Hào Môn Kinh Mộng – Chương 42: Đau đến tan nát cõi lòng – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng - Chương 42: Đau đến tan nát cõi lòng

Lễ Giáng Sinh năm nay rất lạnh. Khi Tô Nhiễm xuống xe đứng ở cửa biệt thự, cô
chỉ thấy loại lạnh này như mũi khoan, khoan thật sâu vào lòng. Cảm giác khó
chịu mà cơ thể cô chưa từng trải qua cùng với cơn đau từ dạ dày co thắt đang
hoành hành trong cô. Tô Nhiễm nắm thật chặt áo khoác trên người, hít một hơi
thật sâu rồi đi vào.

Sắc mặt chị Hoa khi mở cửa cho cô đầy lúng túng, nhìn ánh mắt của Tô Nhiễm
cũng không làm sao tự nhiên lên được, lời nói càng thêm ấp úng, “Cô chủ, cô…
cô về rồi à.”

Tô Nhiễm nhìn thoáng qua vẻ mặt của chị Hoa, mi tâm nổi lên mờ mịt nghi hoặc.
Vào phòng khách, cô mơ hồ ngửi thấy thoang thoảng hương thơm như có như không
trong không khí, nhạt như hoa cúc nhưng ngửi kỹ hơn lại thấy vừa phải, vốn cơ
thể và tinh thần cô đang mệt mỏi nên cũng không còn lòng dạ nào để phân biệt.
Cô chỉ còn lại chút sức lực cuối cùng, nhợt nhạt hỏi, “Anh ấy đâu?”

“Cậu, cậu ấy đang ở phòng sách.” Thấy Tô Nhiễm nhìn mình, chị Hoa vội vàng dời
tầm mắt.

Tô Nhiễm biết chị Hoa có việc giấu diếm nhưng rồi cũng không hỏi gì, xoay
người lên lầu.

“Cô chủ…” Chị Hoa ở phía sau gọi lại.

Tô Nhiễm dừng bước, sắc mặt tiều tụy quay đầu lại nhìn.

Chị Hoa bối rối muốn nói nhưng lại thôi, một lúc lâu sau miệng hơi mở ra, nhẹ
giọng nói: “Tôi nghe nói ông Hòa mới mất hôm nay, xin cô kiềm nén bi thương.”

Chua xót khổ sở khó tả quét qua lòng cô, ánh mắt của ba lại hiện lên trong trí
nhớ cô, khẽ gật đầu, xoay người lần nữa, cổ họng cô nghẹn ngào như hóc xương
cá từ lâu, cô cũng không còn khả năng ngẫm nghĩ chị Hoa như thế nào biết
chuyện này, nếu như có thể có nhiều tinh lực suy nghĩ hơn thì cũng không thua
đến mức không còn manh giáp nào.

Cửa phòng sách khẽ khép, Tô Nhiễm biết Lệ Minh Vũ đang ở bên trong. Đẩy cửa
ra, vị thuốc lá nhàn nhạt mơ hồ quấn lấy hương hổ phách thuộc về anh. Ngay sau
đó, cô lại ngửi được mùi hương thơm mát tựa tơ nhện như ẩn như hiện, lần này
Tô Nhiễm khẳng định là hương thơm dịu nhẹ của hoa cúc, nếu có thể tập trung
thêm chút nữa thì nhất định cô sẽ đoán ra mùi hương này là của một loại nước
hoa mà Hòa Vy mang từ Milan về.

Người hậu tri hậu giác [1] trước giờ toàn phải chịu đả kích, cô nên sớm nghĩ
ra người tới nhà, là do cô quá mức chậm chạp nên khi đẩy cửa vào chứng kiến
cảnh tượng trên sofa mới hoàn toàn suy sụp.

[1] Hậu tri hậu giác: chỉ sự chậm chạp trong quá trình từ nhận thức đến hiểu
biết một việc gì đó.

Cho tới nay, Tô Nhiễm luôn vô cùng thích căn phòng này, ở đây lưu lại rất
nhiều mùi hương của Lệ Minh Vũ, dù anh không ở nhà, bình thường cô cũng sẽ tựa
vào sofa đen thoải mái, lẳng lặng cảm thụ sự tồn tại của anh, tựa như một gốc
dây leo, mùi hương của anh chính là thân cây để dây leo quấn lấy, cung cấp
chất dinh dưỡng, sương mai và ánh sáng mặt trời cho cô.

