Guerlain quan sát cô hồi lâu, lúc này mới thoáng yên tâm. Cô suy nghĩ một
chút, ánh mắt ảm đạm vô cùng, “Nhưng chuyện này phải giải thích thế nào với
anh Lệ đây? Em cũng thấy thái độ vừa rồi của anh ta. Chúng ta cũng đã rất có
thành ý rồi. Nếu thật sự muốn lừa dối anh ta, chị cũng sẽ không ăn ngay nói
thật đến vậy.”
Tô Nhiễm xoa thái dương, trầm ngâm, hàng mi dài che lấp bất đắc dĩ trong ánh
mắt. Cô nhướng mắt, cười dịu dàng, “Chị yên tâm đi. Em sẽ tự mình gọi điện
giải thích rõ hơn với anh ta.”
Dường như phát giác nỗi cô đơn đằng sau nụ cười của cô, Guerlain kéo tay cô
qua, lo âu hỏi: “Em thật sự không có chuyện gì chứ?”
“Không có.” Cô cười tươi.
Guerlain chần chờ nhìn cô, thở dài nói: “Tiểu Nhiễm, em nhất định phải nói
thật với chị. Nếu anh ta có ý đồ với em, chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Chị không
thể nhìn em chịu ấm ức.”
“Chị yên tâm. Em thật sự không sao.” Tô Nhiễm trả lời lần nữa.
Cô không hiểu rốt cuộc Lệ Minh Vũ xuất hiện lần nữa với mục đích gì, nhưng cô
biết, người này bỏ ra nhiều công sức như vậy đơn giản chỉ muốn ra uy với vô,
mục đích của anh chính là để cô đến cầu xin anh. Lẽ nào chỉ vì cô lỡ hẹn bữa
ăn khuya kia? Không đúng, nhất định là còn chuyện gì đó mà cô không biết.
Cho nên trước khi chưa đạt được mục đích, anh làm sao có thể buông tay?
———— hoa lệ phân cách tuyến ————
Màn đêm buông xuống, đắm mình trong hương nước hoa say mê.
Trong phòng làm việc, Lệ Minh Vũ xem tài liệu, rất lâu sau anh khép lại, ánh
mắt anh thâm trầm đến đáng sợ.
Đồng Hựu đứng bên cạnh, thấy vậy liền nói: “Anh Lệ, bộ trưởng Hạ rất khó đối
phó. Sau lưng ông ta là các tập đoàn liên kết với nhau. Còn vợ ông ta – Berry,
mấy ngày nay chúng ta chỉ điều tra được một chút manh mối.”
Lệ Minh Vũ ngồi trên ghế lớn, đan tay vào nhau, anh trầm ngâm suy tính. Ánh
đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối, đôi mắt anh sâu thẳm như
đang bày mưu tính kế, thâm sâu đến khó lường.
“Tiếp tục điều tra.” Hồi lâu sau, anh lên tiếng, giọng anh hồn hậu lộ rõ sự
bình tĩnh và kiên quyết, “Phải dọn sạch thế lực nhà họ Hạ, thì thương hội mới
có thể trong sạch. Tôi không thể nhìn tất cả mọi lợi ích đều chảy vào túi nhà
họ Hạ. Phàm là tiền thuộc về thương hội, tôi phải ép ông ta nhả ra hết.”
Đây mới chính là mục đích thực sự của anh khi tới Pháp, anh tới là để điều tra
nguồn lực kinh tế ngầm của bộ trưởng Hạ. Điền trang rượu vang do vợ ông ta
đứng tên thật ra là để giúp ông ta rửa tiền tham ô. Không loại trừ được u nhọt
này thì lợi ích của thương hội và dân chúng vĩnh viễn cũng không được đảm bảo.
Giới chính trị có lúc cũng như giới kinh doanh, đều là chiến trường. Nhưng
thường thường, so với giới kinh doanh thì giới chính trị càng thêm tàn nhẫn.
“Anh làm vậy rất nguy hiểm. Mấy năm nay khi anh đảm nhiệm chức này, anh cũng
đã ngầm biến đổi quyền lực trong thương hội. Nhưng bộ trưởng Hạ cũng chẳng
ngồi yên, anh động tới lợi ích của ông ta, ông ta sao có thể từ bỏ ý đồ?
Chuyện anh tới Pháp lần này, con cáo già đó cũng đã đánh hơi ra, ông ta là
đồng môn của lão Khương.” Đồng Hựu lo lắng nhìn anh, mọi chuyện xảy ra suốt
mấy năm qua làm anh càng lúc càng khó hiểu.
Theo lý thuyết cái chết của Hòa Tấn Bằng sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho nhà
họ Hòa. Trước đó chẳng phải anh rất muốn đối phó với nhà họ Hòa sao? Nhưng tại
sao còn muốn âm thầm tiếp quản công việc làm ăn của nhà họ Hòa? Tiếp quản thì
cứ tiếp quản thôi, nhưng anh còn cố ý tiết lộ chức danh chủ tịch với Tô Nhiễm,
lẽ nào anh không sợ người khác nắm lấy nhược điểm?
Bộ trưởng Hạ là nhân vật láu cá có tiếng, người trong giới chính trị không ai
không biết hoạt động ngầm đằng sau ông ta? Ông ta khác với Hòa Tấn Bằng. Hòa
Tấn Bằng chết chỉ ảnh hưởng đến lợi ích của vài người trong thương hội. Nhưng
một khi bắt được nhược điểm của bộ trưởng Hạ, chẳng khác nào nhúng tay vào
bùn. Đến lúc đó, người có liên quan đến không chỉ đơn giản là trong giới chính
trị, mà có thể là cả hai giới chính trị và kinh doanh.
