Đáy mắt Lệ Minh Vũ càng tăm tối, lạnh lùng buông lời, “Nếu như có thể, tôi
tuyệt đối sẽ phong anh ta làm đạo diễn.” Không phủ định lời cô nói, nhưng câu
trả lời của anh lại khiến lòng cô nguội lạnh.
“Vì sao? Vì sao anh phải làm vậy?”
“Đau lòng, hở?” Lệ Minh Vũ nắm chặt tay lái, thần sắc và giọng điệu anh sa sầm
hơn.
Tô Nhiễm không để ý tới thần sắc và giọng điệu bất thường của anh, bình tĩnh
nhìn anh, gằn từng chữ: “Nếu Mộ Thừa là cậu anh, anh chắc chắn nắm rõ sự việc
đã từng xảy ra với anh ấy. Dù sum họp gia đình, ít ra anh cũng phải để Mộ Thừa
chuẩn bị tâm lý. Anh ấy là cậu anh, anh cần tôn trọng chọn lựa của anh ấy mới
đúng.”
“Tôn trọng chọn lựa của anh ta? Để em gả cho anh ta?” Ánh mắt Lệ Minh Vũ bạo
ngược, giẫm mạnh phanh xe, xoay người nhìn cô chằm chằm.
Suýt nữa Tô Nhiễm đã bay ra ngoài. May mắn cô có đeo đai an toàn, nếu không
chắc chắn cô cũng sẽ nhào về cửa kính, tức giận nhìn anh, “Lệ Minh Vũ, anh
đừng chuyện gì cũng trút xuống tôi được không? Tôi trêu chọc anh?”
Lệ Minh Vũ dán mắt vào cô, rất lâu vẫn không trả lời. Rõ ràng anh không ngờ Tô
Nhiễm sẽ cãi nhau ầm ĩ.
Thấy anh không tiếp tục châm chọc, giong điệu của Tô Nhiễm cũng thoáng dịu
lại, thản nhiên lên tiếng: “Hơn nữa, chuyện tôi và Mộ Thừa trước sau cũng chỉ
là chuyện riêng của chúng tôi. Dù anh muốn vì mợ mình mà đòi lại công bằng,
vậy nhờ anh hãy làm rõ sự thật. Thực tế là mợ anh ruồng bỏ Mộ Thừa trước, bỏ
chồng quên con. Anh muốn đòi công bằng, tôi yêu cầu anh dừng lại ngay bây giờ.
Tôi không phải người thứ ba.”
“Theo như lời em nói, con người một khi đã sai lầm thì không thể tha thứ? Sao
em biết Quý Hâm Dao không hối hận?” Lệ Minh Vũ dựa người ra vào ghế, cười
nhạt.
“Cô ta là Quý Hâm Dao? Tên nghe rất hay, chỉ tiếc người này không có mắt.” Tô
Nhiễm cố đè giọng nói mình nghe như bình thường, “Con người biết sai, đương
nhiên có quyền sửa chữa sai lầm, nhưng không phải mỗi một tổn thương qua đi
đều có thể trở lại như trước. Anh nghĩ rằng Quý Hâm Dao hối hận rồi ư? Nếu cô
ta thật lòng hối hận, vì sao suốt bốn năm dài đằng đẵng, cô ta không tới tìm
Mộ Thừa và con? Mộ Thừa vẫn luôn ở Paris, muốn tìm một người khó lắm ư? Tôi
thì lại thấy, cô ta chẳng qua đã biết thân phận thật của Mộ Thừa thông qua
anh. Cho nên mới biết mà nhớ đến họ.”
Lệ Minh Vũ cong môi, ánh mắt lạnh như băng, “Mấy năm không gặp, tôi phát hiện
tài ăn nói của em trở nên càng lúc càng tốt.”
Hả…
Tô Nhiễm bần thần, người này đang bới móc hay đang khen cô?
“Xem ra việc Quý Hâm Dao về nước làm em chịu đả kích rất lớn.” Lệ Minh Vũ phớt
lờ đạo lý của cô, tỉnh bơ nhìn cô rồi lên tiếng: “Nhưng tôi cũng thông cảm với
em. Anh ta dù sao cũng là tình nhân của em, vợ trước trở về, em muốn xếp ở vị
trí nào? Rõ là đáng tiếc, tôi nghĩ đám cưới của em và Mộ Thừa chẳng còn kịch
hay nữa rồi.”
