Hắc Phong sơn trại. Đêm dần lạnh giá. Sương xuống khiến ta thấy ớn lạnh. Đứng
gần xác chết khiến ta càng sởn gai ốc. Khi người mình yêu thương sắp lìa xa
mãi mãi khiến tim ta càng lạnh giá.
Ánh trăng yếu ớt tô điểm thêm quang cảnh rùng rợn nơi đây. Màu đen bao phủ
khắp nơi. Những bức tường, những nền đá trong ánh trăng yếu ớt, trong ánh lửa
lập lòe hiện lên toàn một màu đen, màu đen của máu. Xác người ngổn ngang.
Một nhóm người bạc nhược, khí lực để đứng cũng không nhiều, nhưng ánh mắt tràn
đầy sự giận dữ.
Đối diện với họ là ba con người, mắt người nào cũng vàng khè, tựa hồ như dã
thú vậy.
Nhưng nổi bật hơn cả, là một bóng đen to lớn. Trong màn đêm này, nhìn rõ cả
người hắn thật khó, ta chỉ cảm thấy hắn thật to lớn. Uy thế hắn bức ra khiến
tim ta run sợ, giống như đang đối diện với cái chết vậy. Điều đáng sợ nhất ở
hắn, chính là đôi mắt, một đôi mắt đỏ.
Quỷ, hắn chính là quỷ. Chỉ có quỷ mới khiến ta sợ hãi như thế.
Đôi tay hắn dường như đang bế một người. Có lẽ là một thiếu nữ. Mái tóc dài
của nàng được từng làn gió nhẹ thổi bay.
“Gió ơi, hãy chải tóc cho nàng. Sương ơi, hãy tô điểm sắc đẹp cho nàng.” Dường
như có ai đó khẽ nói.
Chúng nữ kia, những mỹ nữ xinh đẹp đó, dường như đang khóc. Các nàng khóc vì
điều gì? Luyến tiếc điều gì? Tiếc thương ai?
Đôi vai hắn khẽ rung. Rung nhè nhẹ. Hắn sợ làm tổn thương thiếu nữ trên tay
hắn. Gương mặt tối đen của hắn xuất hiện một vệt sáng. Một vệt sáng chảy ra từ
con mắt đỏ lòm đó.
Nước mắt! Hắn đang khóc. Không. Hắn chỉ chảy nước mắt thôi.
Nhưng tim hắn đang khóc. Khóc vì một người, vì một bóng hình mãi in sâu trong
tim hắn.
Khi hắn đón nàng, hắn cảm thấy nàng khẽ cười với hắn. Nhưng hắn không cảm thấy
hơi thở của nàng. Nàng đã rời xa hắn mãi mãi sao?
Không, nàng không thể rời bỏ hắn được. Nàng đã cùng hắn trải qua bao nhiêu
gian khó, bao nhiêu hiểm nguy.
Hắn yêu nàng tha thiết. Nàng là nữ nhân quan trọng nhất của hắn. Nàng có vị
trí sâu đậm nhất trong tim hắn. Sao nàngcos thể bỏ hắn đi được.
Đôi vai hắn vẫn run. Hắn từ từ chuyển bước, quay về đám nữ nhân của hắn.
“Hãy chiếu cố nàng.” Hắn nói một cách mơ hồ. Hắn cũng không nhận ra nữ nhân
đang đưa tay đón nàng là ai nữa. Trong mắt hắn giờ chỉ có máu, máu … và nước
mắt.
“Lão bà, hãy đợi ta quay lại. Ta sẽ mãi mãi ở bên nàng.” Hắn khẽ nói.
Trong đầu hắn, từng ký ức như hiện về.
…
“Ngươi nhân lúc người ta mê man lột hết xiêm áo, còn hèn hạ chiếm đoạt ta, lại
còn… lại còn…”
“Ta đâu có chiếm đoạt nàng, chính nàng đã chiếm đoạt ta đó! Bộ ngực này của ta
chỉ Phượng Nhi có quyền chiếm hữu, bây giờ nàng đã được hưởng trọn vẹn. Lẽ nào
nàng chưa thoả mãn, hay là nàng còn đòi hỏi gì hơn?”
…
Hắn chợt bật cười. Tiếng cười man dại. Tiếng cười điên cuồng.