Nhưng lúc này Hòa Vy đang ngồi cách đó không xa, chiếm lấy nơi vốn thuộc về
cô, còn Lệ Minh Vũ thì không ngồi trên ghế chính trong phòng sách, thân hình
cao to cũng cùng dựa vào sofa, Hòa Vy ôm chặt lấy anh, khuôn mặt xinh xắn nhỏ
bé khóc đến thê thảm, cảm động lòng người, tựa như một con vật nhỏ bé không
nơi nương đã tìm được đối tượng để bám vào, mà đối tượng đó hình như cũng cực
kỳ có tính nhẫn nại đang vỗ về, an ủi cô.

Tô Nhiễm nhìn gương mặt Hòa Vy, gương mặt đó cũng hao hao như cô, giây phút
này cô lại như thấy được chính bản thân mình, chỉ tiếc rằng Lệ Minh Vũ chưa
bao giờ ngồi trên sofa đen đó ôm cô như vậy, cho tới bây giờ đều là một mình
cô, cho tới bây giờ đều là…

Cô đứng chết lặng ở đó, toàn bộ tri giác đều ngừng lại, bên tai chỉ còn tiếng
khóc nức nở của Hòa Vy, một người là chồng cô, một người là chị cô, chỉ vẻn
vẹn vài giờ trước cô vừa mất đi ba mình, trên đời này ai mới là người đáng
thương nhất?

Lòng bàn chân trên thảm lông mềm mại như đang giẫm bước trong mây, phút chốc
liền có thể khiến cô từ trên cao rơi xuống, trong nháy mắt ngã tới thịt nát
xương tan.

Sắc mặt cô trắng bệt rơi vào tầm mắt Lệ Minh Vũ, vẻ mặc anh không biến hóa
nhiều, hơi nheo mắt, tận lực che lấp cảm giác khó chịu không rõ đang nổi lên
trong lòng mình, một lúc lâu sau anh nói, “Thời gian em về so với tôi ước tính
trễ hơn rất nhiều.”

Hòa Vy khóc từ nãy tới giờ mới phát hiện ra Tô Nhiễm đã về, ngẩng đầu lên, hai
mắt cô rưng rưng ẩn nhẫn.

Tô Nhiễm hóa đá cuối cùng cũng có phản ứng, tâm cô hình như không còn đau đớn,
ngược lại dạ dày lại đau buốt như bị xé rách. Đúng rồi, tâm đã đau đớn quá
nhiều lần nên cũng không còn cách nào để thừa thụ thêm nhiều đau khổ nữa nên
dạ dày cô mới phải đau.

“Có lẽ, sáng mai tôi mới nên về gặp anh.” Giọng cô mềm yếu như tơ nhện, nước
mắt chảy ngược vào trong, viền mắt khô khốc đau xót.

Lệ Minh Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn cô, lông mày hơi thả lỏng.

Hòa Vy ngược lại thấy không được như ý mình muốn thì không chịu ngừng, đứng
dậy đi ngay về phía Tô Nhiễm, ngang ngược kéo cánh tay cô, phát cuồng lên hỏi:
“Tô Nhiễm, cô còn về đây làm gì?”

Mỉa mai nặng nề khiến Tô Nhiễm suýt nữa đã hét lên, cô nhìn Hòa Vy, ánh mắt
ngập tràn bi thương như thiên thần sắp mất, chậm rãi nói, “Những lời này tôi
cần phải hỏi chị mới đúng, coi như tôi có lỗi với chị, chị hết lần này tới lần
khác đều dùng cách này dằn vặt tôi, vậy cũng đủ rồi. Hôm nay ba vừa mất, chị
lại chạy tới nhà tôi, rốt cuộc chị muốn làm gì?”