Giọng nói anh lộ rõ châm biếm, Tô Nhiễm nghe rất chói tai, nhưng gả cho Mộ
Thừa cũng là do cô nói ra, nên cũng chỉ nhẫn nhịn, bình thản nói, “Mộ Thừa có
chọn lựa riêng của anh ấy, anh quan tâm hơi nhiều rồi.”
“Đến lúc này mà em vẫn bênh vực cho tình nhân của em?” Lệ Minh Vũ bỗng bóp cằm
cô, sức lực vừa phải nhưng cô cảm giác rõ cơn giận của anh, “Muốn gả cho anh
ta, kiếp sau cũng đừng nghĩ đến.”
Anh hết sức tức giận quan sát cô từ trên xuống dưới.
Tô Nhiễm mặc kệ anh, đẩy tay anh, lạnh nhạt cất giọng: “Được. Cảnh cáo của anh
tôi nghe rồi. Bây giờ thế nào, có thể để tôi xuống xe chưa?”
“Quá muộn rồi.” Anh nhếch miệng, cúi người gần cô, vòng trọn cô lại lần nữa,
giọng anh lạnh tanh hạ xuống bên tai cô, “Đã quên tôi nói gì sao? Khi ở Paris
tôi đã nói với em, đừng để tôi lại gặp được em, đừng để tôi có dịp nhận ra em.
Nếu không, tôi sẽ không buông tay.”
Trái tim Tô Nhiễm đập mạnh một tiếng, muốn vùng ra lại bị tay anh nắm chặt
lấy, đau đến cau mày, cô quay đầu nhìn ành, bờ môi cô run rẩy.
“Nghe nói em mới nhận vài bản thảo mới. Vậy đi, tôi tặng em một ít tư liệu
sống được không?” Giọng điệu trầm thấp hơn, thân hình anh áp về cô, nhìn nhìn,
ánh mắt anh biến hóa.
Tô Nhiễm chỉ cảm thấy nguy hiểm đang ào tới, còn chưa kịp né tránh, môi anh đã
cúi sát xuống…
“Ưm…”
màn che đậy#
Trước đây, không phải anh chưa từng đối xử với cô như vậy. Nhưng lần này, cô
càng sợ anh hơn, dường như anh không chỉ đơn giản là cường hôn cô.
Nụ hôn của Lệ Minh Vũ dần triền miên, anh hôn nhẹ hơn, lưỡi anh quấn lấy lưỡi
cô như đang khiêu vũ. Hương hổ phách dìu dịu mau chóng lấp tràn hơi thở của
cô, khiến cô vốn đang phản kháng cũng ngẩn ngơ.
Tô Nhiễm run rẩy lại khiến một góc nơi trái tim anh rung động. Mùi thơm thoang
thoảng thuộc về cô như nguồn nước dịu dàng, rồi chuyển thành thác lũ không
ngừng trào dâng, bất chợt vây trọn tim anh. Nếu bốn năm trước, anh phải kiềm
chế, thì bốn năm sau đã không còn bất cứ kiêng dè gì từ lâu.
Bàn tay anh dùng sức dọa Tô Nhiễm kinh hãi, cúc áo sơmi của cô mở bung, rãnh
ngực căng tròn dưới đèn xe mờ tối đầy quyến rũ, phập phồng theo từng hơi thở
gấp gáp của cô, ánh mắt anh càng tối sầm. Bất thình lình, đầu anh cúi thẳng
xuống, vùi vào ngực cô, hơi thở nóng ấm từ môi anh phả ra khiến cô không ngừng
run rẩy giãy dụa.
“Lệ Minh Vũ, buông ra. Anh điên rồi ư?” Tô Nhiễm chỉ thấy đầu óc mình trống
rỗng, mãi lâu sau một hình bóng mới hiện lên trong đầu cô, là Hòa Vy!
Lệ Minh Vũ ngẩng đầu, môi anh kề sát vào cánh môi run rẩy của cô, “Tôi điên,
là do em bức tôi điên. Tô Nhiễm, em rất muốn sống hạnh phúc phải không? Vậy
tôi cho em đến kết cuộc của hạnh phúc, từ nay về sau, cuộc sống của em đừng
vọng tưởng yên ổn.”