“Ta đã khi phụ nàng, thì nàng phải sống để ta khi phụ, nàng phải sống để ta
khi phụ.” Hắn hét lên giận dữ.
Một luồng lực phóng tới sau lưng hắn.
Chính là Lạp Phi Hùng. Lý trí Lạp Phi Hùng mách bảo nếu không giết địch nhân
bây giờ thì hắn nhất định sẽ chết.
“Hi Bình…” Chúng nữ thất thanh.
“Uỳnh, Uỳnh”. Hai tiếng sấm liên tiếp vang lên.
Lạp Phi Hùng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn cảm thấy tay hắn đã mất cảm
giác. Mắt hắn thấy một nắm đấm đang bay đến ngay trước mặt. Khi nỗi đau từ tay
chưa kịp truyền đến trí não, khi hắn chưa kịp khiếp sợ với quyền đầu đó, thi
hắn đã không còn cơ hội để sợ hãi nữa rồi. Trong tích tắc, hắn vẫn chưa hiểu
sao hắn chết. Trong tích tắc, một Lạp Phi Hùng to lớn có cơ thể cứng rắn vô
bì, phút chốc đã thành con ma cụt đầu.
Quyền đầu của Hi Bình mang theo tiếng sấm rền, đối chọi thẳng với chưởng lực
cường mãnh từ tay Lạp Phi Hùng. Cương đấu cương. Sức mạnh dã thú có trong
huyết thống của hắn đã chiến thắng sức mạnh dã thú dựa vào linh dược của Lạp
Phi Hùng. Cánh tay của Lạp Phi Hùng đã bị phế nát.
Nhưng khi Lạp Phi Hùng còn chưa kịp nhận ra, thì quyền thứ hai của Hi Bình đã
bay đến. Lại một tiếng sấm nữa vang lên.
Đầu của Lạp Phi Hùng đã bị đấm nát. Huyết bay tứ tung.
Kết thúc số mạng một tên háo sắc. Khởi nguồn của mọi tai họa.
Lạp Phi Ưng nhìn thấy cái chết đáng sợ của em trai, hắn như điên cuống muốn
quyết sống chết với kẻ thù.
Một bàn tay bỗng giữ hắn lại. Chính là sư phụ hắn.
“Không thể ngạnh đấu. Ngạnh đấu là tự sát. Giáp công tìm sơ hở mới là con
đường sống.”
Liệu có cơ hội sống sót không? Lão cũng không dám chắc. Có lẽ hôm nay là ngày
cuối cùng của Tuyệt tình môn. Nếu đây là trận chiến cuối cùng, thì phải chết
cho đáng một người học võ.
Hi Bình tiến tới. Rất từ tốn. Liệt Dương Chân Đao đã rời khỏi vỏ. Cái phong
thái này khiến địch nhân càng thêm khiếp sợ.
Lão già và Lạp Phi Ưng đồng thời tách ra hai hướng. Thắng bại là vào lúc này
thôi. Một chiêu quyết định tất cả.
Lão già khởi chiêu. Tuyệt chiêu của lão. 20 năm qua lão chỉ luyện một chiêu
này.
“Thân kiếm hợp nhất” Lão hét lên.
Đối diện với uy lực cường đại của địch nhân, lão không rõ có thể kết thúc được
hắn không. Nhìn thấy cách địch nhân dễ dàng đánh bại Lạp Phi Hùng, lão biết
chỉ một chiêu này không thể hạ gục đối thủ. Nhưng nếu Lạp Phi Ưng cùng công
kích, cơ may chiến thắng sẽ cao hơn.
Một cỗ khí cuồng đại bức ra từ người Hi Bình. Không khí thật nặng nề.
Lạp Phi Ưng vung quạt, thi triển “Mai Hoa Phiến”. Tuyệt kỹ hắn sáng tạo ra.
Hàng loạt chiếc quạt bay đến trước mặt Hi Bình. Hi Bình vẫn đứng yên không
nhúc nhích.
“Trúng kế rồi.” Lạp Phi Ưng khẽ cười khẩy.
Lạp Phi Ưng ngoài học võ công của Tuyệt tình môn, hắn còn không ngừng rèn
luyện khả năng phóng ám khí. Sử dụng độc và phóng ám khí là sở trường của hắn.
