Khi Lôi Phượng đỡ Lãnh Như Băng từ tay Hi Bình, nàng cảm thẩy thân thể Băng
Băng không còn chút sinh khí nào, cơ thể nàng lạnh ngắt, tựa hồ như băng giá
vậy. Có lớp băng giá xuất hiện trên mặt nàng. Nàng đã chết sao? Lôi Phượng
cũng không dám chắc.
Lúc đó, Lạp Phi Hùng tung quyền đánh lén Hi Bình. Nam nhân mình yêu thương gặp
nguy hiểm, sao không thể không lo lắng. Chúng nữ cũng không chú ý đến Lãnh Như
Băng nữa, trừ một người.
Nàng không tin những gì đang diễn ra, nàng không tin chuyện xảy ra trước mắt,
nàng càng không tin nhi tử của nàng đã chết.
Lãnh Tinh Oánh nhào đến bên người Lãnh Như Băng.
Không một hơi thở, tim không hề đập. Thật Lãnh Như Băng đã chết thật sao.
Không, không thể nào.
“Con phải sống, người tóc bạc không thể tiễn người tóc xanh được.” Lãnh Tinh
Oánh gào thét, từ tay nàng không ngừng truyền chân khí vào người Lãnh Như
Băng.
“Hự” Lãnh Tinh Oánh kêu lên một tiếng. Huyết từ miệng nàng rỉ ra. “Sao có thể
thế được, sao chân khí lại có thể bị đẩy ngược lại.” Lãnh Tinh Oánh thầm kêu.
Nàng bỗng nhớ lại một chuyện.
…
“Vân Điệp, Băng nhi đâu rồi.” Lãnh Tinh Oánh hỏi.
“Phu nhân, công chúa đã ra ngoài rồi.” Vân Điệp trả lời.
“Băng nhi có nói đi đâu không.” Lãnh Tinh Oánh hỏi tiếp.
“Công chúa dường như muốn luyện thành Hàn Băng Thiện “. Vân Điệp nói.
“Hàn Băng Thiện? Muốn luyện thành Hàn Băng Thiện phải có được Địa Táng Hoàn.
Địa Táng Hoàn lại chỉ có Địa Ngục môn mới có. Ai da… thất điệp các ngươi mau
đi hộ giá công chúa.”
…
Địa Táng Hoàn, vật chí âm chí hàn, đối với người tu luyện Hàn lãnh thiền mà
nói, thì vô cùng quý giá. Địa Táng Hoàn đem lại một lượng lớn âm khí, lại gia
tăng hàn khí. Lãnh Như Băng sau khi uống Địa Táng Hoàn, nhờ có Hi Bình trợ
giúp mà luyện thành công Hàn Băng Thiện. Nhưng điều đáng quý nhất ở Địa Táng
Hoàn chính là “hàn khí chi mệnh”. Khi thân thể người hấp thụ Địa Táng Hoàn bị
nội thương nghiêm trọng, thì Địa Táng Hoàn sẽ phát huy công dụng thật của
mình. Một lớp hàn khí tỏa ra bảo vệ lấy khí huyệt chủ nhân đưa chủ nhân vào
trạng thái “Băng ngâm”. Chỉ có điều, để có thể duy trì trạng thái này cần một
lượng âm khí rất lớn, không ngừng bổ sung. Nếu không đủ âm khí thì kinh mạch
sẽ bị đông cứng mà chết.
Lãnh Như Băng sau khi trúng chưởng lực cường đại của Lạp Phi Hùng, nàng thấy
cơ thể như tan ra. Nỗi đau quá lớn khiến tinh thần nàng không chịu nổi. Trước
khi ngất đi, hình bóng cuối nàng nhìn thấy chính là Hi Bình, nam nhân duy nhất
nàng yêu thương.
