Cúc sơmi bung ra để lộ khoảng da trắng nõn, ánh vào tầm mắt anh như một khối
ngọc hoàn mỹ.
Tay Tô Nhiễm chậm chạp cởi cúc, nước mắt giọt trước giọt sau không ngừng lăn
dài trên má, rồi chảy xuống đầu ngón tay.
Suốt quá trình, Lệ Minh Vũ đều im lặng nhìn cô, nhìn cô cởi từng cúc từng cúc
áo trên người, nhìn từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống, đọng vào nơi sâu
thẳm lòng anh, ngưng tụ thành tình cảm khó nói nên lời. Ánh mắt trầm tĩnh dần
trở nên tan rã chần chờ.
Tô Nhiễm không cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được anh không hề chớp mắt mà nhìn
cô. Mắt anh như ngọn lửa nóng bỏng, dù không tiếp xúc chỉ lẳng lặng nhìn như
vậy, cũng đủ khiến cô không thể lánh thân, hết đường trốn chạy.
Cuối cùng, tay cô run rẩy không còn cách nào để tiếp tục. Chuyện này từ trước
tới giờ cô chưa từng làm qua, vì sao anh phải hết lần này đến lần khác gây khó
dễ với cô như vậy?
Bầu không khí thấp thoáng thay đổi.
Chỉ còn đọng lại tiếng phụ nữ nức nở.
Cô ngừng tay, Lệ Minh Vũ cũng không thúc giục. Một lúc lâu sau, anh lại giơ
tay, ngón tay thon dài chạm vào chiếc cổ trắng nõn, cô run rẩy vô thức muốn
trốn đi, nhưng rồi cả người lại cam chịu cứng còng tại chỗ, để mặc ngón tay
anh lướt dọc theo mép áo sơmi đang mở rộng trên người cô vào trong.
Ngón tay anh thô ráp nóng hổi khiến Tô Nhiễm không thể không nhắm mắt. Nếu đây
chỉ là một cuộc giao dịch, vậy cô tình nguyện để bản thân mình chết lặng.
Lệ Minh Vũ mặt không biến sắc nhìn cô, bất giác cau chặt mày. Ngón tay anh hơi
tăng lực, làn da phụ nữ mịn màng khiến đôi mắt anh càng thêm tối thẫm. Thân
thể cao lớn cường tráng nhướn gần về trước, gần đến mức anh có thể cảm nhận rõ
ràng cơ thể cô đang càng lúc càng căng cứng.
Tay anh ôm vòng lấy cơ thể mềm mại, anh cúi đầu xuống, bờ môi mỏng chạm nhẹ
vào vành tai cô. Anh hít thở càng thêm gấp gáp. Khi anh từ từ hạ xuống, Tô
Nhiễm chỉ cảm thấy kinh hoàng, một loại sợ hãi không tên lan rộng ra toàn
thân.
Môi anh lại xuôi theo vành tai chuyển gần đến đôi môi đang run rẩy khiến đáy
mắt anh thấp thoáng dịu dàng. Khi anh vừa muốn hạ xuống, Tô Nhiễm thất kinh,
xoay mạnh đầu sang bên khác, nước mắt lăn dài xuống tay anh.
Tay Lệ Minh Vũ bỗng dừng lại, nhưng anh vẫn không dời mặt khỏi cô. Anh chỉ im
lặng nhìn, hơi thở nồng cháy phả vào hô hấp của cô.
Hai người cứ mãi căng thẳng với nhau như vậy. Người phụ nữ không mở mắt, còn
người đàn ông cũng không tiếp tục xâm phạm.
Lát sau, Tô Nhiễm không nhịn được mở to mắt thì hoảng sợ phát hiện gò má anh ở
rất gần cô, gần đến nỗi cô có thể thấy trọn vẹn đáy mắt đen thẳm như mực tàu,
lại như màn đêm mờ mịt đang nhìn cô chăm chú, làm sinh sôi một loại cảm giác
khiến cô vừa sợ hãi vừa xa lạ.
Tuy cô không hiểu anh, nhưng cô biết, cô không phối hợp làm anh không vui, có
lẽ, anh muốn dù cho cô không thuận theo cũng phải phối hợp, dù cho không phối
hợp cũng không được né tránh.
