Nhưng cuối cùng ngay thời khắc tưởng chừng đã thành công, điều bất ngờ đã xảy
ra.
Thành mạch quá mỏng, không cách nào tránh việc rạn nứt. Tuy bác sĩ chuẩn bị
phương án phòng bị nhưng không ngờ mọi chuyện xảy ra nhanh chóng và bất ngờ.
Tiêu Tiêu không chết trên bàn mổ, nhưng ngày hôm sau cô bé đã nhắm mắt vĩnh
viễn trong phòng bệnh vô trùng.
Lúc đó, thế giới của Mộ thừa sụp đổ trong chớp mắt.
Khi Lệ Minh Vũ và Lệ Thiên chạy tới vừa vặn nhìn mặt Tiêu Tiêu lần cuối…
Kể đến đây, Mộ Thừa đã hút không dưới năm điếu thuốc, tàn thuốc cháy bỏng tay,
anh mới định thần dập thuốc, vứt nó đi. Vẻ mặt anh mệt mỏi, cảnh tượng giải
phẫu mười năm trước như một bộ phim trình chiếu trong đầu anh, hồi ức bi
thương đều như chất độc mãn tính, mối lần nghĩ tới như trải qua sự lăng trì
tàn nhẫn, giày vò anh.
Lệ Minh Vũ đờ đẫn, dù thế nào cũng không ngờ chân tướng sự việc lại như vậy.
Anh như người tàn tật cứng nhắc trước bia mộ, run rẩy ngắm nhìn gương mặt đáng
yêu của Tiêu Tiêu.
Xoắn xuýt mười năm, biết chân tướng càng thêm nặng nề.
Anh cũng ngồi trước mộ bia, nhắm mắt lại, hít thở sâu nhưng đau đớn vô cùng.
Anh rút thuốc từ hộp đưa cho Mộ Thừa, bản thân cũng châm một điếu, mắt anh đờ
đẫn dưới làn khói thuốc, “Tại sao mười năm trước không nói rõ?”
“Phẫu thuật do ba cậu đồng ý, nhưng sự thực mẹ cậu vẫn giấu kín đến tận bây
giờ, chỉ vì sợ ba cậu bị đả kích. Không ai ngờ cục diện này xảy ra, mười năm
trước tôi không cách nào đối mặt với nỗi đau này nên lựa chọn trốn tránh, bao
năm qua không liên lạc với mọi người cũng vì không muốn chạm vào vết sẹo của
ba cậu.” Mộ Thừa châm thuốc, bình thản lên tiếng: “Nhưng dẫu sao vẫn phải đối
mặt, mười năm trước không giải quyết, mười năm sau cũng nên giải quyết đúng
không? Chuyện này người đau khổ nhất thực ra là mẹ cậu. Mẹ cậu giấu diếm gánh
chịu một mình cũng chỉ vì không muốn cậu và ba cậu đau lòng.”
Lệ Minh Vũ trầm ngâm kẹp thuốc, tay anh khẽ run, anh lại hút một hơi thuốc rồi
phả mạnh, im lặng không nói gì.
“Chuyện này trước sau gì cũng phải giải thích rõ với ba cậu, nhưng chúng ta
nên tôn trọng quyết định của mẹ cậu, để mẹ cậu nói sẽ tốt hơn.” Mộ thừa vỗ vai
Lệ Minh Vũ, khuyên nhủ.
Ánh mắt Lệ minh Vũ tối tăm đầy đau khổ và tự trách. Nếu anh dành thời gian
chơi với Tiêu Tiêu nhiều hơn, nếu anh phát hiện sớm hơn, nếu anh quan tâm Tiêu
Tiêu hơn, có lẽ khi cô bé ra đi đã không quá đau đớn, cũng có lẽ ngay lúc này
sau khi biết sự thật anh sẽ không qúa bi thương. Bao năm qua, anh đều trút hết
mọi nỗi đau lên Mộ Thừa, tự cho đây là sai lầm của một mình Mộ Thừa, nhưng
không ngờ sự thật lại do Tiêu Tiêu mắc bệnh từ bé. Có lẽ lúc cô bé đi sau lưng
anh thì đã bệnh, hoặc cô bé khó chịu, chỉ biết dùng ánh mắ chờ mong, nhìn anh
kêu một tiếng, “Anh”, mong chờ anh có thể chơi cùng cô bé dù chỉ chốc lát.
