“Giới thiệu với mọi người.” Đồng Hựu tiến lên, “Vị này chính là chủ của tôi –
anh Lệ.” Anh lại nhìn Lệ Minh Vũ. “Vị này là chủ cửa hàng – cô Guerlain, còn
vị này là nhà điều chế 'Midi' – cô Tô Nhiễm.”
Nếp nhăn trên đôi mắt sâu thẳm khi cười của anh như chim én bay lượn trên mặt
hồ phẳng lặng, nhẹ nhàng lướt qua, khiến người bắt không được. Đầu tiên, anh
bắt tay với Guerlain. Sau đó, anh quay đầu nhìn Tô Nhiễm, vươn tay với cô…
“Cô Tô đã lâu không gặp.” Anh cong môi nói.
Tô Nhiễm nhìn chăm chăm bàn tay đang hướng về mình. Bàn tay này vẫn dày rộng
như trước. Cô đã từng khát vọng biết bao được bàn tay này nắm chặt. Người đàn
ông trước mắt này như thình lình từ trên trời giáng xuống, đánh cô luống cuống
chân tay, còn lời nói của anh thì khiến cô không kịp phòng bị.
Quá khứ bốn năm trước, hết cảnh này đến cảnh khác lần lượt hiện lên trong đầu
cô. Mỗi một hình ảnh nhớ lại vẫn còn mới nguyên như ngày nào.
…
“Tô Nhiễm, tôi hỏi em, có phải em không rời bỏ tôi?”
“Yêu tôi, em thật sự không hối hận?”
“Phải, em không hối hận.”
“Được.”
…
“Tiểu Nhiễm, hóa ra mọi người biết nhau à?” Guerlain thấy cô chậm chạp không
đưa tay, thầm huých cô một cái, cười nói.
Lúc này, Tô Nhiễm mới định thần lại. Cô hít sâu một hơi, lúm đồng tiền yếu ớt
hiện lên bên môi, “Em và anh Lệ gặp nhau lần trước ở buổi gặp mặt độc giả.
Không ngờ gặp mặt lần nữa lại dưới trường hợp này.” Cô cố nén bất an trong
lòng, nhìn thẳng vào mắt Lệ Minh Vũ, “Xin chào, anh Lệ.”
Cô đưa tay, ung dung điềm tĩnh bắt tay anh.
Đôi mắt anh thoáng bất ngờ nhưng lại nhanh chóng che phủ. Anh cong môi, nụ
cười như rộng hơn.
Guerlain nghe lại càng vui vẻ, “Vậy sao? Trùng hợp thật đó.”
“Đúng vậy, tôi là độc giả trung thành của cô Tô.” Lệ Minh Vũ không vạch trần
cô, giọng nói trầm thấp nồng đậm. Trong lúc nói chuyện, anh lại không có ý
buông tay, chăm chú nhìn cô cười một cách bình thản, ánh sáng rực rỡ kín đáo
hiện ra trong đôi mắt anh. “Đây đúng là duyên phận ông trời sắp đặt. Cô Tô, cô
nói có phải không?”
Tô Nhiễm theo bản năng muốn rút tay về nhưng anh lại nắm chặt hơn. Sợ Guerlain
nghi ngờ, cô đành thôi, khẽ cười, “Gặp mặt hôm nay chẳng qua chỉ là duyên phận
do anh Lệ sắp xếp, dường như không liên quan nhiều tới ông trời. Thời gian của
anh Lệ luôn luôn quý giá, hay là chúng ta hãy tranh thủ bàn chi tiết về chuyện
hợp tác.”
“Nếu tất cả mọi người đều biết nhau thì tốt quá. Anh Lệ, vì phần tình cảm đã
có từ trước mong anh sau này sẽ quan tâm đến chúng tôi hơn. Tôi tin nhất định
chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Guerlain chuyên tâm vào chuyện hợp tác nên không
nhận thấy sóng lớn cuộn trào giữa hai người bọn họ, vội vàng đưa danh thiếp.
Lệ Minh Vũ lúc này mới buông tay Tô Nhiễm ra, cầm lấy danh thiếp rồi cười đầy
hàm ý, “Đương nhiên. Mời ngồi.”
Ngồi vào chỗ của mình, anh lên tiếng, “Cô Tô có danh thiếp không?”
Tô Nhiễm nhận lấy tách trà Đồng Hựu đưa, khẽ nhếch miệng, “Tôi chỉ là một
người thất nghiệp, nào có danh thiếp? Anh Lệ nói đùa rồi.”
Guerlain vừa nghe xong, vội vã nói vào: “Anh Lệ, Tô Nhiễm quen ỷ lại nên bình
thường chuyện liên quan đến xuất bản đều do tôi sắp xếp cho cô ấy. Cô ấy rất
sợ phiền phức, mong anh Lệ đừng chê bai.” Con bé này làm sao vậy? Nói chuyện
mà chẳng nể mặt đối phương gì cả? Người ta đường đường là nhà đầu tư muốn danh
thiếp thì dù không có cũng phải trả lời khôn ngoan một tí chứ.
Lệ Minh Vũ hơi dựa người ra sau, nhìn Tô Nhiễm buông lời, “Tôi rất hiểu tính
cách cô Tô.”
Tô Nhiễm không khỏi giật mình, cô giương mắt nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đầy
cảnh giác.
Hả?
Guerlain cũng thoáng ngây ngẩn, không phải chỉ mới gặp mặt một lần sao?