Tay cô nắm chặt dần thả lỏng, nước mắt vẫn đọng lại nơi khóe mắt. Mãi đến
khi…
Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống trán cô, lực rất nhẹ, nhẹ như lông vũ ấm áp lướt
qua vầng trán, rung động đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim. Giọng nói đầy
từ tính vang lên từ đỉnh đầu cô. “Cái tôi muốn em làm, không phải là chuyện
này.”
Đôi mắt rươm rướm nước mở to, Tô Nhiễm nghĩ bản thân mình nghe lầm rồi. Cô
nhướn mắt nhìn, đôi mắt anh vẫn trầm tĩnh như mọi khi. Nhưng ngay khoảnh khắc
vừa rồi, cô dường như bắt được điều gì đó, vừa như nổi đau nói không nên lời,
vừa như cười giễu chính mình. Tóm lại cụ thể là gì, cô không dám tùy tiện kết
luận.
Tay Lệ Minh Vũ ôm nhẹ lấy gáy cô, khiến cả người cô áp sát vào lòng anh. Hành
động bất ngờ này làm Tô Nhiễm thẫn thờ. Trong lúc nhất thời, cô không có phản
ứng, chỉ ngoan ngoãn dựa vào lòng anh đến quên cả giãy dụa..
Anh vừa nói gì?
Cái anh muốn cô làm, không phải là chuyện này?
Lẽ nào anh…
Người đàn ông vẫn tiếp tục duy trì động tác ôm ấp. Tô Nhiễm chỉ cảm thấy lòng
bàn tay anh nóng hầm hập, dường như anh đang cố sức hoặc đang kiềm nén gì đó.
Nước mắt chực trào nơi khóe mắt cuối cùng vì kinh ngạc cũng mờ dần. Cô vừa
muốn mở miệng hỏi rõ, lại nghe Lệ Minh Vũ lên tiếng, “Cái em thiếu tôi chỉ là
một bữa ăn khuya.”
Hả?
Tô Nhiễm giật mình, ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn anh.
Lệ Minh Vũ cong môi, vỗ nhẹ đầu cô. Anh nhìn quần áo cô xộc xệch, khóe miệng
khẽ cười, không nói gì nữa, chỉ ưỡn thẳng người rồi thả cô ra.
Thay đổi bất ngờ trong chốc lát khiến Tô Nhiễm hoàn toàn lờ mờ. Cô không rõ
anh đang nói thật hay nói đùa, chỉ dừng lại ở việc ăn khuya? Cái anh muốn chỉ
là ăn khuya?
Vậy vừa rồi anh còn…
“Nếu không mặc quần áo, em sẽ hối hận.” Lệ minh Vũ thấy cô trừng to mắt nhìn
anh, giọng nói anh càng thêm trầm khàn đến dọa người. Nói cho cùng, anh cũng
chỉ là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý hết sức bình thường.
Tô Nhiễm như một con rối đang sửng sờ, thấy ánh mắt anh tối sầm, cô vội vàng
chỉnh lại áo sơmi trên người, gò má bất giác ửng đỏ, cô cắn chặt môi, không
muốn tiếp tục nhìn vẻ mặt của anh.
Từ đầu tới cuối, anh chỉ muốn trêu chọc cô, không phải sao?
Lệ Minh Vũ dường như xem thấu tâm tư của cô, anh nhìn cô hồi lâu rồi đi đến
một bên khác của phòng làm việc, bấm vào một công tắc, cánh cửa tự động mở ra.
Ánh đèn yên ả như đốm sáng trăng sao nhấp nháy. Ly thủy tinh trên bàn lóng
lánh giống thạch anh, ánh vào Tô Nhiễm như một khúc gỗ nằm yên tại chỗ. Đôi
mắt cô không ngớt kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mặt mình.