Một lúc sau…
“Anh đi trước đi, tôi muốn ngồi lại với Tiêu Tiêu.” Lệ Minh Vũ mở miệng, giọng
anh khàn khàn vô lực.
Mộ Thừa thấy sự tự trách trong mắt anh, không biết nên an ủi như thế nào mới
tốt, Mộ Thừa đứng dậy, nhẹ giọng: “Minh Vũ, mỗi người chúng ta đều áy náy
chuyện Tiêu Tiêu, tôi đã đau khổ mười năm, tôi không muốn thấy cậu tiếp tục
đau khổ chuyện này nữa.”
Lệ Minh vũ không trả lời, ánh mắt sâu thẳm quan sát điếu thuốc đang cháy.
Mộ Thừa xoay người đi, thản nhiên cất giọng, “Về Tiếu Nhiễm, nếu không yêu cô
ấy, xin cậu hãy từ bỏ. Tôi hổ thẹn việc của Tiêu Tiêu, nhưng đối mặt Tiểu
Nhiễm. tôi sẽ không nhượng bộ với cậu.”
Ánh mặt trời soi sáng bóng lưng Mộ Thừa, ngôn từ của anh ôn hòa nhưng lộ rõ
kiên định. Đến khi bóng Mộ Thừa khuất sau mộ bia, giọng Lệ Minh Vũ hết sức
cương quyết vang lên…
“Tôi sẽ không để anh có cơ hội giành được Tô Nhiễm lần nữa!”
Bóng dáng Mộ Thừa thoáng khựng lại, nhưng mau chóng đi tiếp.
Con gió nhẹ thổi, cuốn khói thuốc bay xa.
Tô Nhiễm chiết tinh chế nho đen vào lọ vô khuẩn vừa vặn hai giờ ba mươi phút
chiều. Cô xoa xoa bả vai và cổ nhức mỏi, bước ra khỏi phòng điều chế hương,
không ngừng nhập số liệu vào máy tính, sau đó cô mệt mỏi nhoài người trên bàn.
Phải công nhận cảm giác mang đồ che mắt khi ngủ khá ổn, dĩ nhiên nếu không có
việc Lệ Minh Vũ quấy rầy tối hôm qua, cô sẽ ngủ ngon giấc hơn. Tô Nhiễm ngáp
một cái, hai mắt díp lại. Căn phòng mởi sửa khá yên tĩnh, đường phố về chiều
ồn ào náp nhiệt, ngược lại càng khiến cô thêm buồn ngủ.
Tỉnh táo hơn, cô xuống tầng rửa mặt, thợ sửa chữa đã được cô cho nghỉ hôm nay.
Tầng dưới cô chỉ sửa sang đơn giản, mua đại khái vài vật dụng trưng bày. Lúc
đầu thuê căn hộ này, cô vốn dĩ muốn sống ở đây, nhưng không ngờ bây giờ chỉ
dùng để làm việc.
Xem đồng hồ lần nữa, thấy gần đến giờ, Tô Nhiễm đem trái cây vừa mua, trà bánh
dọn sẵn trên bàn.
Đúng ba giờ, chuông cửa vang lên.
Tô Nhiễm vội bước ra mở cửa.
Ngoài cửa, nắng chiều hắt lên Mộ Vạn Vân, bà đoan trang tao nhã với áo voan,
váy màu tối, đôi bông đá mắt mèo sang trọng.
Thân là giáo sư dạy dỗ thế hệ trẻ tương lai đất nước, quan niệm về thời gian
của bà luôn chính xác.
Hôm nay, bà chủ động hẹn gặp Tô Nhiễm vào ba giờ, ngay tại đây.
Gặp Mộ Vạn Vân sau bốn năm, tuy Tô Nhiễm lúng túng nhưng vẫn nở nụ cười chào
bà, mời bà vào nhà, cô lật đật lên tiếng mời bà ngồi.
Mộ Vạn Vân gật đầu, nhưng chỉ đặt giở xách một bên, lướt nhìn quanh phòng, lại
nhìn cầu thang xoay tròn ở một góc khác, “Tiểu Nhiễm, phòng làm việc của con
rất đẹp, đúng là phong cách của con.
