Hòa Vy tức giận khiến mọi người ngồi xung quanh đều chú ý, quay đầu qua nhìn.
Nhân viên quán cà phê đi lại dọn mảnh vụn của chiếc cốc trên sàn nhà nhưng Hòa
Vy cản lại, cố gắng nén lửa giận, đưa một tờ tiền giá trị lớn cho nhân viên.
Tô Nhiễm chờ cô bình tĩnh rồi mới lên tiếng, “Chị, nếu hôm nay hẹn em ra để
mắng một trận, em bằng lòng. Thực tế là em có lỗi với chị, em không muốn ở
trước mặt chị nói tình yêu có thể khiến phụ nữ mất đi lý trí đến thế nào, bởi
vì bất luận hôm nay em có nói gì thì chị đều cho rằng đó là khoe khoang. Người
kết hôn với Minh Vũ là em, nên người đáng bị mắng cũng là em.”
Hòa Vy dù sao cũng là người trong giới thời trang và truyền thông, ít nhiều
cũng học được cách kìm chế tính tình, trầm giọng nói: “Tôi muốn mắng người,
cần gì phải gọi cô.”
Tô Nhiễm khó hiểu.
Hòa Vy nhìn cô cười nhạt, bỗng cầm chiếc túi bên cạnh lên, logo in trên túi
hầu như đâm mắt Tô Nhiễm bị thương.
“Áo khoác này không thấy lạ chứ?” Cô nhẹ nhàng mở ra, ngón tay mơn trớn chất
liệu vải mềm mại của áo khoác, dịu dàng như đang vuốt ve tình nhân, “Mẫu mới
nhất của nhà thiết kế JK, Minh Vũ mặc rất hợp. Cô biết tôi từ trước nay chưa
bao giờ có thói quen chọn đồ cho đàn ông nhưng không hiểu vì sao, khi tôi thấy
áo khoác này thì nghĩ ngay đến Minh Vũ. Thế mới biết, thì ra khi chọn quần áo
cho người đàn ông mình yêu là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào.”
Tay Tô Nhiễm khẽ run, nước trái cây trong cốc rung nhẹ, “Thì ra người đặt mua
áo khoác này trước chính là chị.”
“Không ngờ à? Tôi cũng không ngờ ánh mắt hai chị em chúng ta lại giống nhau
như vậy, bất kể là đàn ông hay là quần áo nam, đều cùng thích chung.” Hòa Vy
cất áo khoác, dịu dàng đặt ra đằng sau rồi lãnh đạm nói: “Ngại quá, lẽ ra tôi
nên nói sớm với cô, cô sẽ không phải tốn thời gian đặt áo khóac đó rồi.”
Tô Nhiễm nhìn Hòa Vi như nhìn người xa lạ, hồi lâu sau cô hít sâu một hơi,
“Chị, rốt cục chị muốn như thế nào?”
“Cô không hợp với Minh Vũ.” Hòa Vy không chút khách khí nhìn cô gằn từng chữ:
“Nếu đổi lại tôi là cô, tôi tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho anh ấy vào lúc
này. Anh ấy cần một người phụ nữ có thể giúp anh ấy, chứ không phải người phụ
nữ luôn gây phiền toái. Cô có biết tin lần trước ảnh hưởng xấu thế nào với anh
ấy không? Anh ấy thiếu chút nữa đã mất cơ hội tranh cử, lần này cô muốn triệt
để hủy đi anh ấy có phải không?”
Tô Nhiễm không trả lời, với những bình luận của giới truyền thông. Hòa Vy có
thể xem là chuyên gia, cô làm trong ngành truyền thông nhiều năm, bất kể là
chỗ nào cô cũng quen biết. Tuy rằng chuyện lần này trong mắt đa số cư dân mạng
là chuyện tốt, nhưng với người tranh cử mà nói, chuyện này dù không quan trọng
nhưng vẫn có thể bị đối phương mang ra công kích.
“Chị, em sẽ không rời khỏi Minh Vũ.” Mãi lâu sau, Tô Nhiễm ngẩng đầu lên nói
với ánh mắt đầy kiên định.