Sau cánh cửa là một phòng nghỉ nhỏ, cạnh cửa sổ sát sàn bày một bàn ăn màu tím
sậm kiểu Âu, trải dài theo bàn ăn là cánh hoa hồng đen. Nhìn kỹ mới biết đó là
pha lê trang trí trên bàn cơm. Pha lê đen quý hiếm chân thật sống động hơn cả
hoa hồng thật. Bàn ăn không quá lớn, chỉ vừa vặn cho hai người cùng ăn. Áng
nến mờ ảo đong đưa trên kính, chiếu ra vóc người đàn ông cao lớn bên cạnh.
Không phải là sơn hào hải vị gì, chỉ là những món như gan ngỗng và nấm cục [1]
, kèm theo một chai rượu vang đỏ lâu năm. Cánh cửa mở ra, mùi rượu dìu dịu
cũng hòa vào không khí.
[1] Nấm cục (truffle): là một loài nấm ăn được, mọc sâu trong lòng đất và
thường ký sinh trong lớp rễ cây sồi. Loài nấm này được đánh giá cao trong ẩm
thực Pháp, ẩm thực Ý, ẩm thực Hy Lạp và ẩm thực Tây Ban Nha.
Mùi hương đó hòa quyện vào hơi thở của Tô Nhiễm, thấm sâu vào phổi cô.
Tô Nhiễm không rành về rượu nhưng chỉ cần ngửi qua cô sẽ nhớ mãi. Đây là rượu
vang đỏ được đấu giá vào hai ngày trước. Nghe nói giá cả rất mắc, sở dĩ cô có
ấn tượng vì từng có một lần Hòa Vy dẫn cô tham gia vào tiệc dành cho giới thời
trang may mắn được nếm thử.
Hóa ra anh đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu.
Thế nhưng, vì sao vừa rồi anh lại còn cố tình làm khó cô?
Chỉ muốn nhìn cô rơi nước mắt trước mặt anh?
“Anh…”
“Con người tôi thù rất dai.” Lệ Minh Vũ thản nhiên cong môi, “Vừa rồi chẳng
qua chỉ cho em một bài học thôi.”
Lửa giận vô cớ bốc mạnh trong lòng Tô Nhiễm. Người đàn ông đáng ghét!
“Ngồi đi.” Anh nhịn cười, vẻ mặt lại trầm tĩnh như thường ngày. Lệ Minh Vũ kéo
ghế ra, giọng nói nghe dửng dưng nhưng làm thế nào cũng lộ ra mệnh lệnh.
Cô không bước lên trước, còn anh thì luôn đứng đợi cô.
Một lúc sau, Tô Nhiễm cắn môi tiến lên trước, ngồi xuống.
Hương thơm của rượu vang đỏ nhen nhóm ánh sáng vào màn đêm quyến rũ.
Nếu như không hiểu gì về anh mà nhìn thấy chuyện này nhất định sẽ cho rằng anh
là người đàn ông tuyệt vời, nhưng chỉ một mình Tô Nhiễm biết, vừa rồi anh bức
bách cô như thế nào, ngay khoảnh khắc đó tâm tư nhảy lầu cô cũng có. Đôi mắt
cô luôn đầy cảnh giác, người đàn ông này vui buồn thất thường, cô không biết
giây này anh như vậy, giây sau anh sẽ làm gì với cô.
Cô trước sau đều không dám buông lơi cảnh giác, giọng điệu của anh càng nhẹ,
cô càng nghĩ anh có ý đồ khác.
Có lẽ đây là một vòng tuần hoàn về niềm tin giữa người với người. Khi bạn yêu
một người, mọi thứ anh ấy làm bạn đều có thể thấu hiểu, dễ dàng tha thứ, nhưng
một khi phần yêu này gây tổn thương sâu đậm cho bạn, thì dù tất cả mọi thứ anh
ấy làm là đúng, niềm tin này từ lâu đã hóa thành mây khói.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Sau khi gặp lại, những lời này không biết Tô
Nhiễm đã hỏi anh không bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào anh trả lời trực tiếp.
Nghe vậy, Lệ Minh Vũ chỉ hơi cong môi, lấy một ly thủy tinh khác nhưng không
rót rượu vang đỏ mà đổi thành nước ấm đưa cho cô. Một lúc sau, anh bình thản
cất giọng, “Cùng tôi ăn bữa này.”