“Nhà cô?” Hòa Vy nén nước mắt gượng cười, chỉ tay về Tô Nhiễm, “Năm đó khi mẹ
ôm cô đi đã không chút do dự mà đoạn tuyệt quan vệ với nhà họ Hòa. Căn biệt
thự này là tài sản của nhà họ Hòa, khi nào thì thành nhà của cô? Tôi không
ngại nói với cô, nếu như khi đó không phải cô âm mưu khiến ba nghe theo mà xe
chỉ luồn kim, thì căn biệt thự này phải là nhà mới của tôi và Minh Vũ. Tôi mới
là bà chủ nhà này! Vì cô, ba mới đem phần bất động sản này sang qua tên cô, Tô
Nhiễm, vì sao cô vừa mới trở về nhà họ Hòa thì liền muốn cướp đi mọi thứ của
tôi?”

“Cho nên hôm nay ngay cả hậu sự của ba chị cũng không màng đến mà chạy tới
đây? Vì cái gì? Đòi lại biệt thự hay đòi lại anh ta?” So với Hòa Vy, trái lại
Tô Nhiễm dường như rất bình tĩnh, cô không cuồng loạn, cũng không nói lời châm
chọc, chỉ là trấn tĩnh hơn bao giờ hết.

Nhưng chỉ mình cô mới biết được, cô đang mệt mỏi chứ không phải yên ổn, khi
một người phụ nữ mệt đến ngay cả thanh âm của bản thân cũng không nghe được
thì nghĩa là tâm người đó cũng đã chết theo.

Trong cuộc tình này, từ đầu đến cuối là một mình cô chân thành dấn sâu vào, mà
Lệ Minh Vũ thì sao? Anh chỉ như bây giờ luôn duy trì dáng vẻ trầm lặng, từ đầu
đến cuối xem bản thân mình thành người ngoài cuộc, không tham dự, không phối
hợp, anh tựa như khách qua đường, một ngày nào đó sẽ khởi hành rời đi không
lưu lại bất luận vết tích gì.

“Tôi vì sao phải băn khoăn nhiều như vậy?” Hòa Vy dốc hết nội tâm mà hướng về
Tô Nhiễm la to, “Tô Nhiễm, cô chiếm được mọi thứ, còn tôi mất hết tất cả. Tôi
hận cô, vì cô bất chấp tình cảm chị em cướp đi hạnh phúc của tôi. Tôi hận mẹ,
vì trong lòng bà chỉ có một mình cô, đứa con gái trời sinh có khứu giác nhạy,
bất kể tôi cố gắng thế nào hay xuất sắc làm sao, người bà yêu mến vẫn là cô.
Tôi hận nhất chính là ba, vì sao? Tôi và cô đều là con gái ông nhưng ông lại
vì để cô được hạnh phúc mà hủy đi hạnh phúc của tôi, ông làm sao có thể ích kỷ
như vậy? Dù cho trước đó ông không hay biết, vậy thì trước khi đám cưới diễn
ra ông hoàn toàn có thể ngăn lại nhưng ông không hề làm vậy, thà rằng khiến
tôi không còn gì ông cũng phải thành toàn cho cô!”

Tiếng gào thét giận dữ ùn ùn kéo đến cuốn Tô Nhiễm sạch phăng, từng câu từng
lời như là kim châm đâm vào ngực cô.

Nỗi đau lan tràn toàn thân Tô Nhiễm, cô như một bệnh nhân ung thư hết thuốc
cứu chữa, chỉ còn đợi để chút hơi thở sau cùng của sinh mệnh. Nước mắt Hòa Vi
rơi như nhỏ vào lòng Tô Nhiễm, so với khoảnh khắc đau đớn nhìn thấy văn kiện
thì oán hận giữa hai chị em mới khiến cô đau lòng nhất, cô không hiểu tại sao
mà hai chị em lại thành như hôm nay.

“Vậy vì sao chị phải khóc? Nếu thật sự hận ba như vậy thì chị chảy nước mắt vì
ai?” Tiếng nói cô ảm đạm, thì thào hỏi.