“Anh…a…” Tô Nhiễm vừa nói một chữ, liền la lên hoảng hốt. Anh vùi đầu vào
ngực cô cắn mút, đầu lưỡi nóng hổi tà ác quẩn quanh mãi một nơi.
Cô vùng vẫy nhưng thân thể lại bất giác đưa về trước khiến anh càng thêm hưng
phấn. Hơi thở anh phả ra càng lúc càng nóng bỏng, râu vừa mọc dưới cằm khẽ cọ
xát làn da non mịn như trẻ con của cô, lưu lại những chấm nhỏ đỏ au nóng rát
đầy đê mê.
“Suỵt…” Lệ Minh Vũ ngẩng đầu, ánh mắt bỡn cợt nhìn cô, “Hét to kích động như
vậy là đòi tôi ở trên xe muốn em ư?”
Tô Nhiễm thẫn thờ, cô chưa từng nghe anh nói những lời như vậy. Loáng cái, mặt
cô đỏ ngầu, cắn chặt môi, đôi mắt phẫn nộ trừng to nhìn anh. Nhưng vì nửa
người trên hoàn toàn trần trụi ánh vào đáy mắt anh mà cô càng thấy nhục nhã.
Trông thấy dáng dấp của cô, mắt Lệ Minh Vũ đong đầy thương yêu. Anh cúi đầu,
tay anh ôm trọn lấy một bên ngực cô, nâng lên, chầm chậm chơi đùa. Môi anh hạ
xuống, không kiềm chế nổi tình cảm mà ra sức cắn mút, in hết dấu hôn nóng bỏng
này đến dấu hôn khác lên làn da trắng nõn của cô, rồi tiếp tục đùa giỡn với
một bên còn lại. Khuôn ngực trắng ngần của cô nhanh chóng lưu đầy dấu vết
thuộc về anh, càng khiến anh điên cuồng hơn.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ dịu dàng nhưng ngập tràn tham lam. Khi Tô Nhiễm run run, lộ
ra nét mặt thỏa mãn, anh liền cúi đầu ngậm hơn phân nửa bầu ngực cô. Anh mút
lấy, rồi chỉ chừa một nụ hoa trong miệng. Sau đó, anh lại cắn mút mạnh hơn nụ
hoa đã sưng cứng từ lâu.
“Ưm…” Tô Nhiễm gắt gao cắn môi, không cho bản thân phát ra tiếng, cố gắng
nén nước mắt đang chực trào. Cho dù nhục nhã như vậy, nhưng giữa nỗi đau, một
dòng điện tê dại vẫn lan tỏa, lắp kín tới tận nơi sâu thẳm nhất, sưởi ấm toàn
thân cô.
Đây là nổi đau của phụ nữ phải không?
“Lệ Minh Vũ, anh thật sự rất đáng thương. Hóa ra, cách anh cho tôi tới nơi tận
cùng của hạnh phúc chính là như thế này?” Cô cười khẩy cá cược với vận may, cố
ép bản thân mình phải đè nén rung động trong lòng, cô không biết những lời nay
sau khi nói xong sẽ như thế nào, nhưng ít ra cô không muốn mình phát sinh bất
cứ chuyện gì với anh thêm lần nào nữa. “Cũng đúng, anh làm sao có thể chấp
nhận vợ trước của anh đột nhiên thành mợ anh nhỉ? Cho nên anh mới nghĩ ra
phương thức buồn nôn thế này?”
Quả nhiên, những lời này dường như đang bắt đầu phát huy tác dụng. Lệ Minh Vũ
buông bầu ngực của cô ra, ngẩng đầu, ánh mắt đen thẳm lạnh lùng, “Em thật lòng
yêu anh ta. Ở trong lòng tôi, đầu em cũng chỉ nghĩ đến anh ta.”
“Ít ra, Mộ Thừa dịu dàng, không biến thái như anh!” Tô Nhiễm lạnh lùng gằn
từng chữ.
Anh chắc chắn sẽ buông cô ra, là đàn ông khi nghe đến những lời này chẳng ai
lại rước lấy phiền phức vào mình.
Thế nhưng, cô đã quên. Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, cô chưa bao giờ
hiểu anh.
“Haha, thật là tình nghĩa sâu nặng.” Nghe vậy, anh chỉ cười, đôi mắt lạnh lùng
chợt dịu dàng như nước, giọng nói trầm thấp tự nhiên tới gần cô, kề sát môi cô
thì thầm, “Vậy tôi cũng nên học theo thế nào là dịu dàng, em thấy sao?”