“Ý tôi nói là tính cách tác giả thường thể hiện trong tác phẩm của mình. Tôi
nếu là độc giả trung thành của cô Tô, tự nhiên cũng sẽ từ trong câu chữ lời
văn mà đọc hiểu tính cách cô Tô.” Ánh mắt Lệ Minh Vũ hiện lên ý cười, nhìn
thẳng vào đôi mắt trong vắt của Tô Nhiễm, “Tôi chẳng qua chỉ là một người tầm
thường, không biết cô Tô có tán thành với cách nói của tôi hay không?”
Tô Nhiễm tránh ánh nhìn chăm chú của anh, chỉ khẽ mỉm cười không nói gì.
“Đồng Hựu…” Lệ Minh Vũ đưa tay sang bên cạnh. Đồng Hựu lấy từ trong hộp danh
thiếp ra một tờ đưa cho anh. Lệ Minh Vũ cầm lấy rồi chậm rãi đẩy đến trước mặt
Tô Nhiễm…
“Đây là danh thiếp của tôi. Hy vọng cô Tô có thể lưu tên tôi vào điện thoại
cô.”
Làm trò trẻ con trước mặt mọi người sao. Tô Nhiễm không cự tuyệt, đành cầm
lấy. Danh thiếp tao nhã màu xám bạc, lấp lánh như ánh sáng của kim loại. Cô
nhìn lướt sơ qua nội dung mặt trên, rồi bỗng trừng to hai mắt, cơn ớn lạnh
theo cột sống tản ra khắp người cô.
Mặt trên danh thiếp viết: Chủ tịch tập đoàn Hòa Thị Lệ Minh Vũ.
Hô hấp của Tô Nhiễm dần gấp gáp, tập đoàn Hòa Thị? Anh làm sao lại trở thành
chủ tịch?
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Ánh mắt cô chứa đầy khiếp sợ đối diện với đôi mắt đen thẳm tinh thông của anh.
Bình tĩnh ở anh tương phản với sửng sốt của cô. Đây chính là một kiểu cố ý.
Guerlain thấy sắc mặt của cô bất thường, tò mò áp sát vào nhìn, chợt hai mắt
trừng to, suýt nữa thì đã la toáng lên, “Tập đoàn Hòa Thị? Thì ra ngài chính
là chủ tịch tập đoàn Hòa Thị?”
Bất kể thế nào Guerlain cũng không nghĩ tới Hòa Thị sẽ chủ động hợp tác với
cửa hàng nhỏ của cô. Có lẽ người ngoài không biết, nhưng Guerlain là người
chuyên làm về nước hoa, ít nhiều cũng biết nghe kể về Hòa Thị. Có người nói là
gia đình điều chế hương, “Đào Túy” chính là kỳ tích năm xưa của Hòa Thị trên
thị trường. Tuy cô chưa từng tiếp xúc với “Đào Túy” nhưng nhờ vào người trong
nghề, cô cũng biết sức hấp dẫn của nước hoa này.
Nhưng cô cũng mơ hồ nghe được gia đình điều chế hương này hình như xảy ra biến
cố, cụ thể thế nào thì cô không biết.
“Cô Guerlain, xuất phát từ việc đảm bảo những điều khoản đã quy định trước
trong hợp đồng nên tài liệu khi mời mọi người, không đề cập rõ tên tập đoàn.
Mong cô thứ lỗi.” Đồng Hựu ngồi bên bình thản nói.
Guerlain liên tục gật đầu, trong lòng lại thấy nghi hoặc, “Nhưng tôi cũng nghe
nói dưới quyền tập đoàn Hòa Thị không có nhãn hiệu nước hoa riêng nào.”
“Vì vậy, chúng tôi mong muốn mở rộng thêm thị trường nước hoa.” Lệ Minh Vũ hời
hợt nói.
Khi đàm phán, vẻ mặt Lệ Minh Vũ đều luôn trầm ổn điềm tĩnh. Trước đây, Tô
Nhiễm chưa bao giờ thấy sức hấp dẫn đặc biệt ưu tú của anh trong giới kinh
doanh. Phải rồi, cô chưa từng thấy qua thần sắc của anh khi thảo luận việc
công là như thế nào. Nhưng điều này không còn quan trọng nữa, đầu óc cô bây
giờ chỉ nghĩ đến nhà họ Hòa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tuy ba cô đã qua
đời, nhưng tính cách và khả năng của Hòa Vy tuyệt đối có thể gánh vác nhà họ
Hòa, làm sao Lệ Minh Vũ lại trở thành chủ tịch?
Dù cho Hòa Vy và Lệ Minh Vũ đã kết hôn nhưng chuyện này không có khả năng xảy
ra. Một người trong giới chính trị mà liên quan đến việc phát triển trong giới
kinh doanh? Có thể sao?
Cô đang ngẫm nghĩ, Lệ Minh Vũ lên tiếng, ánh mắt lộ nét cười thản nhiên như
đang suy nghĩ, “Cô Tô nếu là nhà điều chế 'Midi', vậy chuyện hợp tác tiếp
theo, tôi thấy nên để cô Tô tự mình cùng tôi thảo luận thì tốt hơn. Bởi vì
nước hoa này còn cần cải thiện.”
Tô Nhiễm sửng sốt, chợt không vui giương mắt nhìn anh. Anh đúng là đang cố ý!