bỗng trở lên vô lại. Đúng là Hi Bình của hồi xưa.

“Vô lại chàng…” Vưu Túy mắng.

“Huynh nói không sai. Nam nhân và nữ nhân hảo hảo với nhau sẽ tạo ra trẻ con.
Trẻ con chính là một sinh mệnh mới. Hay hiểu theo một cách khác, khi âm khí và
dương khí hòa hợp với nhau sẽ tạo ra một nguồn lực mới. Khi âm khí và dương
khí quyền vào với nhau sẽ tạo ra một sinh mệnh mới.” A Lệ Tư Khắc nói.

“Sinh mệnh mới!” Cả Hi Bình va Vưu Túy cùng ngạc nhiên.

“Ý nàng là nếu ta ân ái với Băng Băng thì hàn khí của Địa Táng Hoàn sẽ bị loại
bỏ? Ý thức của nàng sẽ quay về?”

A Lệ Tư Khắc bỗng đỏ mặt. Dẫu sao nàng cũng là một nữ nhân. Từ “Ân ái” mà Hi
Bình nói ra khiến nàng thật không quen tai. Từ trước đến nay, để nói về chuyện
tế nhị ấy, những thầy thuốc như nàng chỉ dùng từ “hảo hảo” ( chuyện tốt lành )
mà thôi. ” Hàn khí của Địa Táng Hoàn được giải khai thì ý thức của nàng ấy sẽ
được tự do. Nhưng có hồi tỉnh hay không thì lại phụ thuộc vào nàng ấy.”

“Vậy ta sẽ lập tức giải khai cho Băng Băng” Hi Bình hồ hởi nói.

“Không được. Cơ thể của Băng Băng lúc này không thể làm được việc đó. Nàng
hoàn toàn không cảm nhận được gì cả. Các vị trí cảm giác đều đã bị hàn khí làm
tê liệt. Các tác động thông thường không thể làm nàng động tình được. Nếu nàng
không động tình thì không thể tiến vào. Nếu huynh mạnh bạo với nàng ấy có thể
làm nàng ấy đau đớn mà tuyệt mạng.”

Hi vọng vừa nhen lên của Hi Bình bỗng bị dập tắt. “Vậy phải làm thế nào?”

“Tây vực chúng ta có một phương thuốc. Sau khi uống thuốc này, cơ thể sẽ sản
sinh một luồng dục hỏa. Luồng dục hỏa này sẽ làm tan chảy hàn khí quanh người
nàng. Lúc đấy, các tác động bên ngoài sẽ làm nàng động tình. Đó chính là lúc
để giải khai hàn khí. Tuy nhiên, sau khi luồng dục hỏa này biến mất mà huynh
vẫn không thể giải khai hàn khí của Địa Táng Hoàn thì nàng ấy chắc chắn sẽ…”
A Lệ Tư Khắc bỏ lửng câu cuối.

Hi Bình cũng hiểu chuyện đó là chuyện gì. Nhưng Hi Bình luôn tự tin vào bản
thân mình. Tự tin mình sẽ làm được.

“Hi Bình, thiếp tin chàng. Chàng ngay cả Tuyết kình chi thân của Thủy Khiết
Thu còn giải khai được thì hàn khí của Địa Táng Hoàn đã là gì.” Vưu Túy hồ hởi
nói.

“Giải khai được Tuyết kình chi thân?” A Lệ Tư Khắc lại được một phen kinh
ngạc. “Dương khí của Cửu Dương Trọng Thể thật quá mạnh mẽ.”

“A Lệ Tư Khắc tiểu thư, phiền nàng hãy mau chế thuốc. Ta rất muốn nhìn thấy
Băng Băng cuồng nhiệt với ta.” Hi Bình nói mà không biết mặt 2 mỹ nữ đã đỏ
bừng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.