Tô Nhiễm bần thần, còn chưa rõ lời nói của anh, đã thấy tay anh đột nhiên
suồng sã thò vào trong đùi cô châm lửa. Cô hoảng sợ, cuống quýt né tránh nhưng
càng khiến anh thừa cơ sấn tới.
“Bé cưng, em vẫn tươi mới như bốn năm trước.” Anh cong môi, buông lời nhục nhã
bên tai cô. Lời nói kiểu này rõ ràng rất bỉ ổi, nhưng từ giọng nói trầm thấp
của anh vọng ra lại đầy mê hoặc. Thấy cô vẫn đang giãy dụa, đầu anh đè xuống
thấp…
Cảm giác này suýt nữa đã đoạt lấy sinh mệnh của Tô Nhiễm.
Giống như không gãi đúng chỗ ngứa, khiến cô rất khó chịu. Cảm giác này so với
chiếm hữu thật sự càng làm con người khó có thể chịu đựng. Cô vừa hít một hơi,
liền bị anh giam chặt hai tay lên đỉnh đầu đến tê rần. Cô gắng sức tránh khỏi
môi anh, hét to. “Đừng…”
“Suỵt, em sẽ thích.” Lệ Minh Vũ thấy hai gò má cô ửng hồng, đôi mắt sâu thẳm
cười quyến rũ, tay anh mặc sức chơi đùa ở nơi bí ẩn giữa hai chân cô, tựa như
báo đêm đang giày vò thưởng thức con mồi trong tay.
Tô Nhiễm vốn ngây ngô trong chuyện nam nữ, sao có thể chống lại trò đùa như
vậy của anh. Phút chốc, cô chỉ biết giãy dụa, còn ngón tay anh như đang phát
huy phép thuật làm cô không cách nào kháng cự lại với loại vui sướng trí mạng
này. Cô cắn mạnh môi, nhưng thần trí cô lại dần dần bay xa, cơ thể càng lúc
càng nóng lên, hầu như muốn hòa hợp làm một với độ nóng của ngón tay anh.
“A…” Cô nức nở, cảm giác vui thích như sóng biển thủy triều bốc lên trong
người cô, gần như nhấn chìm cô.
“Bốn năm trước, dáng dấp thở gấp rên rỉ đê tiện của em y chang như ngày hôm
nay, đều khiến đàn ông hưng phấn…”
Tô Nhiễm mệt nhoài người để mặc anh ôm. Màn này đã rút đi hết mọi sức lực mà
cô có. Khoảnh khắc anh cất giọng, nước mắt cô rốt cuộc cũng chảy xuống…
Tô Nhiễm chưa bao giờ căm giận như lúc này, cô căm giận người đàn ông trước
mặt mình, vì sao bốn năm sau lại trở nên đáng hận như vậy? Cô càng căm giận
bản thân, rõ ràng muốn trốn tránh nhưng khoảnh khắc vừa rồi cô vẫn chìm đắm
vào hoan lạc. So với Lệ Minh Vũ, cô càng không có cách nào tha thứ cho bản
thân.
Từng hạt mồ hôi li ti thoáng ướt sũng tóc cô. Lệ Minh Vũ im lặng nhìn cô, nhìn
khuôn mặt cô vốn đang ửng hồng dần trở nên trắng bệch, nhìn nước mắt cô lăn
dài. Đôi mắt anh đen thẳm lộ rõ yêu thương, khóe miệng khẽ nhếch nhưng rồi
trĩu xuống, tay anh nâng cằm cô lên, trầm thấp cất giọng: “Em khóc là vì anh
ta?”
Nước mắt thấm ướt hàng mi, tựa như cánh bướm dầm mưa. Tô Nhiễm không nhướn mắt
nhìn anh, cũng chẳng quan tâm tới lời anh nói, cuối cùng cũng mở miệng, giọng
cô nhẹ nhàng mà vô lực cất lên, “Bây giờ thả tôi đi được rồi.”
Anh đã hoàn toàn làm cô nhục nhã, đã đủ chưa? Thỏa mãn rồi chứ?
“Thả em đi?” Lệ Minh Vũ nghe vậy, đáy mắt vừa trào dâng yêu thương đột nhiên
biến mất, tàn bạo lặng lẽ nhiễm đầy thần sắc anh, anh nắm cằm cô mạnh hơn,
“Sau đó, em lại yên dạ yên lòng sống cạnh anh ta? Mơ tưởng.”