Khóe miệng Hòa Vy khẽ trĩu xuống, nhìn cô rất lâu rồi lạnh lùng nói: “Sợ rằng,
chờ khi cô biết sự thật thì dù không muốn cũng phải ra đi.”
“Sự thật gì? Chị, chị muốn nói gì?” Tô Nhiễm nhíu mày.
Một chiếc xe ngừng lại bên đường đối diện. Cửa xe mở ra, ánh nắng soi sáng
người đàn ông đang bước xuống xe.
Vị trí của hai người đang ngồi là đường dành riêng cho người đi bộ nên xe
không được phép chạy vào.
Hòa Vy ngừng nói, ý cười điềm đạm hiện trên gương mặt cô, Tô Nhiễm rất đỗi
ngạc nhiên với biến hóa của cô, thuận thế nhìn qua, đột nhiên sửng sốt. Lệ
Minh làm sao lại tới?
“Đây là nơi tôi và anh ấy thường hẹn hò. Hôm nay là tôi hẹn anh ấy tới. Anh ấy
không có thói quen đến muộn, vậy cũng thấy được anh ấy vẫn còn khẩn trương với
tôi. À con nữa, dù cho hai người đã kết hôn thì lòng anh ấy trước sau đều có
tôi. Bằng không, hôm nay anh ấy sẽ không đến.” Hòa Vy nhìn thấu suy nghĩ của
cô, hời hợt buông lời.
Trái tim Tô Nhiễm hệt như bị người khác tàn nhẫn giẫm đạp.
Lệ Minh Vũ nhanh chóng nhìn thấy Tô Nhiễm, anh sa sầm mặt lại. Vừa bước lên
trước, Hòa Vy liền chủ động đứng dậy, bổ nhào vào lòng anh trước mặt Tô Nhiễm,
làm mọi người xung quanh không thể không nhìn.
“Minh Vũ, em biết anh sẽ đến mà. Anh nhất định sẽ đến.” Giọng nói Hòa Vy trở
nên dịu dàng vô cùng, nũng nịu như người con gái đang yêu.
Lệ Minh Vũ không đẩy cô ra ngay, vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhưng ánh mắt
anh luôn chăm chú nhìn Tô Nhiễm ở đối diện, sâu thẳm đến nỗi khiến người khác
nghẹt thở.
Phút chốc này, nước mắt Tô Nhiễm chực chào rơi, cô nắm tay đứng dậy, một loại
kích thích thúc đẩy cô muốn tiến lên kéo hai người đang ở trước mắt kia ra.
Thế nhưng, toàn thân cô vô lực, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là chống hai
tay lên bàn, đối mặt với cái ôm của chị gái cô và người đàn ông kia.
Thời gian như dừng lại ở hình ảnh châm biếm này, một người đàn ông anh tuấn
cùng hai cô gái xinh đẹp, khiến bao người mơ màng.
Rốt cục, Tô Nhiễm không thể chịu được nữa. Dù tình yêu chỉ là chuyện của một
người, thì cũng không có nghĩa cô cần phải chà đạp bản thân. Tay cô run rẩy
cầm lấy túi xách muốn xoay người rời đi, nhưng lại phát hiện dù là nội tâm hay
hít thở đều đau đớn vô vàn.
Lệ Minh Vũ ở đằng sau bất ngờ đẩy Hòa Vy ra, “Tôi tới không phải vì cô.” Sau
khi nhàn nhạt buông lời, anh liền đi nhanh về trước, kéo tay Tô Nhiễm muốn rời
đi.
Tô Nhiễm kinh ngạc đến ngây người, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hòa Vy cũng sững sờ, nhưng mau chóng định thần lại, chợt chắn trước mặt Lệ
Minh Vũ, khó tin nhìn anh, “Anh vừa nói gì? Minh Vũ, vừa rồi là em gọi điện
hẹn anh tới đây mà. Vậy mà anh nói tới đây không phải vì em?”
“Chẳng qua cô chỉ là gọi cho thư ký của tôi.” Tâm trạng Lệ Minh Vũ yên ổn vô
cùng.