“Tô Nhiễm, đừng tưởng là cô rất hiểu tôi, nếu như cô hiểu tôi thì nên biết nỗi
đau của tôi.” Hòa Vy khóc càng thêm dữ dội, hai mắt đẫm lệ tràn đầy căm hận,
“Ba mất, tôi và cô cũng không còn là chị em. Từ nay về sau, cô là cô, tôi là
tôi. Tô Nhiễm, cô nghĩ cô xứng với Minh Vũ sao? Tôi nói cho cô biết, nếu như
không có ba âm thầm giúp đỡ, cô làm sao có thể lấy được Minh Vũ? Cô cho rằng
Minh Vũ thực sự thích cô?”

Hàng mi dài của Tô Nhiễm rung động, sau khi nghe Hòa Vy nói, cô như búp bê
thủy tinh, không chút tiếng động, một lúc lâu sau cô nói, “Hóa ra chị đã biết
từ lâu.”

Hóa ra chỉ có bản thân cô mới là đồ ngốc.

“Đương nhiên, hạnh phúc của tôi vô duyên vô cớ mất đi, cô nghĩ tôi sẽ ngoan
ngoan chịu thua? Tôi…”

“Hòa Vy, ầm ĩ đủ rồi.” Lệ Minh Vũ ngồi trên sofa, rốt cuộc cũng chịu mở miệng
cắt ngang lời Hòa Vy, giọng anh bình thản hiện rõ quyền uy.

Hòa Vy xoay đầu nhìn anh, “Minh Vũ, em nói đều là sự thật mà.”

“Em nói nhiều quá rồi, ra ngoài.” Ánh mắt anh từ đầu đến cuối luôn ngừng trên
gương mặt Tô Nhiễm.

Hòa Vy không để ý, tiếp tục nói. “Minh Vũ, chẳng lẽ anh còn muốn cùng nó…”

“Đi ra ngoài.” Tiếng nói Lệ Minh Vũ trầm thấp đầy hàm ý cảnh cáo, ngữ điệu anh
không lên cao nhưng vẫn khiến người khác khiếp sợ.

Hòa Vy khẽ dằn lòng, lau nước mắt, không nói gì nữa ra khỏi phòng sách.

Chỉ còn lại cô và anh.

Người thì đứng yên một chỗ, sắc mặt tái nhợt.

Người thì ngồi trên sofa đối diện, bình tĩnh thong dong.

Trong phòng sách yên lăng tựa cõi chết, dường như có thể nghe được cả tiếng
chuyển động của không khí.

“Nói đi, em muốn hỏi tôi chuyện gì?” Một lúc lâu sau, Lệ Minh Vũ chậm rãi mở
miệng, ngữ điệu đều đều.

Tô Nhiễm chăm chú nhìn anh rất lâu, tay cầm phần văn kiện từ trong túi ra, ánh
mắt lặng im, thấm đầy bi thương vô tận như đang cúng tế một thời quá ngây thơ
và cố chấp đã qua của bản thân. “Tôi biết cuộc hôn nhân này không thể sạch sẽ
nhưng tôi vẫn ôm một chút ảo tưởng, thậm chí còn đang hy vọng dù thực sự có
chuyện gì, tôi cũng có thể có năng lực cải biến những thứ này, tôi tưởng rằng,
chỉ cần tôi dụng tâm yêu thì có thể…” Cổ họng cô nghẹn ngào.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra hôn nhân cũng có thể là giao dịch thương
nghiệp.

Phần văn kiện này, không, dựa theo điều khoản chặt chẽ mà nói thì đây là hiệp
ước song phương. Bên A là ba cô, còn bên B chính là người đàn ông ngồi đối
diện cô.

Trên hiệp ước viết rõ, bên A sẽ dốc hết tài lực trong khả năng để giúp bên B
tranh cử thành công, nhưng điều kiện tiền đề là phải chủ động cưới Tô Nhiễm –
con gái thứ hai của nhà họ Hòa, thừa nhận Tô Nhiễm là vợ hợp pháp của bên B.
Ngoại trừ điều đó, trên hiệp ước còn đề ra điều khoản đảm bảo hôn nhân, nội
dung là một khi bên B tham gia tranh cử thành công thì phải chủ động ly hôn.
Ngoài việc chi số tiền bồi thường đã định cho vợ hợp pháp, còn phải dùng thân
phận bộ trưởng kinh tế trợ giúp tập đoàn Hòa Thị vận hành trôi chảy, thuận lợi
trên thị trường tài chính. Nếu làm trái hiệp ước, sẽ phải bồi thường một số
tiền lớn tương đương làm chi phí đền bù trả cho nhà họ Hòa.