“Dạ, người quá khen rồi ạ. Ở đây, cháu chỉ sửa sang đơn giản, lúc đầu định sửa
kĩ càng hơn, nhưng cháu hơi lười nên không đâu ra đâu cả. Người đừng chê cười
ạ.” Tô Nhiễm cười ngượng ngập. Cô biết Mộ Vạn Vân tuy là chuyên gia văn hóa
lịch sử, nhưng với thẩm mỹ kiến trúc và nội thất, bà cũng có kiến giải nhất
định.
Mộ Vạn Vân chầm chậm lắc đầu, “Con người theo đuổi cái đẹp với tiêu chuẩn khác
nhau. Chuẩn mực quan sát khiếu thẩm mỹ của một người không cần phải xem xét
tổng thể, chỉ cần một chút là được. Dù là một chi tiết nhỏ cũng có thẻ phản
ánh ra tính cách và sở thích cá nhân. Ví dụ khay hoa quả màu xanh trắng đơn
giản trước mắt, rất hòa hợp phong cách tổng thể của phòng làm việc này. Con
khác với chị con, nếu đổi là chị con, nhất định chị con sẽ chọn những thứ như
pha lê hoặc cẩm thạch quý báu.” Mộ Vạn Vân vỗ nhẹ vai Tiểu Nhiễm, điềm tĩnh
hỏi, “Mẹ có thể tham quan nơi làm việc của con không?”
“Dạ, mời người lên lầu.” Tô Nhiễm không biết nguyên nhân bà đột nhiên hẹn gặp
cô là gì, cô chỉ thấy áp lực mô hồ, vội vàng đi trước dẫn đường.
Tô Nhiễm đi trước, Mộ Vạn Vân theo sau. Hai người không ai nói với ai tiếng
nào, chậm rãi bước từng bậc thang. Bầu không khí im lặng khác thường. Phong
cách tổng thể trên lầu lấy sự tươi mát tao nhã làm chủ đạo, so với lầu một
sáng rực ánh nắng, lầu hai tương đối tối hơn. Vì nơi đây cũng là nơi điều chế
hương không thích hợp ánh sáng rọi thẳng vào phòng, nên trong phòng khép kín,
ngăn cách với ánh sáng bên ngoài.
Mộ Vạn Vân nhìn quanh một vòng, gật đầu liên tục, đáy mắt hiện vẻ tán thưởng
từ đáy lòng, “Phụ nữ đều yêu thích nước hoa, mẹ cũng không ngoại lệ. Đây là
lần đầu tiên mẹ được tiếp xúc gần gũi với phòng điều chế hương như thế này,
nếu có dịp được trực tiếp xem con điều chế nước hoa như thế nào thì hay quá.”
Tô Nhiễm khẽ cười, “Sẽ có ạ.”
“Chắc sẽ hay lắm. Thực ra lúc phụ nữ tập trung còn quyến rũ hơn cả đàn ông.”
Mộ Vạn Vân cười điềm đạm.
Tô Nhiễm luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng trên môi, đến giờ cô vẫn đoán không ra mục
đích đến thăm của mẹ chồng trước đây. Cô chỉ biết cười đối phó, tới đâu hay
tới đó. Ngắm nghía một vòng, hai người bước xuống lầu một. Tô Nhiễm pha trà,
rót ra tách mời bà, Mộ Vạn Vân cầm lấy, nhấp một ngụm, vị trà thơm mát lan tỏa
khắp miệng. Bà gật dầu hài lòng, nhẹ giọng, “Sở thích của con và Minh vũ khác
nhau nhiều quá. Ví dụ như phong cách nội thất ở đây chẳng hạn, Minh Vũ thích
tông màu tối, con lại thích tông màu sáng thanh tao. Hai phong cách ở hai thái
cực khác nhau.”
Hương trà thơm thoang thoảng, Tô Nhiễm chỉ im lặng ngồi nghe, khóe miệng cô
hơi cong lên, hàng mi buông rũ thấm nhòa hơi nước.
“Tiểu Nhiễm, con không thấy lạ khi mẹ tới đây tìm con sao?” Mộ Vạn Vân chợt
chuyển đến trọng tâm, nói thẳng.
Tay đang lay khay trà khựng lại, Tô Nhiễm nhướng mắt đối diện ánh mắt chăm chú
của Mộ Vạn Vân, cô lại tiếp tục lay trà, khẽ đáp lời, “Dạ con cũng thấy hơi
lạ.”