Động tác của anh tự nhiên lưu loát như việc này đã ăn sớm hòa hợp vào sinh
mệnh.
Tô Nhiễm theo bản năng nhìn anh. Thần sắc anh thấp thoáng hiện lên nỗi cô đơn
trống trải, nhưng nhanh đến rồi lại nhanh đi, khiến cô nghĩ rằng mình đã nhìn
nhầm. Ít ra thì cô cho là vậy. Nhìn nước ấm trong ly, cô lơ đãng nhớ đến buổi
tiệc của bốn năm trước. Lần đó, trái tim cô cũng bị ly nước ấm như vậy hoàn
toàn bắt giữ. Bốn năm sau, trước mắt cô vẫn cùng là một ly nước ấm, người ngồi
bên cạnh vẫn cùng là một người đàn ông.
Nhưng cảnh thì còn đó mà người đã mất từ lâu.
“Nấm cục vừa vận chuyển từ Provence tới chiều nay. Nếm thử đi, em sẽ thích.”
Anh cầm ly rượu.
Lúc này, Tô Nhiễm căn bản là không có tâm tình để dùng cơm. Chợt cay nghiệt
rồi bỗng ân cần của anh làm cô hồ đồ không rõ. Cô cau mày, hồi lâu sau mở
miệng, “Chỉ dừng ở việc ăn khuya?”
Anh vừa uy hiếp vừa dọa dẫm chỉ vì mục đích này?
Lệ Minh Vũ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhếch miệng, “Đương nhiên tôi sẽ không
cự tuyệt đêm nay em ở lại với tôi.”
Trái tim Tô Nhiễm đập mạnh một nhịp. Cô không biết anh thuận miệng hay lại cố
tình trêu cô lần nữa, nắm chặt ly nước, không trả lời.
Lệ Minh Vũ cũng không nói, chỉ yên lặng thưởng thức rượu, bề ngoài giống như
câu vừa rồi chỉ là vô tâm nói ra.
Cửa kính ánh ra phong thái ưu nhã từ tốn của anh khi thưởng thức rượu. Anh
nhàn nhã cầm ly, nhấp một ngụm rượu nhỏ vào miệng, nhắm mắt lim dim, đợi vị
ngọt tan ra rồi từ tốn nuốt xuống. Anh mở mắt ra, biếng nhác mà gợi cảm hưởng
thụ mùi rượu thơm mát đọng lại.
Tô Nhiễm không muốn nhìn anh, nhưng khóe mắt vẫn lơ đãng nhìn về bóng dáng
trên kính. Bất kể là bốn năm trước hay bốn năm sau, hình dáng anh khi thưởng
thức rượu vẫn tao nhã thanh thoát như vậy, mỗi một cử động nhỏ đều lộ ra hoàn
mỹ.
Nhìn một lát, cô bắt đầu thấy nghi hoặc.
Cách hành xử và gia giáo của anh xuất sắc vô cùng, nhưng kiểu hành xử và gia
giáo này tuyệt đối không phải xuất phát từ một gia đình chính trị gia. Anh
giống… đúng rồi, một kiểu tu dưỡng của thương gia. Khác với những chính trị
gia giả nhân giả nghĩa, loại tu dưỡng này như là thứ lắng đọng theo thời gian.
Thời gian càng lâu, nó càng quý báu.
Vì sao lại có cảm giác này?
Cô không biết.
Cô cũng thơ thẫn theo nghi hoặc trong lòng.
Lệ Minh Vũ hơi nhướn người về trước, hết sức tự nhiên gắp đồ ăn đặt vào đĩa
trước mặt cô, nói thản nhiên, “Ăn cơm với tôi không phải là chuyện quá khó
chứ?”
Tô Nhiễm nhìn anh một lát. Lần này, cô không cự tuyệt nữa, gắp thức ăn lên cắn
một miếng. Vị ngọt của nếp nhưng khi vào miệng lại thành hương hoa dịu nhẹ. Cô
nếm ra được là vị của dành dành.
“Em thích không?” Anh hỏi.
Thật sự rất ngon.
Cô dần lơ là cảnh giác, gật đầu một cái.
