Chuyện Cách Lạc Băng thích nhất chính là được đi ăn cùng Tô Nhiễm. Ăn xong,
tay trái cô bé thường kéo ba, còn tay phải thì kéo Tô Nhiễm, giống như một gia
đình ba người. Giây phút này, không có điều gì có thể làm cô bé vui vẻ hơn. Từ
nhỏ, cô bé đã không được gặp mẹ nên cô bé khát vọng có mẹ hơn ai hết trên đời.
Trong tâm hồn non nớt của cô bé, Tô Nhiễm chính là mẹ của mình.
Thời tiết dễ chịu, rất thích hợp để đi dạo sau khi ăn.
Khả năng đeo bám của Cách Lạc Băng siêu cao, Mộ Thừa không đồng ý cho cô bé ăn
ngay đồ lạnh sau khi ăn cơm, chuyện này có lẽ liên quan đến thói quen nghề
nghiệp của anh. Nhưng Tô Nhiễm thì không đành lòng nhìn khuôn mặt buồn bã của
cô bé, không nói lời nào liền mua hai cây kem thật to. Cách Lạc Băng một cây,
cô một cây.
Cô rất thích ăn đồ ngọt.
Mộ Thừa vào những lúc như vậy đành phải im lặng, nhìn bộ dạng vui vẻ của Tô
Nhiễm và Cách Lạc Băng, anh cũng không nỡ cự tuyệt. Anh không biết nên làm gì
khác ngoài việc thường theo sau dặn dò “Ăn ít thôi”.
Khi Tô Nhiễm ở cùng Cách Lạc Băng, cô càng giống như một đứa bé cứng đầu, đôi
khi cô nổi tính bướng bỉnh sẽ khiến Mộ Thừa dở khóc dở cười.
Trời vừa nhập nhoạng tối, trung tâm mua sắm cũng bắt đầu bước vào nhịp điệu
bận rộn. Quãng trường đằng trước trung tâm mua sắm có một vòng xoay ngựa gỗ
thật to. Cách Lạc Băng reo hò chạy qua, rồi năn nỉ Mộ Thừa và Tô Nhiễm chơi
cùng với cô bé.
Tô Nhiễm ôm cô bé, “Băng Nựu, ngựa gỗ làm sao ngồi đủ ba người? Hay là để ba
chờ ở ngoài, mẹ với con chơi được không?”
Mắt Cách Lạc Băng thất vọng, nhìn Mộ Thừa, nũng nịu tìm cứu tinh, “Ba…”
Mộ Thừa đi lại, anh vô cùng tự nhiên khoác tay lên vai Tô Nhiễm, chỉ vào một
chỗ trong đó, “Bên kia có xe gia đình. Chúng ta ngồi cái kia đi…” Nói xong,
tiện thể kéo tay Tô Nhiễm đi qua.
Xe gia đình theo sau xe ngựa gỗ, hợp với một gia đình ba người hoặc nhiều hơn
ngồi lên. Tô Nhiễm vốn đang thấy không tiện nhưng đã vào, cũng chỉ đành thuận
theo lên xe gia đình.
Bóng đêm bao trùm, ánh đèn chớp tắt xung quanh chiếu lên từng khuôn mặt tươi
cười, bản hòa tấu âm nhạc chan chứa sắc màu cổ tích. Cách Lạc Băng thích thú
vẫy tay, tươi cười rạng rỡ.
Tâm tình Tô Nhiễm phấn chấn hẳn lên, sương mù ác mộng cũng nhanh chóng tan
biến.
“Nhìn em ăn kìa.” Mộ Thừa ngồi cạnh Tô Nhiễm, thấy khóe miệng cô dính kem, anh
cười rồi săn sóc lau cho cô.
Tô Nhiễm cười thẹn thùng, lại nhìn anh rồi chợt cười tươi hơn, “Anh còn nói em
nữa. Anh xem anh đi.”
Mộ Thừa cúi đầu nhìn, không biết góc áo anh dính kem từ lúc nào. Vết bẩn này
nhất định là Cách Lạc Băng không cẩn thận làm dính.
“Anh đừng nhúc nhích, để em lau cho, anh cầm kem dùm em.” Cô đưa kem cho anh,
lấy khăn giấy trong túi, cúi đầu cẩn thận lau vết kem trên góc áo giúp anh.
Âm nhạc nhẹ nhàng bao phủ xung quanh, dường như việc kẹt xe trên đường không
chút nào làm ảnh hưởng đến vui vẻ thoải mái bên này.
Phía trước có lẽ xảy ra chuyện gì, xe kẹt nối dài từ đầu đường đến cuối đường.
Đèn sau xe đỏ rực nối nhau thành chuỗi dài, nhìn qua tráng lệ vô cùng.
Trong một chiếc xe MPV, tài xế tắt hẳn động cơ. Người đàn ông trung niên ngồi
ở vị trí phó lái xe nóng ruột lau mồ hôi, quay đầu nhìn người đàn ông đang dựa
vào chỗ ngồi phía sau, dè dặt cười nói: “Ngài Lệ, có lẽ chúng ta phải đến trễ
một tí rồi. Thực sự xin lỗi ngài. Tôi cũng không ngờ đường này sẽ kẹt như vậy.
Ngài cũng biết thực ra Paris rất ít khi như vậy.”