Mộ Vạn Vân uống một hớp trà, vài giây sau nói: “Mẹ biết hai ngày qua con sống
chung với Minh Vũ. Con và nó cùng ở biệt thự Bán Sơn ngày trước.”
Tô Nhiễm thảng thốt, vô thức nhìn Mộ Vạn Vân, thấy bà đang nhìn mình bằng ánh
mắt dịu dàng trìu mến, như từng hạt nước nhỏ lướt qua nội tâm Tô Nhiễm. Ánh
mắt đó khiến cô không cách nào đoán ra được suy nghĩ của bà. Hồi lâu sau, cô
hơi xấu hổ liếm môi: “Thực ra… Chuyện không như người tưởng tượng đâu ạ.”
“Nói vậy, con biết mẹ nghĩ thế nào về tình huống của hai con sao?” Mộ Vạn Vân
vặn hỏi.
Ánh mắt Tô Nhiễm bần thần, cô không ngờ bà sẽ vặn hỏi trực tiếp như vậy, nhất
thời cô không biết trả lời thế nào cho phải.
Thấy phản ứng của Tô Nhiễm, đáy mắt Mộ Vạn Vân nổi lên ý cười bất đắc dĩ, khẽ
cất giọng, “Tô Nhiễm, con biết chuyện của Minh Vũ và chị con không?”
Dự cảm mô hồ trong lòng rốt cục cũng dã xuất hiện, cô gật đầu, “Dạ con biết.”
Mộ Vạn Vân khẽ thở dài, vẻ mặt bà cô đơn và lo lắng, “Minh Vũ luôn chen giữa
hai chị em con. Bốn năm trước, con ra đi, bốn năm sau lại ở cùng với nó. Mẹ
thực sự bị lớp thanh niên như mấy con làm cho hồ đồ rồi. Minh Vũ bây giờ rốt
cuộc là chồng con hay anh rể con?”
Sắc mặt Tô Nhiễm chịu đựng, mắt thấp thoáng đau khổ mơ hồ, một lúc sau trả
lời, “Thực ra cái nào cũng không phải.”
Từ đầu cô nên nghĩ Mộ Vạn Vân đến tìm cô vì nguyên nhân này mới phải. Bà là mẹ
của Lệ Minh Vũ, làm sao có thể không quan tâm đến chuyện liên quan đến anh?
Đáp án của vấn đề này rất đơn giản, nhưng nghe lại không đơn giản như vậy. Nếu
quan hệ của cô và Lệ Minh Vũ bốn năm trước coi như đơn giản, thì ngày hôm nay
thực sự quá phức tạp. Lệ Minh Vũ đã cưới Hòa Vy, nhưng ép buộc cô ở Bán Sơn,
hơn nữa mỗi ngày anh còn ngủ qua đêm ở biệt thự. Loại hành động, sự việc này
một khi lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng hình tượng bộ trưởng Lệ
Minh Vũ. Thân là mẹ của anh, Mộ Vạn Vân sao lại không lo lắng?
Mộ Vạn Vân trầm ngâm nhìn cô cả buổi, bà thở dài nặng nề, cầm nắp nhẹ nhàng
đậy nắp tách trà, giọng nói có vài phần cam chịu, “Tiểu Nhiễm, thực ra hôm nay
mẹ đến tìm con, chính là muốn từ con biết được suy nghĩ của Minh Vũ.”
“Dạ?” Tô Nhiễm sững sờ.
Bà tìm cô chỉ muốn biết suy nghĩ của Lệ Minh Vũ sao?
Thấy cô ngạc nhiên, Mộ Vạn Vân cũng không dự định giấu diếm, “Tiểu Nhiễm, Minh
Vũ luôn thích giấu mọi suy nghĩ trong lòng, chuyện gì cũng không muốn giải
thích với ba mẹ. Bốn năm trước các con xảy ra chuyện gì, tới tận bây giờ, ba
mẹ cũng không biết. Sau hai năm con đi, chị con Hòa Vy đột nhiên tung tin đã
kết hôn với Minh Vũ, ba mẹ hỏi Minh Vũ, nhưng cái gì nó cũng không nói. Bây
giờ con đã về, lại sống cùng Minh Vũ, thậm chí…” Bà dừng lại một chút, dường
như đang cân nhắc có nên nói hay không, sau khi suy nghĩ mới nói tiếp: “Thậm
chí chuyện này còn dính cả Mộ Thừa. Tiểu Nhiễm, Minh Vũ cái gì cũng không chịu
nói, còn con thì sao? Con có thể cho mẹ biết chuyện gì đúng chuyện gì sai
không?”