Ăn ngon chính là ăn ngon, sẽ không vì ai đó mà thay đổi.
Lệ Minh Vũ hình như rất hài lòng với phản ứng của cô, khẽ nhấp thêm một ngụm
rượu. Thỉng thoảng, anh mới gắp một chút đồ ăn cho mình, phần lớn thời gian
đều uống rượu, rồi im lặng nhìn cô.
Cô xấu hổ uống nước, còn chưa buông cốc, anh đã phá vỡ bầu không khí yên
lặng…
“Ăn khuya xong theo tôi đến một chỗ.”
Suýt chút nữa cô đã sặc nữa, cảnh giác chậm rãi tan ra nãy giờ thoáng chốc sản
sinh trở lại, cô nhìn anh chăm chú, “Nơi nào?”
Lệ Minh Vũ lắc nhẹ rượu, miệng ly hơi chạm vào môi, chậm rãi lên tiếng, “Một
nơi…có thể để em 'cởi' sạch sẽ.”
Tô Nhiễm nổi giận, nhưng lại thấy có gì đó không thích hợp. Khi anh nói lời
này, cô không thấy chút nào giống trêu tức như vừa rồi. Ngược lại, nó như trút
ra từ cõi lòng, ánh mắt của anh tựa như đang cất dấu nỗi cô đơn nào đó, giống
khoảnh khắc mà cô nghĩ là mình đã nhìn lầm kia…
Xe như chú cá bơi lội trong đại dương sâu thẳm, qua lại trên đường phố Paris
rồi dừng hẳn tại một chỗ.
Tô Nhiễm dù thế nào cũng không ngờ anh sẽ chở cô đến đây.
Nơi đây cô thường hay dẫn Băng Nựu tới chơi, là vòng xoay ngựa gỗ đã từng lưu
không biết bao kỷ niệm và hình ảnh vui vẻ của cô với Băng Nựu, thậm chí có cả
Mộ Thừa. Cô ngờ vực quay đầu nhìn Lệ Minh Vũ, không rõ vì sao anh lại dẫn cô
tới nơi này.
Đằng sau cô không một bóng người, chỉ còn lại ánh đèn đường trong đêm.
Đôi mắt cô thoáng ngơ ngác.
Cô quay đầu tìm anh lần nữa, lại nghe tiếng nhạc chuyển động của vòng xoay
ngựa gỗ, từng nhịp từng nhịp tiết tấu ngân nga vang vọng bên tai. Mỗi lần nghe
như vậy, tâm tình của cô đều tốt vô cùng.
Đã hơn nửa đêm, vòng xoay ngựa gỗ lại tự nhiên vận hành. Đèn màu đủ sắc xung
quanh chớp động, chấm sao sáng nhỏ lấp lánh trên bầu trời về khuya, gần như
đất trời hòa làm một.
Lệ Minh Vũ đi xuống từ bên khác, cô ngây người nhìn hình bóng anh càng lúc
càng đến gần.
Đôi mắt anh chiếu ra bóng dáng xinh đẹp thuần khiết của cô lấp lánh dưới ánh
đèn đủ sắc, như một nàng búp bê thủy tinh. Mái tóc cô nhẹ nhàng tung bay trong
gió đêm, đôi mắt cô đầy nghi hoặc rơi vào lòng anh, như một chú nai lạc đường
khiến người khác thương xót.
“Vì sao?” Đợi anh đến gần, cô không nhịn được hỏi.
Anh cười buồn, giơ tay xoa nhẹ tóc cô, ánh mắt đầy xa xăm, xa đến mức không
cách nào chạm vào. “Tôi chỉ tình cờ thấy nơi này.”
Tô Nhiễm không hiểu, rồi bị vẻ mặt của anh làm mê hoặc, khẽ lắc đầu, “Tôi
không rõ.”
“Em không cần hiểu, qua đây với tôi.” Giọng nói trầm thấp hạ xuống, tay anh
liền cầm tay cô, dắt cô đi vào vòng xoay ngựa gỗ, rồi ngồi lên xe gia đình bên
cạnh.
Tay anh chợt tăng lực, cả người cô ngã vào lòng anh.
