” Chứng minh được ký chủ là thiên tài của học viện thần cung : thời hạn 1 năm”
” Mô tả: con đường ký chủ phải đi cần dài lắm, thỉnh cố gắng thêm”
-Học viện thần cung
Hắn lẩm bẩm 1 hồi thì mới tuef thân thể này biết được học viện thần cung là 1 trong 4 học viện lớn nhất băng linh đại lục này, hằng năm số có thể lọt vào học viện rất ít, mỗi gia tộc lớn chỉ có vài cái danh ngạch tiến vào, lăng gia là thế lực bát cấp nên mỗi năm sẽ có 3 cái danh ngạch,nên có thể nói vào được học viện thần cung là 1 bước thăng thiên,
Lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, thì bên ngoài 1 thân ảnh đang đứng ngơ ngác trước cưa nhìn hắn, cảm nhận được có người, lăng thiên ngẩng đầu lên , mặt đối mặt nhìn nhau
– Người là lăng thiên thiếu gia sao
Lúc này lam y nghe biệt viện của lăng thiên bị bọn tay sai tới quấy rối, nàng liền hoảng hốt quay về, nhưng chỉ nhìn thấy mấy người quấy rối đua nhau bỏ chạy, và ập vào trước mắt là thanh niên tuấn mỹ xuất trần , làm nàng không khỏi ngơ ngác
-Lam y, nàng nói gì lạ vậy, ta là lăng thiên mà
Lăng thiên mỉm cười nói với nàng
-Tại lúc nãy muộ….i nghe nói có bọn xấu đến
-À, bọn chúng bị ta đanh cho chạy hết rồi, nàng không cần lo
Hắn vừa nói vừa chi nàng nụ cười tự tin
-Thiếu gia, ngài thay đổi thật rồi, phu nhân ở trên trời chắc mãn nguyện lắm[ nàng vừa khóc vừa nói với lăng thiên
-thiếu gia, ta đem thức ăn cho người
nói xong nàng bê thức ăn vào, nhưng chỉ có cơm vanh nguội, vài cọng rau và chẳng có miếng thị, cá nào
-Xem ra, ta phải chỉnh đốn lại bọn chúng mới được
Vừ nói xong, hắn liền lôi tay lam y ra khỏi phòng, đến phòng bếp của lăng gia, hắn liền đưa chân dẫm gãy cửa bước vào, dấy lên trận sóng gió trong phòng bếp
-Ta đường đường là thiếu chủ của lăng gia, mà phần thức ăn của ta không bằng bọn hầu các ngươi
– Xem ra ta không đánh các ngươi trận là không đc rồi
Hắn vừa nói liền dấy lên vô số tiếng cười chế nhạo, bọn người hầu thi nhau bàn tán
– Hắn bị điên rồi
– HỪ, đúng là thằng ngu
……
Có lẽ vì động tĩnh quá lớn, bước ra khỏi phòng bếp là tên to béo, nhìn là biết người có quyền ở nơi đây không sai , hắn chính là đại tổng quảnở đây, mọi người thường gọi là lưu tổng quản
-Có chuyện gì mà ồn ào thế[ tiếng nói ồm ồm khó nghe vang lên
1 tên người hầu liền ghé vào tai hắn nói những chuyện vừa xảy ra, lập tức ánh mắt hắn liền lé lên sự khinh thường
– lăng thiên ,ngươi tới đây làm loạn, xem ra muốn chết rồi[ hắn vừa nói vừa phun nước bọt ra khắp nơi, nhưng chả ai dám dị nghị về hắn
– Nói xong rồi chứ
sau đó là 1 cú đấm phát ra đâm về phía mặt lưu tổng quản , làm hắn bay dật thẳng vào trong phòng, từng khỏ răng kèm theo huyết bắn thẳng khắp sàn, lưu tổng quản và mọi người đều nhìn hắn với 1 vẻ mặt run sợ khác thường, sau đó hắn cố gắng bưng lên cái mặt và thân thể nhu heo của mình và nói
– Ngươi…ngươi dám
-Sao ta lại không dám[ lăng thiên vừa nói với hắn vừa giơ nắm đấm ra để cảnh cáo bọn nha nô
– Nếu còn có lần sau thì [ nói xong hắn đưa quyền về phía thân cât, lập tức thân cây bị dập mất 1 tảng lớn , dấy lên vô số ánh mắt sợ hãi bao gồm lưu tổng quản
-Võ,…..võ giả 1 sao, ngươi
-lăng thiên không nói gì cả, chỉ lặng lặng nắm tay lam y rời khỏi, lam y nhìn hắn với ánh mắt sùng bái và mà hồng thì đã ửng đỏ từ lúc nào ko hay