Thì ra bà không biết gì cả.
Tô Nhiễm khó giải bày, thực ra cô cũng vậy, ngay cả người làm mẹ cũng không
biết con trai mình nghĩ gì, vậy thì cô càng không biết.
“Chị con thật sự đã kết hôn với Lệ Minh Vũ.” Khó khăn lắm, cô mới nói được
những lời này. Đối mặt với mẹ Lệ Minh Vũ, nói ra những lời này cô càng thấy
nhục nhã, hổ thẹn.
Mộ Vạn Vân nhíu mày, thần sắc lo lắng, thì thào: “Hóa ra là vậy… Nếu không
sao chị con lại niềm nở với ba mẹ như vậy, lẽ ra mẹ nên đoán ra từ sớm rằng
con và Minh Vũ xảy ra chuyện…”
“Bác…” Tô Nhiễm không biết bà nghĩ thế nào, xét theo tình huống hiện nay, cô
khẽ nói: “Bác yên tâm, con sẽ không quấy rầy Lệ Minh Vũ, con sẽ rời khỏi anh
ấy.”
Là một người mẹ, nghe như thế chắc chắn sẽ nghĩ đến tiền đồ của con trai.
Không gian trong phòng hết sức yên tĩnh.
Mộ Vạn Vân nghe cô nói, một lúc mới định thần, nhìn cô: “Con gọi mẹ là gì?”
Nói xong không đợi Tô Nhiễm đáp lời, bà liền cười khổ, lắc đầu, “Suýt nữa mẹ
dã quên, nếu chị con kết hôn với Minh Vũ, vậy chứng tỏ con và Minh Vũ đã ly
hôn. Đúng vậy, con nên gọi bác.”
Tô Nhiễm nhìn nét mặt bà hoang mang, cô cũng nắm được đôi điều, cắn môi, chần
chừ hỏi, “Chẳng nhẽ, Lệ Minh Vũ chưa nói hai bác biết chuyện con và anh ấy đã
ly hôn bốn năm trước sao ạ?”
Mộ Vạn Vân lắc đầu, “Thằng con này cái gì cũng không nói, việc cá nhân của nó,
bác biết rất ít.”Nói xong, bà lo lắng nhìn Tô Nhiễm. “Ban đầu nghe Hòa Vy nói,
bác phân vân không biết thật hay giả, nhưng giờ thì…” Bà dừng lại, nắm tay
Tô Nhiễm, “Con biết bác rất quý con, con đã biết chuyện chị con và Minh Vũ, vì
sao còn sống chung với Minh Vũ. Còn Mộ Thừa, rốt cuộc con và Mộ Thừa là gì của
nhau?”
Bà đến đây với đầy nghi vấn, nhưng bây giờ Tô Nhiễm lại bày tỏ thắc mắc với
bà.
“Bác, con xin lỗi, con biết chuyện này làm bác lo lắng. Thực ra con cũng không
biết Lệ Minh vũ nghĩ như thế nào, nhưng bác yên tâm, vài ngày nữa con sẽ rời
khỏi anh ấy, về phần nguyên nhân, con… Con không tiện nói ra.” Cô ấp a ấp
úng, “Còn Mộ Thừa, lúc đầu con thật sự không biết anh ấy là em trai bác. Mộ
Thừa là người tốt, bốn năm qua anh ấy luôn chăm sóc, giúp đỡ con. Con rất biết
ơn anh ấy.”
Lệ Minh Vũ, tâm sâu như biển, nhưng cô không ngờ ngay cả Mộ Vạn Vân cũng không
nắm được tình hình của anh, nhất là chuyện hai người họ ly hôn bốn năm trước.
Anh không nhắc lần nào trước mặt Mộ Vạn Vân, mục đích là gì? Lúc anh ly hôn,
không phải rất vui vẻ thoải mái sao? Chẳng lẽ nghĩ đến thân phận chính khách.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có khả năng này.
