Tô Nhiễm đứng chôn chân tại chỗ.
Nói thật lòng, bốn năm trước cô rất ít khi thấy anh cười, nhưng mỗi khi anh
cười thì thường không có chuyện tốt lành gì xảy ra. Cho nên nhìn nụ cười hiện
tại trên môi anh, trái tim cô bắt đầu không yên.
Guerlain chần chờ, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, hơi mất tự nhiên nói, “Anh
Lệ, anh nhìn bây giờ có chút…”
“Ngại quá, tôi bị lệch giờ.” Lệ Minh Vũ cũng cố ra vẻ giơ tay xem đồng hồ,
nhưng vẻ mặt anh lại không hề áy náy, bình thản cắt ngang Guerlain rồi nhướng
mắt nhìn thoáng qua gương mặt Tô Nhiễm, “Vấn đề liên quan đến 'Midi', tôi nghĩ
vẫn phải trò chuyện kỹ hơn với cô Tô.”
Guerlain thấy anh đã nói rõ như vậy, cũng không có ý muốn ngăn cản nữa, quay
đầu nói với Tô Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, vậy chị về trước. Em cùng anh Lệ trò chuyện
kỹ hơn nhé.” Nói xong, thầm thì căn dặn vào tai Tô Nhiễm, “Cẩn thận khi tiếp
xúc với anh ta. Nếu em thấy thật sự không ổn thì phải mau chóng chuồn đi.”
Tô Nhiễm gật đầu, lòng cô ngập tràn bất an.
Guerlain mau chóng lên taxi rời khỏi.
Tô Nhiễm đứng dưới đèn đường, gió đêm thổi phớt qua tóc trước trán cô. Rõ ràng
hiện tại là mùa xuân nhưng cô lại cảm thấy lạnh người.
Lệ Minh Vũ xuống xe, mở cửa bên chỗ ghế phụ, anh nhìn cô, trầm giọng nói, “Lên
xe.”
Tô Nhiễm chăm chú nhìn anh hồi lâu, hít sâu một hơi rồi lên xe. Cửa xe nhanh
chóng đóng lại. Anh lúc nào cũng ra vẻ rất ga lăng.
Cô vừa cài dây an toàn xong, Lệ Minh Vũ liền đạp xuống chân ga, xe xoay đầu
ngược lại, chạy hướng về nơi khác, chỉ vương lại khói xe mờ nhạt đằng sau.
Tốc độ bất ngờ khiến cô không thể không cau mày, tay cô bất giác vịn vào cửa
xe, dạ dày bắt đầu cồn cào khó chịu.
“Sợ?” Lệ Minh Vũ quét mắt nhìn cô, thản nhiên nói.
“Phụ nữ luôn luyến tiếc sinh mệnh.” Cô đáp.
Tốc độ xe chậm lại.
Bàn tay anh nhẹ nhàng cầm tay lái như đang nắm giữ số phận sống chết của con
người trong tay. Anh lại ngoặc cua, bên ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh miêu tả
cảnh quảng trường trước nhà thờ Đức Bà Paris theo phong cách kiến trúc Gothic,
đỉnh tháp cao nhỏ với thánh giá nằm trên phảng phất như muốn thiếp hợp với vòm
trời.
Tô Nhiễm phát hiện, thà rằng anh chạy nhanh ít ra cô cũng có thể quên đi bầu
không khí nặng nề trong xe. Bây giờ, anh lái với tốc độ vừa phải ổn định,
ngược lại càng khiến cô cảm thấy không được tự nhiên. Việc này cũng tương tự
như cách cư xử của anh, trầm thấp yên lặng mà dọa người bất an.
Xe chạy vào khu vực thành thị.
Cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cô không biết rốt cuộc anh muốn làm gì. Sau một
lúc lâu, cô coi thường nói, “Tôi từ trước tới nay không có thói quen ăn
khuya.”
“Bốn năm trước em có.” Giọng nói Lệ Minh Vũ nghe hơi khó chịu, bàn tay anh
đánh tay lái quẹo cua.
“Thói quen có thể thay đổi.”
“Em cũng nói có thể thay đổi.” Khóe miệng khẽ nhếch.
Tô Nhiễm cau mày, “Anh nhất định phải làm khó tôi sao?”
“Chúng ta chỉ đến nơi khác thôi.” Lệ Minh Vũ vẫn rất thoải mái, giọng nói anh
trầm ấm.
“Anh rốt cuộc muốn chở tôi đi đâu?” Lòng Tô Nhiễm bắt đầu thấp thỏm không yên,
có vẻ như anh không định thả cô đi.
“Nơi tôi ở.” Lệ Minh Vũ ngắn gọn trả lời, ngữ điệu bình thản.
Mắt Tô Nhiễm thoáng kinh ngạc, dự cảm không hay nổi lên trong cô, “Dừng xe!”
Cô lạnh nhạt nói.