Xe gia đình này, cô và Mộ Thừa từng dẫn Băng Nựu đến ngồi qua.
“Lệ…”
“Suỵt, đừng nói.” Môi Lệ Minh Vũ chạm nhẹ vào tóc cô, “Cứ ngồi cạnh tôi như
vậy.” Nói xong, anh buông cô ra, rồi dựa người sang bên cạnh.
Tô Nhiễm lúng túng. Giọng nói vừa rồi của anh làm cô mê hoặc nhưng vì sao cảm
xúc của anh lại trở nên khác lạ? Giọng điệu của anh rõ ràng vẫn trầm thấp
giống mọi khi, nhưng vì sao cô lại nghe thấy buồn đau và không vui vẻ trong
đó?
Người không vui vẻ thật sự là cô mới đúng, không phải sao?
Cô không nói gì, chỉ im lặng ngồi bên người anh. Gió đêm nhẹ thổi mùi hương
dìu dịu thuộc về anh len vào hơi thở cô, bập bềnh trong không khí từ từ tạo
thành một tấm võng vô hình bủa vây lấy cô, rồi buộc chặt…
Vòng xoay ngựa gỗ xoay tròn hết vòng này đến vòng khác. Trong màn đêm yên
tĩnh, hai người cùng nhau im lặng tạo nên một bức tranh xinh đẹp.
Anh ngồi ở đó, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dõi theo bóng lưng Tô Nhiễm. Cô dịu
dàng như đan lẫn vào cảnh đêm xung quanh, mái tóc cô sáng bóng dưới ánh đèn đủ
sắc. Anh không nén nỗi mà vươn tay ra nhưng khi tay anh sắp chạm vào tóc cô
thì ngừng lại, từng sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua, tựa như một chú cá mà vĩnh
viễn anh cũng không bắt được đuôi của nó. Cái anh muốn lưu lại là nụ cười của
chú cá đó nhưng kết quả chỉ là nước mắt vô tận.
Hình dáng của cô cũng giống đuôi của chú cá đó, thay đổi huyền ảo thành một
cảnh tượng mông lung lay động trong ánh mắt đen thẳm của anh. Đôi mắt anh dần
dịu dàng, trong dịu dàng lại chứa giữ chút ít hiu quạnh. Anh quen thuộc mùi vị
hiu quạnh này vô cùng. Đây là một loại hiu quạnh trỗi dậy từ đáy lòng lạnh
giá. Có lẽ, chỉ có nụ cười của cô mới có thể sưởi ấm cho anh.
Nhưng nụ cười của cô lại để dành cho một người đàn ông khác.
Nơi sâu thẳm lòng anh từ trước đến nay đều trống rỗng, vì vậy mà lạnh giá vô
cùng. Mỗi một ngày anh trải qua, ánh mắt anh đều như chìm ngập trong thủy
triều mênh mông vô bờ.
Phần yên tĩnh này khiến Tô Nhiễm rung động. Cô và anh chưa từng gần nhau như
vậy, cũng chưa từng ở cạnh nhau theo cách này. Cô quay đầu liền thấy anh không
chớp mắt mà nhìn bản thân mình. Lần này, vì cô xoay đầu rất đột ngột nên cô
nắm được cảm xúc trong mắt anh rõ ràng vô cùng. Đó là cô quạnh và lạnh lẽo mà
cô chưa bao giờ gặp qua, chân thực đến nỗi khiến cô không cầm được mà xót xa.
Tại sao có thể như vậy?
Lòng cô kinh hãi, ngón tay vô ý quẹt trúng bên cạnh.
“A…” Đinh ốc cứa vào đầu ngón tay Tô Nhiễm, cô khẽ kêu một tiếng.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ thoáng ngơ ngác, hơi nhướn người về trước rồi kéo tay cô
qua.
Tô Nhiễm muốn rút tay về nhưng anh lại nắm chặt hơn. Anh cách rất gần cô. Vẻ
mặt anh cau mày đều ánh vào mắt cô. Cô có thể cảm thụ được hơi ấm đàn ông chỉ
thuộc riêng về mình anh. Giây tiếp theo, anh ngậm ngón tay đang chảy máu của
cô vào miệng mình.
Ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt tác động ngay vào thần kinh, va chạm mạnh
mẽ vào mọi giác quan khơi ra một trận tê dại trong cô, “Đừng như vậy…” Cô
rút mạnh tay về.
Lệ Minh Vũ chăm chú nhìn cô.
Cô vô thức nắm chặt ngón tay đang chảy máu, tránh ánh mắt của anh, hàng mi dài
cụp xuống che khuất sợ hãi từ tận đáy lòng trong nháy mắt vừa rồi.
Anh cũng không tiếp tục ép cô. Thời gian như dừng lại. Hồi lâu sau, anh giơ
tay chạm vào gò má cô. Đáy mắt anh dần trỗi dậy khát vọng, khát vọng lại dần
ngưng tụ thành chăm chú và nặng trĩu. Anh bất ngờ cúi đầu, khuôn mặt cương
nghị chậm rãi tới gần cô.
Tô Nhiễm hoảng sợ, vô thức lánh ra sau.
Anh thoáng ngừng lại, không nổi giận cũng không từ bỏ. Ngược lại, anh tới gần
cô hơn, tay anh ôm siết vòng eo cô, môi anh ấm áp dán sát lên đôi môi đỏ mọng
của cô rồi khóa chặt.
Nụ hôn này hình như chứa đầy đoạn tuyệt.
Anh khó khăn đè xuống kích động điên cuồng mà cạy mở miệng cô, mang ngọn lửa
đang cháy mãnh liệt nhập vào trong, liếm qua khoang miệng mẫn cảm đến lưỡi,
rồi mặc sức trêu đùa với lưỡi cô.
Tình cảm mãnh liệt của anh khiến cô khó chống đỡ.
Anh khó khăn đè xuống kích động điên cuồng mà cạy miệng cô, mang ngọn lửa đang
cháy mãnh liệt nhập vào trong, liếm qua khoang miệng mẫn cảm, rồi mặc sức trêu
đùa với lưỡi cô.
Hơi thở nóng bỏng trầm ***c phả vào vành tai cô, đôi tay anh nóng như thiêu đốt
có thể hủy diệt mọi lý trí của cô. Anh dịu dàng xoa cổ cô lướt dọc đến lưng,
mỗi một tấc da thịt đều vì vuốt ve của anh mà căng cứng. Trái tim cô âm ỷ nhói
đau, còn nội tâm bị anh dẫn dắt mà run rẩy. Cô muốn chống lại cảm xúc khác
thường này, cô dường như còn có thể cảm nhận được một loại cảm xúc khác phát
ra từ anh. Tuy rằng, cô thật sự không muốn lý giải.
Cảm giác nảy rất lạ. Khi cô muốn tìm tòi…
“Em có thể đi.” Người đàn ông vào lúc này lại buông cô ra.
Tô Nhiễm đờ người, trong lúc nhất thời cô không hiểu lời nói của anh.
“Tôi vẫn tiếp tục đầu tư 'Midi', Đồng Hựu sẽ theo chuyện này.” Nói xong, anh
đứng dậy, vòng xoay ngựa gỗ cũng chợt dừng theo anh.
“Anh…nói thật chứ?” Tô Nhiễm không giải thích được. Anh lẽ ra không phải là
người tốt như vậy.
“Chỉ có một điều kiện.” Lệ Minh Vũ xuống ngựa gỗ, quay đầu nhìn cô, dưới bóng
đêm anh có vẻ lạnh lùng khác thường, “Từ nay về sau, đừng để tôi thấy em lần
nữa, đừng để tôi có dịp nhận ra em. Nếu không, tôi sẽ không buông tay ra nữa.”
Anh lạnh lùng buông lời, sải bước rời đi. Bóng dáng anh mờ dần trong màn đêm.
Tô Nhiễm mãi lâu vẫn không có phản ứng. Đến khi định thần lại, anh đã đi từ
lâu.
Dưới bóng đêm, trong khoảnh khắc anh xoay người rời đi, vẻ lạnh lùng nơi mắt
anh dần tản đi, nỗi cô đơn như con nước thủy triều cuốn tất cả vào mắt anh…