Tài xế lặng lẽ nhìn thoáng phía sau, người ngồi ở vị trí phó lái xe chính là
CEO của họ, suốt đường đi tài xế chỉ thấy ông ta liên tục bợ đỡ săn đón người
đàn ông ngồi sau, dường như có liên quan đến việc hợp tác một hạng mục gì đó.
Nói chung chỉ là tài xế nên cũng không biết nhiều chuyện. Nhưng không khó nhận
ra người khách này là loại người không thể dây vào, bằng không thế nào lại có
thể để một CEO luôn kiêu căng ngạo mạn chịu cúi mình nịnh bợ. Chỉ có điều
người đàn ông ngồi phía sau đó hình như không thấy cảm kích, dọc đường đi anh
ta rất ít nói chuyện, bộ đồ vest thẳng thớm làm vóc người anh ta càng thêm
lãnh đạm.
Dù không biết rốt cuộc anh ta có địa vị gì nhưng loại khí thế tỏa ra trên
người anh ta khiến mọi người đều phải tôn trọng.
Lệ Minh Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi tựa lưng vào ghế mở mắt ra. Anh nhìn lướt
qua tình hình giao thông phía trước, bình thản nói, “Chuyện ngoài ý muốn,
không trong khả năng kiểm soát của mọi người. Chờ thì được rồi.”
CEO cuống quýt gật đầu, “Được được. Ngài có thể hiểu thật là tốt.”
Lệ Minh Vũ không màng tới dáng dấp cẩn thận của ông ta, anh thu tầm nhìn về,
định tiếp tục nhắm mắt lần nữa. Nhưng một hình bóng quen thuộc bỗng đập vào
mắt, ánh mắt anh đột nhiên sắc bén. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, hai mắt anh
lướt tìm trong đoàn người. Một cách chính xác, ánh mắt anh ngừng ngay trên
ngựa gỗ xoay tròn ở quãng trường!
Trên xe gia đình, Tô Nhiễm đang cười với một người đàn ông, cô dịu dàng lau
góc áo cho anh ta. Tay anh ta đang cầm kem, ngồi bên cạnh còn một cô bé cũng
đang cầm kem. Hình ảnh ba người ngồi chung với nhau tạo nên một bức tranh gia
đình hạnh phúc hoàn chỉnh.
Xe MPV chạy vòng quanh ngựa gỗ, chỉ cách nhau một con đường, gần đến mức anh
có thể thấy rõ má lúm đồng tiền của Tô Nhiễm. Đèn màu xoay tròn đổ bóng loang
lổ trên người cô, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của cô lúc sáng lúc tối. Đã
không còn mái tóc xoăn dài của bốn năm trước, cô bây giờ với mái tóc ngắn năng
động phá cách, có chút…xa lạ.
Người đàn ông đó không biết nói gì với cô, anh chỉ thấy Tô Nhiễm cười tươi,
còn cô bé bên cạnh cũng cười toe toét, cuối cùng anh ta cũng không kìm được mà
bật cười.
Lệ Minh Vũ ngồi trong xe MPV, đôi mắt trầm tĩnh dần trở nên sa sầm sắc lạnh,
khắp người anh toát lên mùi vị lạnh lùng như lây lan đến cả CEO đang ngồi phía
trước. Ông ta quay đầu lại, thấy Lệ Minh Vũ không biết đang nhìn gì, cất
giọng: “Ngài Lệ, xe đằng trước đã chạy rồi ạ. Khoảng nửa tiếng nữa là có thể
tới.”
Lệ Minh Vũ không dời mắt khỏi hình ảnh ba người vui vẻ cười đùa ở cách đó
không xa, toàn bộ phong thái ung dung thản nhiên của anh bỗng u ám đáng sợ.
CEO không phát hiện ra biến hóa của anh, quay đầu lần nữa, đưa anh một món quà
tinh tế, “Ngài Lệ, mong ngài nhận món quà gặp mặt nho nhỏ này. Chỉ là chút tấm
lòng thôi ạ.”
Cửa sổ xe dần dần đóng lại.
Là một lọ nước hoa dành cho nam.
“Ngài Lệ, Paris là thành phố của nước hoa. Nước hoa ‘Midi’ này nghe nói nhận
được sự đánh giá rất cao của giới chuyên môn.” CEO cười, thấy anh không có ý
bất mãn, ông ta lập tức nói thêm: “Tôi còn nghe nói, nhà điều chế nước hoa này
là một nữ nhà văn. Cô ta thực sự rất tài giỏi.”
Lệ Minh Vũ nhìn chăm chú vào hàng chữ Pháp đẹp đẽ trên mặt lọ. Midi? Anh mở
lọ, một hương thơm thần bí lan rộng, như là mùi hổ phách dìu dịu nhưng ngửi kỹ
hơn lại thấy không giống, hao hao như mùi Long Diên Hương. Nhưng nói đúng hơn
thì đây chỉ là một loại mùi hổ phách…
Xe chầm chậm lăn bánh. Giữa không khí thơm mát nhẹ nhàng trong xe, anh nhìn
lướt qua khắp người Tô Nhiễm đang ở cách đó không xa, rồi hít vào thật sâu mùi
hương của “Midi”. Khi thu tầm nhìn trở lại, ánh mắt anh đã khôi phục vẻ trầm
tĩnh của mọi khi, nhưng khóe miệng anh lại thoáng cong lên.