Hào Môn Kinh Mộng – Chương 91: Vô cớ bỏ đi – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng - Chương 91: Vô cớ bỏ đi

Suốt quá trình phẫu thuật, Lệ Minh Vũ luôn đi theo.

Thực ra loại phẫu thuật này đối với các bác sĩ dễ như trở bàn tay, thông thạo
đến không thể thông thạo hơn. Trước đó, bác sĩ cũng đã trấn an Tô Nhiễm rất
lâu, nhưng cô vẫn hết sức khẩn trương, tựa như động vật đang bị thợ săn truy
bắt. Tô Nhiễm nắm chặt tay Lệ Minh Vũ, ngón tay không ngừng run lẩy bẩy.

Lệ Minh Vũ lại có vẻ cực kỳ nhẫn nại, anh chăm chú quan sát mỗi một động tác
của bác sĩ, để mặc Tô Nhiễm cứ dốc sức nắm chặt tay anh. Bàn tay anh rộng lớn
mang lại ấm áp và an toàn cho cô.

Giải phẫu hoàn thành thuận lợi, nhưng Tô Nhiễm lại sợ bay hết cả hồn, sắc mặt
cô trắng bệch đáng sợ. Nếu ai không biết, còn tưởng cô làm phẫu thuật to lớn
đến cỡ nào. Lệ Minh Vũ theo dõi từ đầu đến cuối quá trình phẫu thuật, nên cũng
hiểu phần nào nỗi sợ của cô. Anh cố ý nhờ bác sĩ cho cô nghỉ ngơi một lát ở
phòng bệnh.

Tô Nhiễm sợ hãi, vừa nằm xuống giường bệnh liền thiếp ngay.

Lệ Minh Vũ ngồi bên giường trông nom cô, thấy cô ngủ, anh lau mồ hôi bết trên
thái dương Tô Nhiễm. Lòng bàn tay anh ấm áp nắm chặt tay cô. Anh cúi đầu nhìn
tay cô trước sau đều nắm chặt tay anh, tựa như tính dựa dẫm của trẻ con. Cảm
giác được cô dựa dẫm thật sự rất tuyệt vời, giống như vô số chấm nhỏ ấm áp bủa
vây nơi mềm mại nhất trong tim anh.

Bác sĩ đi vào thấy anh mải miết nhìn Tô Nhiễm nằm trên giường, khẽ cười, “Bộ
trưởng Lệ, tình cảm vợ chồng của hai người thật thắm thiết. Vợ của anh rất
đẹp, nhìn rất đáng yêu.”

Ý cười thoáng hiện trên khóe miệng Lệ Minh Vũ. “Vợ tôi hơi yếu ớt.” Giọng Lệ
Minh Vũ mặc dù lạnh nhạt nhưng lại lộ rõ nuông chiều. Anh vén tóc sang bên cho
Tô Nhiễm, quay đầu nhìn bác sĩ, “Nên gây phiền phức nhiều cho mọi người.”

“Bộ trưởng Lệ, anh khách khí quá rồi ạ. Đây là trách nhiệm của chúng tôi.” Bác
sĩ vội nói, vẻ mặt vừa mừng vừa lo, “Anh luôn là bộ trưởng tốt trong lòng cử
chi chúng tôi. Những kiến nghị của anh suốt mấy năm qua đều vì lợi ích nhân
dân và thương gia. Anh làm cho chúng tôi biết bao nhiêu việc, chúng tôi cảm ơn
anh còn không hết ạ.”

Thường nghe mọi người nói con người bộ trưởng rất hiền lành, không màu mè khoa
trương, không kiêu căng ra vẻ, không dùng giọng quan với người dân. Ngày hôm
nay được gặp mặt, thật đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt. Anh không chỉ là bộ
trưởng tốt, mà còn là người chồng tốt. Trông thấy dáng vẻ khẩn trương của anh
với vợ, ánh mắt anh chăm chú tuyệt đối không phải giả tạo. Vợ của anh chính là
cô gái làm về thời trang à? Trước đây, cô từng đọc tin tức liên quan đến hôn
nhân của Lệ Minh Vũ và cô gái đó, nhìn người này rất giống nha.

Lệ Minh Vũ cười, không nói thêm lời nào, tầm mắt anh rơi vào gương mặt Tô
Nhiễm lần nữa.


Khi Tô Nhiễm tỉnh dậy, cô nhìn không rõ lắm mọi thứ trước mắt. Ánh nắng chói
chang ngoài cửa sổ khiến cô không thể không giơ tay che mắt. Giải phẫu xong
xuôi, thị giác của cô bình phục rồi?

Đang nghĩ ngợi, một y tá đẩy cửa đi đến, thấy cô tỉnh dậy, y tá vô cùng niềm
nở hỏi thăm cảm giác của cô.

“Tạm ổn, nhưng tôi vẫn không thấy rõ lắm.” Tô Nhiễm thấy hơi ngượng. Người ta
làm xong phẫu thuật này là về nhà ngay rồi.

“À, đây là điều bình thường thôi. Sau khi làm xong phẫu thuật mắt bằng laser,
thị lực không thể bình phục ngay được, cần một quãng thời gian để thích nghi.
Cô đừng nóng vội, từ từ sẽ quen.” Y tá nói rôm rả.