Lần này xe không dừng lại như cô mong muốn.
“Tôi nói anh dừng xe!” Tô Nhiễm quay đầu nhìn anh, lạnh lùng quát to.
Trong kiếng xe, Lệ Minh Vũ chỉ cong môi cười, chẳng hề có ý định dừng xe.
Tô Nhiễm không muốn tiếp tục dây dưa với anh, không nói lời nào liền mở cửa.
Nhưng…
Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra cửa xe đã khóa từ lâu.
“Anh…”
Cô còn chưa kịp xuống xe thì Lệ Minh Vũ đã tấp xe vào ven đường. Anh ung dung
ngồi ở vị trí lái xe nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lộ rõ ý cười.
“Mở cửa, tôi muốn xuống xe.” Tô Nhiễm không muốn nhìn thấy nụ cười của anh, cố
nén cảm giác bực bội, cô bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Lệ Minh Vũ vẫn mặc kệ, thản nhiên buông lời, “Gấp như vậy làm gì?
Tôi vẫn chưa định thả em đi.” Nói xong, anh rút một điếu thuốc, lịch sự hỏi
cô, “Không ngại chứ?”
Tuy là câu hỏi, nhưng dường như không có đáp án để lựa chọn.
Cửa sổ ở vị trí lái xe chậm rãi hạ xuống, anh châm thuốc hút một hơi, rồi
khoát cánh tay đang kẹp thuốc ra ngoài cửa sổ. Mùi thuốc lá nhạt nhẽo hòa
quyện cùng hương hổ phách thuộc về anh, tạo ra một mùi hương khó diễn tả thành
lời, là mùi hương đàn ông phóng khoáng quyến rũ.
Tô Nhiễm nghe ra ý trong câu nói của anh, câu “Tôi vẫn chưa định thả em đi.”
này sợ rằng không chỉ có đêm nay.
Tô Nhiễm trầm ngâm, thầm hít sâu một hơi, khi nhướng mắt lần nữa nhìn anh, ánh
mắt cô càng thêm điềm tĩnh nguội lạnh, “Anh Lệ, nếu là vấn đề của nước hoa,
vậy ngày mai tôi sẽ tự mình đến thảo luận với anh. Nếu anh còn chuyện khác
phải nói, vậy xin anh tìm Guerlain. Chị ấy mới là đối tượng hợp tác với anh.”
Lệ Minh Vũ chợt cười, quay đầu chăm chú nhìn cô, rất lâu sau nói, “Nước hoa
của em đích xác có vấn đề. Tôi nghĩ nên thêm mùi vào nước hoa.”
“Anh muốn thêm gì?” Tô Nhiễm nhẫn nại hỏi anh.
Anh nhếch miệng, đặt điếu thuốc cầm trong tay vào gạt tàn, bỗng nhiên anh chậm
rãi đến gần cô, gần đến nỗi cả gương mặt anh hầu như kề sát vào gương mặt cô.
Tô Nhiễm sửng sốt, cả người bất giác dựa vào ghế ngồi sau lưng.
Anh muốn làm gì?
“Nghe em nói, hương chủ yếu trong 'Midi' là Long Diên nhưng theo tôi biết cái
này chỉ là mùi hổ phách thôi. Ý kiến của tôi là, chi bằng em nên đổi thành…”
Lệ Minh Vũ nhìn cô cười nhẹ, hơi thở từ đôi môi anh lượn lờ quanh chóp mũi cao
thẳng của cô, “Mùi hổ phách thuần túy, em thấy thế nào?”
Trái tim Tô Nhiễm đập mạnh một nhịp, vài giây sau, cô cực kỳ bình tĩnh nhìn
thẳng vào ánh mắt anh, “Xin lỗi anh, tôi sẽ không điều chế theo kiểu này. Nếu
anh Lệ có nhu cầu, tôi sẽ giới thiệu nhà điều chế hương khác với anh.”
“Nhà điều chế hương khác? Tôi không thích.” Lệ Minh Vũ giơ tay, ngón tay thon
dài bạo dạn vuốt ve từ đôi má cô xuống sóng mũi cao thẳng rồi nhẹ nhàng lướt
qua phần tóc vén bên tai cô, “Tô Nhiễm, tôi muốn chính em.”
Tô Nhiễm cả kinh, dốc hết sức đẩy anh ra, cô tức giận trừng mắt, giọng cô lạnh
như băng, “Mở cửa xe.”
“Trốn chạy?” Lệ Minh Vũ cười nhẹ.
Cô hơi nheo mắt, nhìn thẳng vào nụ cười đầy ác ý của anh, mặt không chút thay
đổi đáp, “Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian của mình với một người buồn
chán nhạt nhẽo.” Bốn năm rồi, cái cô muốn chỉ một cuộc sống yên ổn, cô gây sự
hay trêu chọc anh? Vì sao anh vẫn cứ muốn dằn vặt cô?