Tô Nhiễm bất giác giương mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu thẳm như biển cả,
môi cô run run, “Anh còn muốn như thế nào nữa?”
“Ở bên cạnh tôi, dù cho em nghìn vạn lần không muốn, tôi cũng không buông em
ra thêm một lần nào nữa.” Lệ Minh Vũ dứt khoát nói ra ý nghĩ trong lòng, quyết
định kiên quyết dọa cô vừa nghe xong liền kinh hãi.
“Anh điên rồi có phải không? Hòa Vy thì sao? Anh có nghĩ tới cảm nhận của Hòa
Vy hay không?” Tô Nhiễm buồn bực, căm phẫn nhìn anh chằm chằm. “Lệ Minh Vũ,
nếu đã cưới Hòa Vy thì anh phải chịu trách nhiệm với chị ấy. Một người đàn ông
ngay cả trách nhiệm đối với gia đình cũng không có, còn xứng để gọi là đàn ông
ư?”
Lệ Minh Vũ vô thức cau mày, khóe miệng trầm tĩnh bỗng bất ngờ nhếch lên. Anh
buông cằm cô ra, tay anh xoa nhẹ phía sau đầu cô như đang vuốt ve vật nuôi,
“Em không nhắc, tôi cũng suýt quên quan hệ hiện tại của chúng ta.” Anh cười
tươi hơn, áp gần cô, giọng nói trầm khàn đầy hứng thú, “Tôi đột nhiên có cảm
hứng cho sáng tác tiếp theo của em, em nghĩ ra chưa? Nếu chưa nghĩ ra cứ nói,
tôi nghĩ giúp em đề tài thế nào?”
Tô Nhiễm không trả lời, dựa sát người vào ghế xe, ra sức né tránh hơi thở của
anh. Nụ cười anh càng dịu dàng, cô càng biết không có chuyện tốt.
Môi anh hầu như muốn dán sát vào cô, trầm tĩnh nói: “Viết về quan hệ vụng trộm
giữa em vợ và anh rể thì thế nào? Không kinh nghiệm, không linh cảm, không sao
cả. Thời gian tới, tôi sẽ dốc sức tự mình dạy em viết làm sao.”
Tô Nhiễm hít sâu, trợn to mắt nhìn anh, anh cười buông cô ra, rồi nổ máy xe.
“Lệ Minh Vũ, anh đừng quá đáng, tôi muốn xuống xe.” Cô thật sự sợ, rõ ràng anh
không định thả cô đi, còn cả lời nói của anh, cái gì gọi là “Thời gian tới”?
Lệ Minh Vũ chẳng màng phản ứng với cô, giẫm ga xe chạy đi.
“Lệ Minh Vũ, lẽ nào ba mẹ anh không dạy anh hai chữ 'tôn trọng' viết như thế
nào ư? Anh làm sao có thể như vậy? Anh không thể làm vậy, anh không thể thương
tổn tôi rồi lại thương tổn tiếp Hòa Vy. Anh…”
“Ba mẹ tôi quả thực không dạy tôi cái gì là tôn trọng. Họ chỉ dạy tôi, cái gì
là báo ứng!”
Lệ Minh Vũ lạnh tanh chen ngang bực dọc của Tô Nhiễm, sắc mặt anh cũng trầm
xuống.
Tô Nhiễm bỗng im miệng, ngây ngẩn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, thù hận
nơi mắt anh cháy bỏng như lửa khiến cô hoang mang, tại sao lại như vậy?
Xe phóng như bay về trước trong màn đêm, Lệ Minh Vũ mím môi không nói thêm lời
nào. Đầu anh lại hiện lên hàng loạt hình ảnh vỡ vụn, tiếng thét chói tai, từng
mảng máu lớn nhuộm đỏ mắt anh, còn có tay một người phụ nữ dính đầy máu chầm
chậm lướt xuống trên gương mặt anh. Anh hít sâu một hơi, dường như không khí
xung quanh đều là mùi máu tươi nồng đậm. Một cái ngoặt cua mãnh liệt, mắt anh
càng trở nên lạnh lẽo…
————————————Hoa lệ phân cách tuyến————————————
Nhà họ Hòa vào đêm yên lặng đến khác thường, ngoài cửa sổ mưa lại bắt đầu rơi
xuống.