Giây phút Lãnh Như Băng hồn lìa khỏi xác, thì Địa Táng Hoàn trỗi dậy. Hàn khí
xâm chiếm bảo vệ kinh mạch, níu kéo lại chút ý thức sinh tồn trong người nàng.
Hồn nàng chìm vào ngủ sâu trong lớp băng lạnh giá.
Tuy vậy, nếu không có âm khí bổ sung, thì tính mạng của Lãnh Như Băng cũng sớm
kết thúc.
Lãnh Tinh Oánh cũng là người tu luyện âm khí. Nhưng khí nàng truyền vào người
Lãnh Như Băng ngay lập tức bị đẩy ra. Nàng thật không hiểu tại sao. Nhưng nàng
cảm thấy Như Băng chưa chết, Như Băng không thể chết.
Nhưng làm thế nào để cứu Như Băng. Dù không biết công dụng thật của Địa Táng
Hoàn, nhưng Lãnh Tinh Oánh hiểu rằng, nếu người luyện Băng Lãnh Thiền mà không
có âm khí thì chắc chắn vong mạng. Nhưng nàng không thể truyền được âm khí vào
người Lãnh Như Băng. Nàng thật không hiểu tại sao.
“Hãy cứu Băng nhi, Băng nhi chưa chết, hãy cứu Băng nhi.” Lãnh Tinh Oánh tuyệt
vọng nói.
“Thực Băng tỷ ( muội ) chưa chết?” Chúng nữ vui mừng nói.
“Mau cứu Băng nhi. Mau cứu Băng nhi.” Lãnh Tinh Oánh kêu gào.
“Nàng ta thật vẫn còn sống sao? Sao không cảm thấy được sự sống từ người nàng
ta?” Ấu Xảo hỏi.
“Băng nhi sao chết được, Băng nhi không thể chết. Khi ta truyền âm khí vào
người Băng nhi thì khí của ta bị phản chấn lại. Dường như có gì đó bảo vệ kinh
mạch của Băng nhi khiến âm khí của ta bị dội ngược lại.”
“A…” Vưu Túy la lên một tiếng. Gương mặt của nàng hiện vẻ vui mừng.
“Nàng ta đã từng uống Địa Táng Hoàn. Ta nhớ Thi Trúc Sinh từng kể với ta việc
này. Công dụng thật sự của Địa Táng Hoàn là… Mà thôi, cứu người là khẩn cấp.
Trong chúng ta, ai là người có âm khí nặng nhất mau truyền cho Lãnh Như Băng.”
Vưu Túy nói liên hồi. Gương mặt thoáng lên sự hồi họp xúc động.
“Âm khí nặng nhất? Ai có âm khí nặng nhất?” Chúng nữ xôn xao hỏi. Phàm người
tu luyện võ công, phải cân bằng giữa âm và dương. Dương thịnh quá cũng không
tốt, mà âm thịnh quá cũng không tốt. Lãnh Như Băng là người tu luyện Băng Lãnh
Thiền, có thể coi là có âm khí cao nhất rồi. Thủy Khiết Thu dù từng là Tuyết
Kình Chi Thân chí âm nhưng sau khi được Hi Bình giải khai, âm khí cũng không
còn nhiều. Các nàng khác lại càng không thể so bì.
Lãnh Tinh Oánh đưa mắt nhìn Ấu Xảo, hỏi:” Sư phụ nàng có phải là Phụng Bối tỷ
tỷ?”
“A” Ấu Xảo thầm giật mình.
“Phụng Bối tỷ tỷ là tỷ tỷ tốt của ta. Nàng hãy vì ta, vì mối giao tính giữa ta
và sư phụ nàng mà cứu lấy Băng Nhi.” Lãnh Tinh Oánh cầu xin.
“Ta thật rất muốn giúp, nhưng ta không biết làm thế nào.” Ấu Xảo thật thà nói.