Hòa Vy thở gấp, “Minh Vũ, em không hiểu ý của anh. Anh tới đây chẳng lẽ không
phải vì biết em ở đây chờ anh sao?”
Lệ Minh Vũ nhìn cô, “Hết sức xin lỗi. Tôi nghe chị Hoa nói Tô Nhiễm ở đây nên
tôi mới tìm tới.”
Hòa Vy hoang mang lắc đầu, “Không, Minh Vũ…”
“Tôi tới đây là vì cô ấy.” Lệ Minh Vũ vô cùng yên lặng đáp lời, nói xong quay
đầu nhìn Tô Nhiễm, “Anh đưa em về nhà.”
Tô Nhiễm rươm rướm nước mắt, vô thức gật đầu, như một đứa trẻ đắm chìm trong
giấc mơ. Cô tùy ý để anh nắm tay mình đi thẳng qua bên đường đối diện, không
kìm được mà quay đầu nhìn. Cô thấy Hòa Vy đẫm nước mắt ngồi bệt xuống đất,
lòng cô không khỏi quặn đau.
“Sau này, cố gắng ít gặp Hòa Vy lại.” Lệ Minh Vũ mở cửa xe, khi cô bước vào,
anh thản nhiên nói.
Tô Nhiễm ngừng lại, kinh ngạc nhìn bóng dáng anh đi qua bên cửa xe khác. Trong
nháy mắt cửa xe mở ra, cô đột nhiên hỏi, “Minh Vũ, anh có yêu chị ấy không?”
Lệ Minh Vũ ngây người một giây. Khi anh nhìn cô, ánh mắt anh trở nên bực bội,
giọng điệu thoáng cáu kỉnh ra lệnh, “Lên xe!”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, trái tim cô lửng lơ…
—————————— hoa lệ lệ phân cách tuyến ——————————
Giáng sinh trắng đúng hẹn lại đến. Cả ngày giáng sinh, Tô Nhiễm đều ở nhà,
không hề bước ra đường. Khi ti vi cuối cùng cũng tuyên bố Lệ Minh Vũ đã tranh
cử thành công chức bộ trưởng kinh tế đối ngoại với hai mươi phiếu chênh lệch,
cô lại không có quá nhiều xúc động. Con người thường chính là vậy. Trước khi
đạt được kết quả, quá trình là cố gắng nhất, khẩn trương nhất, nhưng đợi đến
khi có kết quả mới phát hiện, mọi nhiệt tình, mong muốn và sức lực sớm đã tiêu
hao trong quá trình, rồi lại như từ lâu đã đoán được kết quả này.
Hay đây là điều mà người ta thường nói, kết quả không quan trọng, quan trọng
là quá trình.
Chị Hoa ngược lại vui vẻ vô cùng, vội vàng lên kế hoạch xem đêm nay nên ăn
mừng như thế nào.
Tô Nhiễm ngồi bất động trên sofa, ôm gối ngơ ngác xem ti vi. Lệ Minh Vũ đang
đọc diễn thuyết nhậm chức, nhìn qua anh không có quá nhiều xúc động, hệt như
chức bộ trưởng kinh tế này vốn là thuộc về anh. Giọng nói anh vẫn trầm thấp
hùng hồn như mọi khi, ánh mắt anh vẫn trầm tĩnh như ngày thường. Vĩnh viễn anh
đều là vậy, mọi việc anh đều nắm chắc trong tay từ lâu.
“Chị Hoa, không cần vội vàng đâu. Đêm nay, anh ấy sẽ không về.” Cô mệt mỏi
nói. Ngày hôm nay chắn hẳn có rất nhiều người thay cô chúc mừng anh.
Một thứ cảm giác đắn đo nảy nở từ tận đáy lòng cô. Đáng ra, cô phải vui vẻ mới
đúng, nhưng vì sao một loại bi thương khó hiểu lại sinh sôi trong cô vậy?
Giống như, cô không biết anh có yêu Hòa Vy hay không, cũng không biết khi anh
làm bộ trưởng rồi thì cuộc sống của họ sẽ thay đổi như thế nào. Có quá nhiều
biến cố khiến cô bất an, lo lắng…