Bất kỳ khoản hạn mức bồi thường nào trên hiệp ước đều khiến người khác cứng
lưỡi, nói không nên lời. Tô Nhiễm nhìn mà khiếp sợ đến nỗi tâm tàn ý lạnh.

Cô chợt nhận ra rằng, tình yêu chẳng qua chỉ là câu chuyện cổ tích. Hoàng tử
từ trước đến giờ chưa từng gặp cô bé lọ lem, cổ xe bí đỏ dù trước hay sau thì
vẫn là xe ngựa cũ nát. Ba cô dùng kiểu thủ đoạn thương nghiệp quen thuộc nhất,
tính toán để giữ gìn đoạn hôn nhân này, nhưng ông hoàn toàn quên mất cái cô
cần chỉ là tình yêu của người đó.

Lệ Minh Vũ lẳng lặng nhìn văn kiện trong tay cô, hình như việc cô nhanh chóng
tìm thấy văn kiện này, không chút nào làm anh kinh ngạc, môi mỏng khẽ nhếch,
“Ba em là người làm ăn, cùng người làm ăn hợp tác, chỉ có giấy trắng mực đen
mới có thể khiến ông thấy an tâm. Tôn chỉ nhất quán của ba em chính là không
có thứ gì mà tiền không mua được.”

“Vậy anh thì sao?” Tô Nhiễm ngay cả hít thở cũng đau đớn.

“Cũng vậy.” Lệ Minh Vũ không chút nào che giấu, trả lời cô dứt khoát.

Nét cười nhợt nhạt, vô lực hiện trên bờ môi Tô Nhiễm, nhưng lại khẽ lắc đầu
như tự giễu bản thân, “Suýt chút nữa thì tôi quên, đã ký phần hiệp ước này thì
tượng trưng anh cũng cùng một loại người, tôi thật dại khờ, làm sao có thể ảo
tưởng chúng ta còn có tương lai nhỉ?”

Tô Nhiễm thu mắt lại, vành mắc đến cuối cùng cũng đau buốt, nước mắt thấm ướt
hàng mi nhưng cố chịu đựng để không rơi xuống.

“Vậy anh muốn nói gì với tôi?” Vài phút sau, cô lại mở miệng lần nữa.

Vành mắt cô đỏ hồng khiến ngực Lệ Minh Vũ không thể không đập mạnh một cái,
nỗi đau xa lạ nhẹ nhàng lan rộng, loại cảm giác chưa từng gặp này làm anh chau
mày một cách khó chịu, nhưng sau cùng lại làm thay đổi kế hoạch mà anh đã định
ra từ lâu.

“Thỏa thuận ly hôn trên bàn, nếu em ký, có thể nhận được khoản tiền bồi thường
đáng kể, tôi cũng sẽ đảm bảo tập đoàn Hòa Thị hoạt động ổn định trên thị
trường, về phần ba em có lập di chúc hay không, phân chia cổ phần Hòa Thị thế
nào là chuyện của gia đình em, không liên quan đến tôi; đương nhiên, em cũng
có thể không ký, chúng ta vẫn có thể duy trì quan hệ vợ chồng hợp pháp, nhưng
điều kiện tiên quyết là không bao giờ em được can thiệp tới sinh hoạt tự do
của tôi.”

Vốn dĩ anh chỉ có một quyết định, chính là ly hôn, nhưng mới vừa rồi, anh đã
cho phép bản thân mình cho cô con đường thứ hai để lựa chọn.

Tô Nhiễm nâng mắt, bước chầm chậm về phía trước bàn, tờ đơn thỏa thuận ly hôn
mỏng manh tựa như sự tuyệt tình của anh, trong nháy mắt cầm lấy đơn thỏa
thuận, Tô Nhiễm chỉ cảm thấy toàn thân đều nhẹ bẫng, là ngay cả linh hồn cũng
đã tan vỡ sao? Hay là lúc này đau thương đã tan nát cõi lòng?