Từ sau khi Hòa Tấn Bằng qua đời, Hòa Vy cũng không về nhà họ Hòa. Đêm nay, Hòa
Quân Hạo lại tụ tập cùng bạn bè, cho nên trong biệt thự ngoại trừ người giúp
việc thì chỉ còn hai người là Bạch Sơ Điệp và Bạch Lâm.
Bạch Sơ Điệp đang nghe nhạc trong phòng, Bạch Lâm bước vào, vặn nhạc nhỏ lại
rồi ngồi lên sofa, “Chị, em cứ thấy chuyện lần này không thể không dính líu
đến Lệ Minh Vũ và con nhỏ Hòa Vy ti tiện.”
“Dính líu thì thế nào? Vấn đề của cậu đã giải quyết hết rồi, sau này đừng ăn ở
không mà đi cờ bạc nữa. Nếu có lần sau, tôi sẽ không giúp cậu.” Bạch Sơ Điệp
rót hai tách trà, cũng ngồi xuống, rồi đưa một tách cho Bạch Lâm.
Bạch Lâm uống cạn một hơi, lau miệng, nói: “Chị là chị ruột của em, chị không
giúp em thì ai giúp? Hơn nữa, chúng ta sống lâu năm ở nhà họ Hòa, không có
công cũng có sức chứ? Dựa vào cái gì mà lão già Hòa Tấn Bằng vừa chết, nhà họ
Hòa liền thành của Lệ Minh Vũ và Hòa Vy? Chỉ nghĩ tới thôi là đã thấy giận.
May là lần này có Tô Nhiễm ra mặt, bằng không cổ phần công ty thuộc về chúng
ta cũng không còn.”
Bạch Sơ Điệp khẽ thở dài, “Thật ra, Hòa Vy rất dễ đối phó, khó đối phó mới là
Lệ Minh Vũ. Bây giờ nghe nói ngay cả gốc gác của bộ trưởng Hạ, cậu ta cũng
muốn điều tra. Người này không đơn giản là chỉ muốn Hòa Thị. Bạch Lâm, hiện
nay ở công ty chị không có thực quyền, cậu nhất định phải lanh trí một chút,
thu thập thêm nhiều tin tức có lợi. Như vậy, mới tốt cho chị và cậu. Thời gian
này, chị sẽ cố chuyển hết tài sản của chị ra ngoài.”
“Chị, chị yên tâm. Chúng ta đã chuẩn bị bao nhiêu năm qua ở nhà họ Hòa, Hòa Vy
nếu muốn tuyệt tình, chúng ta cũng không cần khách khí với nó.” Bạch Lâm nói.
Bạch Sơ Điệp gật đầu, dựa người vào sofa, “Dù không vì bản thân chị, thì cũng
vì Quân Hạo. Con chị mới là trưởng nam của nhà họ Hòa, chị tuyệt đối không thể
nhìn con trai mình chịu thiệt.”
“Điều đó là đương nhiên. Chúng ta cần phải dọn sạch cản trở cho Quân Hạo. Hơn
nữa, Lệ Minh Vũ hiện nay cũng đắc tội với không ít người, kẻ thù của cậu ta
chính là bạn chúng ta, tự nhiên sẽ có người giúp chúng ta.” Bạch Lâm cười nham
hiểm.
Bạch Sơ Điệp nâng tách trà uống một hớp, thong dong lên tiếng: “Hiện nay,
người có thể giúp chúng ta nhất không ngờ lại là Tô Nhiễm. Chị thấy con bé này
mới là điểm yếu của Lệ Minh Vũ. Thời gian còn dài, chúng ta cứ chờ xem.”
“Tô Nhiễm?” Bạch Lâm nhíu mày, “Nói thế nào nó cũng là chị em với Hòa Vy,
chúng ta có thể dùng nó ư?”
“Vậy phải xem dùng như thế nào. Cậu đoán sai rồi, nếu Hòa Vy biết Tô Nhiễm đã
về, lại còn mập mờ với Lệ Minh Vũ thì sẽ ra sao, hở?” Bà ta nhếch miệng.
Bạch Lâm bỗng hiểu ra.
Ngoài cửa sổ, sấm chớp lướt qua, đôi mắt Bạch Sơ Điệp lại khôi phục về vẻ dịu
dàng của mọi ngày.