Thần kinh vốn đang căng thẳng bị tiếng nói bất thình lình càng thêm hoảng
loạn, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt đẹp trong vắt như nước mở
to, thoáng nhìn tựa như chim cung sợ cành cong [1] .
[1] Gốc: Kinh cung chi điểu (Chim cung sợ cành cong): Xuất phát từ câu chuyện
kể về một cung thủ thiện xạ tên Đại Lỗi, sống vào thời Chiến Quốc. Thành ngữ
này dùng để chỉ sự sợ hãi, hoảng loạn khi con người gặp lại một tình huống
đáng sợ tương tự như từng diễn ra trong quá khứ.
Trong lúc nhất thời, chưa kịp định thần, Tô Nhiễm không biết Lệ Minh Vũ vừa
nói chuyện gì.
Lệ Minh Vũ nhìn cô, đôi mắt anh vẫn sâu lắng như mọi khi, tựa mặt biển thăm
thẳm, phẳng lặng dưới ánh trăng. Cái nhìn chăm chú của anh làm toàn thân Tô
Nhiễm lúng túng, cô lại nhớ tới lần anh say rượu đêm đó, anh cũng chăm chăm
nhìn cô như vậy, giống như một con báo đầu đàn trong đêm tối, mặc dù trầm tĩnh
nhưng vẫn ngập tràn nguy hiểm, khiến người khác bất an…
Giây phút này cũng vậy, ngoại trừ nguy hiểm, còn có cảm giác khẩn trương, trái
tim đập rộn ràng không ngớt, ánh mắt anh quá mức trầm tĩnh, trầm tĩnh đến nỗi
làm cô hít thở khó khăn.
Tô Nhiễm vô thức nắm chặt tay, cả lòng bàn tay đều mướt nhẹp mồ hôi.
Cho tới bây giờ, cô mới biết, một người đàn ông dù không làm gì, chỉ yên lặng
ngồi cạnh bên, không nói gì cả mà chỉ nhìn, bạn cũng sẽ khẩn trương, rung
động.
Lệ Minh Vũ nhìn gương mặt cô, rồi xuống tới bàn tay cô đang nắm chặt đặt cạnh
anh. Có lẽ anh biết vừa rồi cô không nghe thấy, khép phần tài liệu đang cầm
trong tay. “Em rất sợ tôi?” Anh lặp lại lần nữa, giọng nói của anh trầm thấp
tựa như câu khẳng định.
Hình như anh vĩnh viễn đều kiên nhẫn như vậy, nhưng lại không có ai dám tùy ý
khiêu chiến với tính nhẫn nại của anh.
A…
Lần này, Tô Nhiễm vô cùng tập trung nên nghe rõ anh vừa nói gì, vô thức ngước
mắt, thấy anh vẫn đang quan sát mình bằng anh mắt bình thản tự nhiên. Cô bối
rối, vôi vàng cụp mắt, lặng lẽ hít một hơi thật sâu, yếu ớt trả lời, “Không,
không sợ…”
Tiêu rồi, cô nói lắp!
Lệ Minh Vũ thoáng hồ nghi, lẳng lặng nhìn cô một lúc, bình thản mở miệng lần
nữa, “Thả lỏng, đừng khẩn trương như vậy.”
“Dạ.” Tô Nhiễm cắn nhẹ môi, gật đầu.
Không cần soi gương cô cũng biết vẻ mặt mình ra sao, An Tiểu đóa mà thấy được
bộ dạng này của cô, thế nào cũng trêu đùa hơn nửa năm.
Lệ Minh Vũ hơi chỉnh tư thế ngồi, động tác thờ ơ lộ ra mùi hương đàn ông thành
thục, độc nhất thuộc về anh, “Em có thích nhãn hiệu gì không?”
“Dạ? À…” Tô Nhiễm không ngờ anh sẽ tiếp tục nói chuyện với mình, mím bờ môi
đỏ ao, “Dạ không.” Cô chưa bao giờ đòi hỏi cao với việc ăn mặc, cũng chưa bao
giờ măc hàng hiệu. Không giống như chị cô, người luôn đi trước thời trang.
Quần áo mắc nhất mà Tô Nhiễm có cũng không quá ba trăm đồng.
Song, cô chưa bao giờ cho rằng đây là chuyện mất mặt. Tâm tư cô luôn kiên
định: chỉ tiêu tiền do bản thân mình làm ra.
An Tiểu Đóa luôn thấy bất bình cho cô, thường xuyên hình dung cô như nàng lọ
lem danh giá, khoác áo ngoài hào môn, nhưng thực tế chỉ là bà chủ của đống củi
đốt, tự mình đốn về rồi tự mình nhóm lửa cho mụ phù thủy là mẹ kế và chị gái.
Lệ Minh Vũ thoáng trầm ngâm, không nhìn cô nữa, tiếp tục xem tài liệu.
Tô Nhiễm khẽ thở dài một hơi, nhịp tim dần hồi phục, ánh mắt lúng túng nhìn ra
ngoài cửa sổ xe. Dòng người đông đúc, những tòa nhà cao chọc trời, mang màu
sắc hiện đại khuây khỏa phần nào tâm trạng của cô.
Yêu một người là như thế nào?
Là khi gặp mặt thì bối rối khôn xiết, không gặp mặt thì nhớ nhung điên cuồng.
Dù chỉ thoáng bước qua nhau, dư vị cũng sẽ đọng lại rất lâu, có lẽ là ngọt
ngào, có lẽ là buồn đau, tâm trạng con người vốn đang bình thường cũng trở nên
kỳ lạ, vốn đang lạc quan yêu đời cũng thành đa sầu đa cảm, có phải không? Là
thế này sao?