“Em có thể suy nghĩ một lát.” Khó khăn lắm anh mới nói được một câu.

“Không cần suy nghĩ, tôi ký.” Tô Nhiễm quay lại nhìn anh, giọng cô yếu ớt song
lạnh nhạt, “Còn chuyện anh đền bù, cứ giữ cho Hòa Vy đi, tôi sẽ không lấy một
xu nào thuộc về anh hay thứ gì của nhà họ Hòa. Anh và Hòa Vy, ngày hôm nay đã
cho tôi lý do tốt nhất để rời đi.”

Ánh mắt Lệ Minh Vũ ngẩn ra, có lẽ anh không ngờ cô sẽ lựa chọn ra đi trắng
tay.

Tô Nhiễm cầm lấy cây bút bên cạnh, cố đè nén ngón tay đang run rẩy, cô ký tên
mình vào bản thỏa thuận rồi đưa cho anh, vẻ mặt kiên quyết khiến đôi mắt cô
nhìn qua càng thêm trong suốt mà tuyệt vọng.

Anh không cầm lấy ngay, chỉ chăm chú nhìn cô một lúc lâu mới đưa tay tiếp
nhận, tay anh đặt bút ngưng trệ trong nháy mắt, sau đó dứt khoát ký tên mình
lên.

Giờ khắc này, lòng Tô Nhiễm tựa như tro nguội.

Câu hỏi mà trước giờ cô chưa từng mở miệng hỏi anh, hôm nay cũng đã tan thành
bọt nước, không cần phải hỏi nữa.

Đã có lúc cô muốn hỏi anh một câu thế này, anh có từng thích em không, dù chỉ
là một chút…

“Tôi sẽ phái luật sư tới liên lạc với em về chuyện này.” Lông mày Lệ Minh Vũ
cau chặt tựa như đang kiềm nén một điều gì đó.

Tô Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, “Không cần, tôi không cần gì cả, một người đã
từng trong tình yêu ngay cả tôn nghiêm cũng có thể mặc kệ, vậy còn gì không
thể vứt bỏ? Nói với Hòa Vy rằng, căn biệt thự này tôi trả lại chị ấy, từ nay
trở đi, phàm là những gì của chị ấy, tôi đều không cần.” Nói xong, cô xoay
người đi.

Lệ Minh Vũ nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt anh càng trở nên sâu thẳm.

“Tôi chỉ có một câu muốn hỏi anh.” Tô Nhiễm đứng lại, tay cô run rẩy vịn lấy
khung cửa, chống đỡ thân thể đang lung lay sắp ngã.

“Câu gì?”

Tô Nhiễm không quay lại nhìn anh, chỉ khẽ hỏi, “Anh cũng hận ba tôi sao?”

Lệ Minh Vũ cau mày, không trả lời.

Cô dường như cũng không mong chờ câu trả lời của anh, thanh âm cô yếu ớt, mỏng
manh vang lên lần nữa, “Ba bất ngờ nhảy lầu, chính tôi cũng thấy sững sờ. Tôi
không bình tĩnh được giống như anh, cho nên nghìn vạn lần đừng để tôi biết
chuyện này có liên quan đến anh, bằng không…”

Tô Nhiễm nói đến đây, không tiếp tục nói hết câu. Cô khẽ nhắm mắt rồi lại mở
mắt, trong mắt cô chỉ còn lại trống rỗng và hững hờ, đi khỏi phòng sách, hoàn
toàn rời xa biệt thự.

Cửa phòng sách che khuất bóng lưng Tô Nhiễm, cô như một linh hồn lặng tiếng
phiêu bạt đêm khuya.

Lệ Minh Vũ châm một điếu thuốc, làn khói mờ ảo lượn lờ xung quanh. Anh nhìn
phần văn kiện mà Tô Nhiễm đánh rớt, nhặt lên mở ra, từng câu từng chữ trên văn
kiện đều là lúc trước Hòa Tấn Bằng tỉ mỉ định ra, con cáo già này nhất định
phải đảm bảo một phần lợi ích cuối cùng cho Tô Nhiễm sau khi ông qua đời.