Đồng Hựu không vì sao anh lại chán sống như vậy.
Lệ Minh Vũ châm một điếu thuốc, hút một hơi rồi thản nhiên nói: “Đã ngồi ở vị
trí này, mấy ai có thể toàn thân rút lui? Tôi nhớ kỹ ban đầu khi Giả Ny đề
xướng một cuộc cải cách, kết quả thì sao? Chính vì thông đồng với nhiều người,
nên cuộc sống chẳng thú vị gì. Cuộc sống nhàn nhã quá cũng không tốt, thôi thì
thêm ít sóng gió coi như điều chỉnh cuộc sống giúp họ.”
Đồng Hựu nghe vậy, càng thêm lo lắng, lắc đầu không tán thành, “Bộ trưởng, dù
cho anh không nghĩ đến bản thân, vậy còn ba mẹ người thân của anh thì sao?”
Lệ Minh Vũ trầm tư.
Mãi lâu sau, anh nói: “Ba tôi từng nói, người làm quan thì phải đứng trên chức
vị của mình mà làm đúng trách nhiệm và nghĩa vụ. Nếu không thì suốt cuộc đời
ngắn ngủi này, chỉ biết sống trong tiếc nuối.”
Đồng Hựu cau chặt mày, làm sao anh không hiểu tính cách của Lệ Minh Vũ chứ.
Thế nhưng…
“Cáo già đã phát hiện, vậy muốn tìm lỗ hỏng của ông ta ở Pháp sẽ rất gay go.
Chúng ta chỉ có thể xoay đầu súng mà thăm dò.” Lệ Minh Vũ hít sâu một hơi
thuốc, khói thuốc mờ nhạt lan tỏa, đôi mắt anh kiên quyết đến dọa người.
“Dạ. Bộ trưởng, em sẽ sắp xếp tất cả.” Đồng Hựu không dám hỏi thêm, chỉ biết
nghe theo lệnh.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Đồng Hựu tưởng rằng đó là điện thoại như
mọi khi, định tiến lên nghe nhưng lại nghe Lệ Minh Vụ bình thản nói, “Cậu ra
ngoài trước đi.”
Đồng Hựu sửng sốt, gật đầu rồi đi ra ngoài. Khi đóng cửa, anh vô tình thấy Lệ
Minh Vũ cầm một chiếc điện thoại khác…
Điện thoại liên tục chớp đèn, tên hiển thị trên màn hình làm Lệ Minh Vũ không
kìm được mà cong môi cười.
Thành phố về đêm, Tô Nhiễm dựa người vào cửa sổ sát sàn, dưới chân cô là xe cộ
qua lại rộn rịp, ánh đèn thắp sáng cảnh đêm trong thành phố. Trên cửa kính ánh
lên đôi mắt cô đơn của cô. Không biết cô đã do dự bao lâu mới quyết định gọi
điện cho Lệ Minh Vũ. Khi điện thoại đổ chuông, từng tiếng như dao nhỏ đâm vào
tim cô. Nếu như có thể, cô không bao giờ muốn gọi vào dãy số này. Cô có thể
tưởng ra được vẻ mặt đắc ý đến nhường nào khi anh nhận được cuộc điện thoại
này.
Nhanh chóng điện thoại từ một nơi khác được nghe máy, trái tim cô cũng đập
mạnh một nhịp.
“Cuối cùng em cũng chịu gọi vào số này rồi.” Trong căn phòng yên tĩnh, giọng
anh trầm ấm thông qua điện thoại càng thêm mê người.
Tô Nhiễm cắn môi, lòng cô đau đớn, cố nén lửa giận, bình thản cất giọng, “Anh
Lệ, tôi muốn…nói chuyện liên quan đến 'Midi' với anh.”
“Được.” Anh mỉm cười.
Tô Nhiễm thoáng lúng túng, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Cánh môi cô gần như
đã bị cô cắn nát, cô không lên tiếng, đầu dây bên kia cũng không nói gì, như
đang chờ cô chủ động mở miệng. Trong lúc nhất thời, không khí trầm mặc đến dọa
người.
Hồi lâu sau, cô cất giọng phá vỡ yên lặng, “Vậy…sáng mai tôi đi…”
“Bây giờ.” Anh thản nhiên nói ra hai chữ.
“Hoặc là tới ngay phòng làm việc của tôi, hoặc là ngừng ngay việc hợp tác. Em
chọn đi.” Giọng nói Lệ Minh Vũ từ tốn, thậm chí nghe dịu dàng vô cùng, nhưng
lại như ngầm uy hiếp.
“Cái gì?” Tô Nhiễm cả kinh.
“Anh Lệ, bây giờ đã khuya rồi. Chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác vào ngày mai
được không?” Lòng Tô Nhiễm nghĩ ra điều gì đó, nhưng rồi cô nhanh chóng phủ
định.
Một chỗ khác cúi đầu cười, “Khuya ư? Đêm chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi cho em ba
mươi phút. Tới hay không là tùy em.”
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút.
Trên cửa kính, sắc mặt Tô Nhiễm tái nhợt. Điện thoại di động từ tay rớt xuống,
cô hít thở dần dồn dập. Cả người cô vô lực, ịn trán lên cửa sổ, bất an trong
lòng càng lúc càng lan rộng.
Qua rất lâu sau, cô mới định thần lại, nhìn đồng hồ trên tường, tay cô run
rẩy, cô từ từ đứng dậy…