Lệ Minh Vũ đi tới, dừng bước trước mặt cô.
Vóc người anh cao lớn che chắn phần lớn ánh sáng phía sau, Lệ Minh Vũ cúi đầu,
ánh mắt anh nhìn cô sâu thẫm trầm tư.
Bởi vì khoảng cách rất gần nên Tô Nhiễm hầu như phải ngẩng mặt lên đối diện
với anh, tư thế này làm cô không thể né tránh, vừa muốn cúi đầu, lại nghe anh
nói: “Đừng nhúc nhích.”
Cô giữ nguyên tư thế nhìn anh. Thực lòng, cô cũng không cam lòng dời tầm mắt
khỏi anh, tuy rằng trái tim cô đang bắt đầu đập mạnh một cách đáng ghét.
Anh giơ tay, ngón tay thon dài chậm rãi hướng về đôi má của cô.
Đôi mắt đẹp bỗng dưng mở to, anh muốn làm gì? Muốn vuốt ve khuôn mặt cô sao?
Ngón tay ấm áp đan vào mái tóc cô, vén phần tóc đang phủ trên đôi má sang bên
thái dương, Người đàn ông này chính là thuốc độc mê hoặc phụ nữ, ngón tay anh
mang theo mùi hương hổ phách nhè nhẹ, dễ dàng làm cô mất đi hô hấp, mất đi ý
thức.
Cô mải mê nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, dần dần mất phương hướng trong hồ
nước sâu thẫm tăm tối, càng vùng vẫy càng trầm luân. Bàn tay Lệ Minh Vũ xuôi
theo đôi má mịn màng tới vành tai cô, cảm giác nhồn nhột làm Tô Nhiễm bỗng
chốc run rẩy.
Vành tai duyên dáng và mềm mại dường như khiến anh thỏa mãn, khóe miệng cương
nghị khẽ cong lên, rồi bàn tay anh lướt xuống bờ vai trần của cô. Không biết
là khẩn trương hay không gian xung quanh quá lớn, đôi vai tinh tế của cô căng
cứng, lòng bàn tay nắm lấy vai cô mang đến xúc cảm trơn bóng như ngọc.
Hô hấp càng lúc càng khó khăn, nhịp tim càng lúc càng nhanh, nhiệt độ từ bàn
tay anh lại không ngừng nóng lên, Tô Nhiễm thật sự sợ trái tim mình sẽ vỡ
tung.
Nhưng vào lúc này, Lệ Minh Vũ hơi quay đầu, “Đôi bông ngọc trai đen, cầm qua
đây.”
Nhân viên hiểu ngay, vội vã làm theo yêu cầu của anh, cười nói: “Nghị sĩ Lệ,
anh thật là có mắt nhìn, bông tai ngọc trai đen này được gọi là ‘Ngọc trai đen
Nam Dương’, chỉ có ở Thái Bình Dương, vô cùng khan hiếm. Hơn nữa, …”
“Đeo thử xem.” Lệ Minh Vũ cắt ngang lời giới thiệu, anh nhìn Tô Nhiễm nói. Anh
hoàn toàn không hứng thú với những lời giới thiệu sản phẩm dong dài này.
Nhân viên thức thời đứng sang một bên.
Tô Nhiễm nhận lấy rồi nhìn, màu sắc ngọc trai đen tươi sáng tự nhiên, làm con
người có cảm giác như đang hướng về biển cả huyền bí, vừa nhìn biết ngay là đồ
quý, cầm chúng tay cô cảm thấy bất an, nói nhỏ với Lệ Minh Vũ: ” Ngọc trai đen
Nam Dương rất đắt tiền, em thực sự không cần…”
“Đeo lên.” Anh nhấn mạnh lần nữa, ngữ điệu không lên cao nhưng lại lộ ra quyền
uy vô pháp làm trái.
Tô Nhiễm khẽ thở dài, nghe lời anh đeo vào.
Thì ra, vừa rồi anh mê mẩn như vậy là để đánh giá, chọn đồ trang sức cho cô.
Lệ Minh Vũ hài lòng, ánh mắt thoáng dịu dàng, nói, “Gói bông tai và váy dạ hội
lại.” Nói xong, đưa cho nhân viên thẻ vàng.
Nhân viên cửa hàng vui mừng đi thanh toán.
Tô Nhiễm nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán. Tô Nhiễm nhớ An Tiểu
Đóa từng nói: Đàn ông chỉ có hai trạng thái đẹp trai nhất. Một là khi tập
trung suy nghĩ. Hai chính là khi thanh toán tiền vì phụ nữ.
Nhìn Lệ Minh Vũ đang ký hóa đơn thanh toán, Tô Nhiễm bất giác nở nụ cười rồi
lại thấy ngượng ngùng trong lòng. Lúc này trông anh thật sự rất đẹp trai, có
chút giống…dáng dấp người chồng.