Dù tốc độ không nhanh bằng lão tam, nội lực không hùng hậu bằng lão nhị nhưng
hắn lại là kẻ đáng sợ nhất, thâm hiểm nhất. Chiêu Mai Hoa Phiến xuất ra, vốn
chỉ là những tàn ảnh hư chiêu. Nếu là kẻ có võ công thấp kém sẽ hoảng sợ né
tránh. Nhưng nếu là cao thủ thì sẽ đứng yên, vì hư chiêu không gây sát thương.
Nhưng Mai Hoa Phiến lại chuyên dùng để đấu với cao thủ. Vì trong tàn ảnh hư
chiêu đó có kèm theo độc dược. 108 loại độc dược vô cùng, ẩn chứa trong 108
tàn ảnh. Chỉ cần trúng một loại độc thôi, thì kẻ kia ắt phải tuyệt mạng.
Lần lượt từng tàn ảnh lướt qua Hi Bình. Chiêu “Thân kiếm hợp nhất” của lão già
cũng đã phát huy uy lực tối cường đại.
Hi Bình nâng đao lên, thi triển thế “Tuyệt đao tỏa hồn”.
“Băng Băng, nàng nhớ không, khi ta đấu với Tam kiệt, ta đã thi triển đao pháp
này.”
“Thân kiếm hợp nhất” đã đến rất gần Hi Bình.
“Sống rồi.” Lạp Phi Ưng thầm vui sướng. Lão già thì không biết gì cả. Khi thi
triển chiêu thức này, lão tựa hồ quên đi hết vạn vật xung quanh. Người là
kiếm, kiếm là người. Một chiêu dốc toàn lực. Địch nhân không chết thì ta chết.
Một chiêu quyết định.
“Uỳnh.” Một tiếng sấm rền vang lên. Lôi Diệt Chân Đao lóe sáng. Cả người Hi
Bình lóe sáng.
Đao bổ thẳng vào chiêu “Thân kiếm hợp nhất”. Uy thế long trời lở đất.
Chiêu dứt. Một vùng đất to lớn bị thổi bay. Không còn thấy lão già đâu nữa. Có
lẽ lão đã tan thành tro bụi rồi.
“Không, không thể nào, không thể nào.” Lạp Phi Ưng hoảng sợ. Trong đầu hắn
hiện lên một ý nghĩ: “Chạy”
Hắn cắm đầu bỏ chạy. Hắn cảm thấy một cảm giác đáng sợ đang đuổi theo sau hắn.
Hắn như con thỏ đang bị truy đuổi vậy. Cảm giác đầy chán ghét cũng đầy đáng
sợ.
Ánh trăng chiếu lên người hắn. Bóng hắn chiếu xuống. Hắn cảm thấy có gì đó
không ổn. Mắt hắn hình như nhòa đi. 2 chân của hắn dường như đang lạc nhịp. Cơ
thể hắn như tách ra.
Huyết nhục bay tứ tung. Những mảnh còn thừa trên cơ thể hắn văng đi. Một mảng
rừng bị thổi nát.
Đôi mắt Hi Bình trở lại bình thường. Hi Bình bật khóc, tiếng khóc thật thảm
thiết.
Hi Bình lảo đảo tiến về chỗ chúng nữ. Chàng ngã suốt. Trước khi hôn mê, tay
chàng lần tìm tay Lãnh Như Băng. Đôi tay nàng đã lạnh ngắt.
Có một người đang làm gì đó Lãnh Như Băng. Hi Bình cũng không nhận ra là ai.
Chàng đã thực sự ngủ rồi. Những giọt lệ vẫn đang tuôn rơi trên khuôn mặt lãnh
tuấn…
Một đám quan binh đang tiến lên núi Hắc Phong. Khoảng 5 nghìn người. Dưới chân
núi còn 5 nghìn người nữa. Theo lệnh của Đạt Ma Nhĩ hoàng đế, đám quan binh
này được phái lên núi Hắc Phong để cứu nữ nhân của “tình ái chi thần”, cứu nữ
nhân của sứ giả Thiên triều.
Khi chúng lên đến nơi, cảnh tượng thê lương hiện ra trước mặt. Xác chết ngổn
ngang. Mùi tử khí bốc lên.
Xa xa, rất nhiều nữ nhân đang ngồi quây lấy 2 bóng hình. 2 bóng hình nằm trên
mặt đất. Một nam một nữ. 2 người dường như đang ngủ. Tay hai người vẫn nắm
chặt với nhau. Không bao giờ rời xa.