Tô Nhiễm gật đầu, trước đó quá đột nhiên, cô chưa kịp tra tài liệu rõ ràng.
Ngay cả lúc bác sĩ dặn dò trước khi bắt đầu vào phẫu thuật, cô cũng khẩn
trương quá nên đã quên đầu quên đuôi. Ngược lại, Lệ Minh Vũ hình như hỏi thăm
bác sĩ rất nhiều vấn đề, nhưng cụ thể là vấn đề gì thì cô không biết. Đúng
rồi, Lệ Minh Vũ đâu?

“Y tá, ừm…” Cô suy nghĩ một lát, không biết nên gọi Lệ Minh Vũ như thế nào
trước mặt người ngoài, thấy y tá nghi hoặc nhìn bản thân, hồi lâu sau cô lên
tiếng hỏi, “Người đi cùng tôi đâu?”

“Ơ, ý chị là bộ trưởng Lệ?” Y tá che miệng cười, “Khi chị chưa tỉnh, anh ấy ra
ngoài nghe điện thoại, có lẽ sợ quấy rầy chị nên ra ngoài nghe cho tiện. Chị
Lệ, chị thật sự rất hạnh phúc nha. Phải công nhận bộ trưởng Lệ là một người
đàn ông cực kỳ hoàn hảo, không ngại bận rộn trăm công nghìn việc, sẵn sàng thu
xếp giải phẫu cho chị. Trong lúc mổ, còn luôn ở cạnh chị, lúc chị ngủ, anh ấy
hỏi bác sĩ rất nhiều việc. Tôi làm y tá bao năm qua, chưa thấy người chồng nào
lo lắng cho vợ mình như vậy đâu.”

Tô Nhiễm sửng sốt, gò má cô bất giác ửng hồng. Cô không biết nên thừa nhận hay
phủ nhận nữa. Cuối cùng, cô chỉ biết cười trừ, mãi đến điện thoại trong giỏ
xách đột nhiên đổ chuông.

Y tá biết điều rời đi.

Tô Nhiễm nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, gấp rút nghe máy.

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói cấp bách, Tô Nhiễm chỉ kinh ngạc la
một tiếng “Hả”, sắc mặt liền thay đổi, cô an ủi vài câu rồi vội cúp máy. Tô
Nhiễm khom người cầm giỏ xách bên cạnh, cô lo lắng, hấp ta hấp tấp nên không
biết điện thoại rơi lại trên giường…


Khi Lệ Minh Vũ quay về phòng bệnh, một tay cầm bịch thuốc, một tay cầm đồ ăn
trưa, vừa nhớ đến bộ dáng Tô Nhiễm nằm trên giường, khóe miệng anh không nén
nổi tình cảm, bất giác cong lên. Giờ này chắc cô đã tỉnh rồi.

Vừa muốn đẩy cửa đi vào, bác sĩ và y tá hoảng loạn đối mặt anh, thấy anh trở
về, bác sĩ sốt ruột, toát cả mồ hôi lạnh, “Bộ trưởng Lệ, vợ anh không thấy.
Chúng tôi tìm không ra chị ấy.”

Lệ Minh Vũ ngẩn người, vào phòng bệnh không một bóng người, anh buông đồ trong
tay xuống, im lặng cau mày, cầm điện thoại gọi Tô Nhiễm.

Điện thoại trên giường đổ chuông.

Lệ Minh Vũ quay đầu nhìn, ánh mắt anh sắc bén, cúp máy rồi bước nhanh đến
giường, cầm điện thoại của cô. Người phụ nữ đáng ghét, mang giỏ xách theo
nhưng sao lại không mang điện thoại?

“Bộ trưởng Lệ, vợ anh vẫn chưa tìm thấy ở bệnh viện, thị lực của chị ấy bây
giờ vẫn chưa bình phục. Ngoài trời nắng gắt như vậy, chị ấy phải mang kiếng
mắt khi ra đường mới được, anh…”

“Cô ấy tỉnh dậy khi nào?” Lệ Minh Vũ cố nén bực bội và lo lắng, bình tĩnh hỏi.

Y tá đứng cạnh vội nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại chưa được bao lâu, à,
khoảng hai ba phút sau.” Cô thấy rõ sắc mặt bộ trưởng Lệ sa sầm, tim cô bỗng
đập mạnh.

Lệ Minh Vũ giơ tay nhìn đồng hồ, vậy chứng mình Tô Nhiễm đã đi gần một tiếng.
Anh nghe điện thoại xong, sắp xếp vài việc, sau đó mua đặt và chờ thức ăn, mau
thuốc cho cô nữa. Khoảng thời gian này là cỡ một tiếng. Nếu nói vậy, Tô Nhiễm
đã không còn ở bệnh viện từ lâu.

Anh cầm điện thoại của cô, xem lướt lịch sử cuộc gọi của cô liền nhíu mày,
không nói tiếng nào, bước ngay ra khỏi phòng bệnh.

“Bộ trưởng Lệ, thuốc, thuốc của vợ anh…” Y tá lật đật đuổi theo.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.