Lệ Minh Vũ là bộ trưởng, gia đình ổn định là cách tốt nhất để nâng cao hình
ảnh của anh trước công chúng. Ban đầu anh kết hôn với cô, tin này cũng chỉ có
vài người biết, ngay cả giới truyền thông cũng bị cách ly ngăn chặn. Hôn lễ
của họ tổ chức vô cùng đơn giản, dù lúc đó truyền ra ngoài cũng chỉ gây xôn
xao một thời gian thôi. Thời buổi hiện đại, thời gian giống như cây chổi, có
thể rất nhanh quét sạch trí nhớ của mọi người. Đây là một thời đại mọi thứ mới
mẻ sẽ dạy mọi người cách quên sạch.
Nương theo mạch suy nghĩ, Lệ Minh Vũ khi đó đã suy nghĩ chu toàn mọi thứ, từ
hôn lễ bình lặng, không tin tức ly hôn, dù anh kết hôn với Hòa Vy, cũng không
ai biết, thành ra mọi người không ai rõ chuyện gì xảy ra cả.
Quả là cao tay, tầm nhìn xa rộng.
Mộ Vạn Vân càng nghe càng lờ mờ, nhìn cô hồi lâu, hỏi: “Nói vậy, bây giờ người
con yêu là…Mộ Thừa?”
“Dạ không, không phải…”
“Tiểu Nhiễm, bác hi vọng con có thể nói thật với bác.” Mộ Vạn Vân thoáng cái
khẩn trương hơn, “Nếu bây giờ con đang yêu Mộ Thừa, bác xin con và cậu ấy hãy
đi thật xa. Các con ở đây, người ngoài sẽ phỏng đoán đồn thổi quan hệ của các
con. Phải khó khăn lắm, Minh Vũ mới ngồi đến vị trí này. Lỡ mai quan hệ của
con và Mộ Thừa lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Minh Vũ.”
“Bác, con và Mộ Thừa thực sự không có gì, anh ấy chỉ là bạn tốt của con.” Tô
Nhiễm càng hoảng sợ vội vàng giải thích. Cô không gánh nổi chuyện này.
Mộ Vạn Vân nghe xong, yên lòng hơn, suy tư chốc lát, cảm thấy mình hơi xúc
đọng, bà thoáng dịu bớt, ánh mắt trào dâng tình cảm, “Bác chỉ lo Minh Vũ một
bên nắm chị con, một bên nắm con, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Con là một
đứa trẻ hiểu chuyện, bác thật lòng rất hi vọng con có thể tiếp tục với Lệ Minh
Vũ, nhưng quyết định của Lệ Minh Vũ bác không can thiệp được, bác chỉ có thể
trơ mắt nhìn nó làm càn. Song hôm nay gặp con, bác nghĩ là bác hiểu suy nghĩ
của Minh Vũ rồi, Tiểu Nhiễm, bất luận thế nào, bác cũng không muốn Minh Vũ gây
ra chuyện hủy hoại nó.”
Đến đây, Tô Nhiễm không hiểu lắm, “Bác, con không hiểu ý bác cho lắm.”
“Sớm muộn gì con cũng sẽ hiểu.” Mộ Vạn Vân vỗ nhẹ tay cô, thở dài: “Minh vũ
chưa bao giờ được sống hạnh phúc vui vẻ. Bác là mẹ nó, điều mong muốn duy nhất
của bác là thấy nó sống vui mỗi ngày. Bác không quan tâm quan hệ của nó và chị
con, bác chỉ nhớ như in hình ảnh khi nó hứa sẽ chăm sóc con thật tốt lúc
trước. Bác thấy được khoảnh khắc đó là thật tâm phát ra từ nơi sâu thẳm trong
lòng nó. Có lẽ người khiến nó hạnh phúc không phải là chị con, mà là con.”
Tô nhiễm hồi tưởng lại hình ảnh Mộ Vạn Vân nói. Khi đó, hai bên thông gia gặp
nhau, Lệ Minh Vũ đã nói sẽ chăm sóc tốt cho cô. Nhớ lại, cô chỉ biết cười khổ.
Bây giờ ngẫm nghĩ câu nói đó chẳng qua Lệ Minh Vũ chỉ nói lấy lệ trước mặt
người lớn, vậy mà cũng có người tin, nhưng cô cũng tin, không phải sao?