Cầm lấy thỏa thuận ly hôn lần nữa, ánh mắt anh càng thêm sa sầm. Anh dập điếu
thuốc trong tay vào gạt tàn, trầm ngâm một lúc rồi gấp nhanh thỏa thuận ly hôn
thành một chiếc máy bay giấy. Lệ Minh Vũ giơ tay phóng ra ngoài, nó lượn một
vòng trong không trung rồi đáp xuống thảm trải sàn…

——— hoa lệ lệ phân cách tuyến ————

Còn một giờ nữa là lễ Giáng sinh sẽ trôi qua, tuyết vẫn rơi dày như trước
ngoài bầu trời, màn sương trắng xóa bao phủ toàn bộ thành phố, nhìn xuyên qua
bóng đêm, ngay cả chấm nhỏ cũng khuất hết ánh sáng.

Tô Nhiễm bước đi không mục đích trong màn tuyết, nước mắt rơi suốt đường cô
đi, cuối cùng chỉ còn lại hốc mắt ửng đỏ sưng phù, cô nghĩ có lẽ nước mắt mình
cũng đã cạn khô.

Hai chân cô lạnh lẽo đến tê dại, ngay cả cơ thể cũng nguội lạnh, nhưng như thế
nào cũng không lạnh buốt bằng lòng cô.

Ngày này năm nay, ông trời như cùng cô nô đùa, chỉ vẻn vẹn một ngày đã cho cô
nếm trải hoàn toàn tư vị khi mất đi mọi thứ, mới vừa vặn vài tiếng trước liền
để cô từ thiên đường té xuống địa ngục. Cô yêu Lệ Minh Vũ như vậy, yêu đến có
thể vì anh mà phát rồ, nhưng lại nén chịu mọi thứ cô đơn lạnh lẽo, cô quý
trọng Hòa Vy như vậy, nhưng lại bởi vì một người đàn ông mà đánh mất phần tình
cảm chị em này.

Ngày hôm nay, là đại nạn của cô, thẳng thừng bẻ gẫy đôi cánh ảo tưởng của cô.

Cuối cùng, cô dừng chân trước một tháp đồng hồ, cô mệt, thật sự rất mệt.

Ngẩng đầu lên nhìn kim đồng hồ trên tháp, tí tách tí tách di chuyển, lạnh lùng
và cứng nhắc xuyên qua lối kiến trúc Gothic, đèn màu xung quanh thoáng mang
lại chút màu sắc của ấm áp. Tuyết rơi đầy trên cây thông tựa như đôi cánh dài
của bóng ma.

Mười một giờ, tiếng chuông gõ nhịp, ngày hôm nay lại sắp trôi qua, còn cô thì
sao? Ngày mai của cô ở nơi nào?

Bên tai cô vẫn còn vang vọng cuộc điện thoại ba tiếng trước của bác sĩ…

“Cô Tô, kết quả kiểm tra cuối cùng của cô đã có. Mọi chỉ tiêu đều rất bình
thường, nhưng mà đề nghị cô nên chú ý đến việc ăn uống hơn vì cô bị đau dạ
dày. Còn nữa, cô đã mang thai rồi.”

Hô hấp Tô Nhiễm trở nên gấp gáp, cô nắm chặt tay, khuôn mặt thê lương trắng
bệch như tờ giấy trắng. Cô lại nghĩ tới lời nói của An Tiểu Đóa…”Kỳ thực
dưới loại tình huống này, tỷ lệ mang thai của cô gái đó rất nhỏ, nếu như vậy
mà có thể mang thai ngay thì cô gái kia nên đi mua vé số hoặc đua ngựa, nhất
định trúng giải nhất.”

Cô có cần đi mua vé số hay đua ngựa không?

Cho tới bây giờ, cô mới hiểu rõ vì sao đêm đó Lệ Minh Vũ chỉ muốn cô nửa
người, có lẽ ngay từ đầu anh đã sớm định ra kế hoạch có một ngày như hôm nay,
anh không thèm cô, thế nhưng, cô lại chính là “Cô gái may mắn” trong tỷ lệ rất
nhỏ này.