“Truyền âm khí cho Băng nhi. Ta không chắc Băng nhi sẽ tỉnh nhưng Băng nhi sẽ
không chết. Người luyện Băng Lãnh Thiền rất cần âm khí. Nếu không đủ âm khí,
có thể sẽ vong mạng. Cầu xin nàng.” Âm thanh Lãnh Tinh Oánh run rẩy ngắt
quãng.
Ấu Xảo nhẹ nhàng ngồi xuống. Nàng vận khí, một luồng âm khí nhẹ nhàng tiến vào
người Lãnh Như Băng.
“Hự” Ấu Xảo thầm kêu một tiếng. Miệng nàng đã xuất hiện huyết khí. Dư chấn
phản lại rất mạnh.
“Mau giúp nàng ta.” Vưu Túy nói. “Cần phải có những luồng chân khí cường đại
khác tác dụng để mở lớp hàn khí của Địa Táng Hoàn.” Những kiến thức của nàng
học được khi ở Địa Ngục Môn thật không biết nhiều đến chừng nào.
Tức thì Mộng Hương, Thiên Diệp Bội, Âu Dương Đình Đình ngồi xếp bằng vận khí
truyền vào Lãnh Như Băng.
“Mọi người thả lỏng toàn thân, tinh thần phải thật thoải mái, lòng cùng đồng
tâm, có vậy chân khí mới hòa được vào nhau.”
Trên miệng Mộng Hương, Thiên Diệp Bội và Âu Dương Đình Đình cũng xuất hiện
tiên huyết.
Lạc U Nhi, A Mật Y, Lương Lệ Quỳnh cùng chung tay tiếp lực.
“Điều khí qua các kinh mạch thái dương, tiến dần đến lục phủ ngụ tạng, tập
trung chữa trị vết thương nội thể cho Băng Băng.” Vưu Túy tiếp tục nói.
Lớp hàn khí bao bọc kinh mạch dần mờ đi. Chân khí của các nàng đã truyền được
vào. Âm khí của Ấu Xảo cũng chậm rãi rót vào.
“Ấu Xảo, nàng hãy điều khí đi qua các huyệt Thái âm.” Vưu Túy nói tiếp.
Lớp băng giá trên mặt Lãnh Như Băng tan đi. Cơ thể nàng cũng vẫn lạnh, nhưng
lớp hàn khí đã tan biến. Gương mặt nàng xanh xao, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Chúng nữ thu hồi khí tức. Tất cả đều rất mệt mỏi. Tất cả chỉ muốn quên đi mọi
chuyện vừa xảy ra, chi mong nó không là thật.
Lãnh Như Băng nằm xuống. Tay nàng lạnh giá của nàng được nắm bởi một bàn tay
thô ráp nhưng đầy hơi ấm.
“Ta đã về bên nàng đây, ta đã về bên nàng đây.”
…
Mắt Hi Bình khẽ mở. Xuất hiện trước mặt chàng là khuôn mặt lo âu của tiểu
Nguyệt. Tiểu Nguyệt luôn quan tâm đến chàng. Hi Bình mơ màng. Như là giấc mộng
vậy. Giấc mộng kỳ lạ.
Hi Bình khẽ vươn vai ngáp dài một tiếng. Khuôn mặt có vẻ rất bình thản.
Nhưng khuôn mặt đó lập tức biến đổi, xám ngoét.
“Đây không phải là Trường Xuân Đường, đây là trang viện của Bố Lỗ Tư. Đó không
phải là cơn ác mộng. Đó là sự thật.” Hi Bình giật mình thức tỉnh.
“Băng Băng, Băng Băng. Băng Băng đâu. Tiểu Nguyệt, Băng Băng đâu.” Hi Bình gào
thét, nước mắt lại tuôn rơi. Chưa bao giờ Hi Bình dễ khóc như bây giờ. Chưa
bao giờ nước mắt lại dễ rơi như thế.
“Đi theo thiếp.” Mộng Hương bỗng lên tiếng. “Thiếp sẽ đưa chàng đến chỗ Băng
Băng.”