Chỉ có người từng trải qua lừa dối, mới có thể tịnh tâm suy nghĩ đó có phải là
lừa dối hay không.
Hai người trầm mặc một lúc, mãi đến khi trà nguội lạnh, Mộ Vạn Vân mới đứng
dậy, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, bác nghĩ cũng đến lúc bác phải đi. Nếu hôm nay
việc bác đến mang lại áp lực và phiền phức cho con, bác xin lỗi. Nhưng có một
lần Mộ Thừa bỗng dưng bị dẫn đến sở cảnh sát, chuyện đó Minh Vũ có dính vào,
nên nghĩ mãi bác chỉ biết tìm con hỏi han. Con đã nói không có gì với Mộ Thừa,
bác sẽ không lo lắng nữa.”
Tô Nhiễm gật đầu, tiến bà đến cửa.
Trước khi rời khỏi, Mộ Vạn Vân dừng bước, nhìn cô trìu mến nói: “Tiểu Nhiễm à,
con hay Minh Vũ, bác đều hi vọng các con hạnh phúc. Hồi bé, Minh Vũ đã chọn đi
trên con đường mãi mãi không có hạnh phúc. Vì vây, bác rất hi vọng nó có thể
thay đổi vì con, hãy tha thứ cho tâm tư ích kỉ này của bác.” Bà vỗ nhẹ tay cô,
xoay người rời khỏi.
Gió theo cửa sổ rộng mở ùa vào, thổi phớt qua phần tóc trước trán Tô Nhiễm, cô
đứng lặng ở cửa hồi lâu. Mãi đến khi bóng dáng Mộ Vạn Vân biến mất, cô mới
đóng cửa. Cô không hiểu ý bà, cái gì mà, “Hồi bé, Minh vũ đã lựa chọn con
đường mãi mãi không có hạnh phúc.” Chẳng lẽ Lệ Minh Vũ từng xảy ra chuyện gì
sao?
Tô nhiễm hít một hơi sâu, ngã người lên sofa. Nếu anh không hạnh phúc, cô làm
sao có bản lĩnh làm anh hạnh phúc? Hạnh phúc nghe rất đơn giản, nhưng càng đơn
giản càng khó nắm giữ. Quấn quýt nhau lần nữa sau bốn năm, Lệ Minh Vũ không
hạnh phúc, cô làm sao hạnh phúc?
Rắng chiều phủ khắp bầu trời, Lệ Minh Vũ còn đứng trước mộ Tiêu Tiêu, ánh nắng
đỏ rực bao phủ khắp người anh, cái bóng anh cô đơn trải dài trên mặt đất.
Anh ngắm ảnh Tiêu tiêu thêm một lúc, rồi mới xoay người rời khỏi.
Anh không rời nghĩa trang ngay, mà bước chậm rãi theo con đường đá nhỏ.
Sau lưng hay trước mặt anh đều là hàng dài bia mộ, bóng anh cao lớn băng qua,
càng toát lên sự thê lương lạnh lẽo.
Trước mộ của một cặp vợ chồng trẻ, Lệ Minh Vũ dừng bước, nhìn hai người trên
bức ảnh, anh vươn tay phủi nhẹ bụi đất bên trên. Người phụ nữ cười ngọt ngào
ấm áp, xinh đẹp duyên dáng, còn nụ cười của người đàn ông thì trầm tĩnh, khuôn
mặt lộ rõ vẻ thành thục ổn trọng.
Lệ Minh vũ bỗng nhắm hai mắt, nụ cười trên bức ảnh dần biến thành mùi máu
tanh, những tiếng la hét không bao giờ chấm dứt, anh run rẩy, đến khi anh mở
mắt ra lần nữa, trán anh lấm tấm mồ hôi, anh như vẫn cảm giác được ngón tay
đầy máu chạm vào mặt mình…
Anh vô thức lùi về phía sau một bước, tình cờ giẫm lên thứ gì đó dưới chân.
Anh cúi xuống nhặt lên, là cặp mắt kính đã nát vụn, trên gọng kính đen còn sót
vài mảnh kính nhỏ. Quan sát kĩ hơn, vẻ mặt Lệ Minh Vũ bỗng cứng ngắc, ánh mắt
trở nên lạnh giá…