Nếu vào ngày hôm qua, cô có thể sẽ vui mừng mà nhảy dựng lên. Còn bây giờ, đứa
bé này tràn đầy châm biếm, đứa bé này từng giây từng phút sẽ nhắc cô nhớ tới
một đoạn hôn nhân hoang đường đến thế nào mà cô từng có.

Cô phải làm sao bây giờ?

Cô đã từng khát khao như vậy, bây giờ chỉ còn lại hoang mang.

Tay cô run rẩy đặt lên bụng mình, đứa bé này còn quá nhỏ, cô vẫn chưa thể cảm
giác được sự tồn tại của con, cô làm sao có thể mang thai? Làm sao có thể vào
lúc này lại có con với Lệ Minh Vũ?

Tô Nhiễm suy nghĩ suốt dọc đường, nếu bác sĩ gọi cô sớm hơn một chút, cô có
thể không kiên quyết ký tên ly hôn như vậy hay không? Nếu bác sĩ gọi trễ hơn
một chút, cô có phải sẽ không mờ mịt như thế này không?

Nhanh chóng, cô phủ nhận mọi ý niệm trong đầu, yêu một người rất vất vả nhưng
để thay đổi một người không yêu mình lại càng vất vả hơn. Khi hôn nhân thành
một hợp đồng buôn bán, cô còn phải đối mặt như thế nào? Lẽ nào, cô lại để đứa
bé này tiếp tục dẫm chân vào bi kịch thời thơ ấu của cô lần nữa?

Từ biệt thự đi ra, trái tim cô đau nhức nhưng vẫn cảm nhận được Hòa Vy đang
đứng trên cửa sổ lén nhìn cô, nhìn cô làm thế nào để bước từng bước rời đi,
Hòa Vy đang sợ điều gì? Cái gì nên trả cho Hòa Vy không phải cô đều đã trả hết
rồi sao?

Dạ dày cô lại quặn đau, Tô Nhiễm cố sức khom người nén nổi đau. Vài người xung
quanh khi đi qua đều không thể không chú ý nhìn cô. Cô hoang mang bỏ chạy, lúc
này cô không chịu nổi cái gọi là ánh mắt “thương cảm”.

Tay cô run rẩy mở ra danh bạ điện thoại của mình. Cô nghĩ tới An Tiểu Đóa,
nghĩ tới mẹ nhưng cô không đủ dũng khí để ấn xuống gọi. Ngón tay cô luôn dừng
trên một dãy số tên là “Ông xã”. Mồ hôi lạnh trên trán thấm ướt mái tóc dài
của Tô Nhiễm. Cho đến khi ngón tay đặt trên dãy số đó lạnh cóng đến vô tri vô
giác, cô cắn răng, xóa tên anh vĩnh viễn ra khỏi danh bạ của mình.

Nháy mắt, điện thoại cô lại bất ngờ đổ chuông, là một dãy số lạ.

Tô Nhiễm im hơi lặng tiếng nghe máy.

“Chào cô Tô, tôi là người ở cửa hàng quần áo. Lần trước cô có đặt chúng tôi
làm một áo khoác nam, ngày hôm nay vừa có hàng rồi. Ngày mai, cô xem tiện lúc
nào thì ghé qua đây lấy được không ạ? Đương nhiên, nếu cô không tiện tới cửa
hàng, chúng tôi sẽ mang quần áo qua giao cho cô. Địa chỉ của cô là…”

“Không cần.” Tô Nhiễm lặng người cắt ngang đối phương, ánh mắt cô trống rỗng,
“Tôi sẽ chuyển khoản toàn bộ tiền áo qua cho cô. Còn chiếc áo khoác đó, cô đốt
đi.” Nói xong, cô cúp máy.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, nhưng ý thức của cô càng lúc càng mỏng manh. Mỗi
lần hít thở đều như mũi cưa kéo qua kéo lại dữ dội từ mũi đến khoang miệng cô.
Tô Nhiễm thất tha thất thểu bước đi. Cô không biết mình muốn đi đâu, cũng
không biết mình phải đến nơi nào. Khi ngang qua một con phố, cô chỉ cảm thấy
chân mình bước hụt, cả người ngã nhào xuống, hôn mê bất tỉnh…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.