Tô Nhiễm cứng đờ, chăm chú nhìn người đàn ông trong bồn tắm lớn, thấy ánh mắt
thâm thúy của anh thoáng hiện lên ý bỡn cợt như có như không, một nổi giận
không tên bất giác nổi lên trong cô. Cô nắm chặt tay, thầm hít thật sâu để bản
thân trấn tĩnh lại. Cô yêu anh là thật, nhưng không có nghĩa phải yêu đến mức
phát điên phát rồ trước mặt anh.
Tâm tư của anh cô không cách nào suy đoán, khi thì xa cách như người lạ, khi
thì gần gũi như người chồng tuyệt vời, đâu mới đúng là bộ mặt thật của anh?
Hay cả hai đều không phải. Cô cắn răng bước lại, anh là người chồng danh chính
ngôn thuận của cô, vậy cô còn gì phải kiêng dè?
Thành bồn tắm rộng rãi, đủ cho cô ngồi xuống, cô cố sức để đôi mắt mình chỉ
tập trung vào nửa người trên của anh. Cô vẫn duy trì ưu tư, cẩn thận tránh vết
thương, lau nửa người trên giúp anh.
Lòng bàn tay mềm mại vì sữa tắm mà càng thêm trơn nhẵn, Tô Nhiễm có thể cảm
nhận được cơ bắp săn chắc và cường tráng của anh, nước theo cổ tay trắng nõn
của cô chảy xuống ngực Lệ Minh Vũ, phác họa trôi chảy từng đường cong trên cơ
thể anh.
Cả quá trình cô đều dốc sức ra lệnh cho bản thân không được nghĩ ngợi miên
man, cũng không được nhìn lung tung, nhưng cơ bắp rắn chắc dưới lòng bàn tay
vẫn khiến gò má cô đỏ ửng, trái tim đập dồn dập, không cần soi gương cô cũng
biết sắc mặt mình xấu hổ nhường nào, cô lơ đãng nâng mắt nhìn anh nhưng không
ngờ anh lại đang chằm chằm nhìn cô, đôi mắt luôn trầm lặng kia thấp thoáng tối
tăm khiến cô bất an.
Tô Nhiễm cố nén sợ hãi, dời tầm nhìn về lớp sữa tắm, cổ họng cô lại bất ngờ
khô rát. Cô biết, anh vẫn chưa rời mắt khỏi cô.
Hồi lâu sau, Tô Nhiễm thấy đã làm gần xong, cô cầm vòi hoa sen mở nước. Nước
chảy dày đặc trên làn da màu đồng của Lệ Minh Vũ, cơ thể tráng kiện càng thêm
nổi bật dưới ánh đèn pha lê.
Trong phòng tắm, sự gượng gạo luôn ngầm hiện diện.
Ngay khi Tô Nhiễm sắp khóa vòi hoa sen, Lệ Minh Vũ thản nhiên lên tiếng, “Hôm
nay, em đã thấy hết?”
Cô bàng hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt khó nắm bắt kia, trong đôi mắt đen láy
như đá quý lóe lên ánh sáng tăm tối kín đáo.
“Phải, em đều thấy hết.” Tô Nhiễm hít sâu một hơi, rồi bình thản trả lời.
Lệ Minh Vũ im lặng, khó hiểu nhìn cô.
Lần này, Tô Nhiễm không chọn trầm mặc giống anh nữa, cô nhìn anh nói khẽ: “Lúc
đó anh muốn em thế nào? Muốn em lật đổ bàn ăn? Hay là chạy ào vào phòng ầm ĩ
một trận với hai người? Em không làm, vì không muốn ba em khó xử, đây cũng là
tôn nghiêm em giữ cho anh và Hòa Vy.”
Lệ Minh Vũ hơi nheo mắt, lần đầu tiên anh nhìn thấy một Tô Nhiễm như vậy, một
Tô Nhiễm có thể ung dung nhiều lời trước mặt anh, có thể đem hờn tủi trong
lòng mà tự nhiên bộc bạch. Ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô, rồi dọc theo sóng mũi
xinh đẹp xuống phía dưới. Bụi nước vòi hoa sen hơi ngấm ướt mái tóc xoăn dài,
những hạt nước trong suốt đọng lên xương quai xanh trắng nõn gợi cảm, tựa như
vô số chấm nhỏ nơi chân trời trên người cô.
Bàn tay cô chu đáo tẩy sạch sữa tắm trên người anh, cảm giác nõn nà khiến cảm
giác xao động quen thuộc nhất trong anh trỗi dậy một cách dễ dàng. Anh đối với
cô lạnh lùng vì cô chẳng qua chỉ là người vợ mà Hòa Tấn Bằng kiên quyết gả cho
anh, anh đối với cô hư tình giả ý vì anh không muốn người ngoài biết cuộc hôn
nhân này có bao nhiêu buồn cười. Anh có thể dung túng bản thân mình lơ là cô,
phiền chán cô nhưng anh cực kỳ ghét loại cảm giác này, loại cảm giác…trời
sinh giữa đàn ông và phụ nữ.
Đang nghĩ ngợi, anh nghe thấy Tô Nhiễm khẽ thở dài. Cô cầm khăn ẩm nhẹ nhàng
lau cánh tay bị thương giúp anh, giọng nói cô dịu dàng kỳ ảo, “Em biết anh
chán em, cũng biết anh và chị em là một đôi nhưng anh phải tin em, nếu em biết
anh chính là người mà chị em một lòng một dạ muốn lấy, thì dù em có yêu anh
nhiều đến thế nào, em cũng tuyệt đối không nói với ba.”
Tô Nhiễm hiểu rõ, cô và Hòa Vy đã không thể quay lại như trước. Nếu thời gian
có thể đảo ngược, cô thà rằng trở về thời gian trước khi gặp Lệ Minh Vũ lần
nữa. Cô chỉ là một người con gái bình thường không thể bình thường hơn, dù
từng trải biết bao khó khăn, cô vẫn sẽ nằm mơ mình là nàng lọ lem gặp được
chàng bạch mã hoàng tử trong cổ tích. Kết quả cô thật sự gặp được anh, phong
thái anh thành thục ổn trọng, khi anh làm việc thì tập trung nghiêm túc, giọng
nói anh dễ nghe trầm thấp khi ra lệnh, hương hổ phách dịu nhẹ trên người anh.
Tất cả mọi thứ đều khiến cô say mê, biết rõ yêu một người đàn ông như vậy sẽ
rất khổ cực nhưng cô vẫn cứ không thấy hối hận mà tiếp tục yêu anh.
Tô Nhiễm biết cuộc hôn nhân này là sự nỗ lực vô cùng to lớn của ba cô, tuy
không muốn thừa nhận cái gọi là “hôn nhân chính trị”, nhưng cô không thể lừa
mình dối người phần lợi ích mang lại cho đôi bên. Lệ Minh Vũ có thể chủ động
tới nhà cầu hôn, cô hạnh phúc đến phát điên; anh đề nghị đám cưới đơn giản cô
liền bằng lòng, thậm chí ở giáo đường làm đám cưới cũng chỉ có một mình ba cô
tham gia, cô cũng không bận tâm; anh thích mọi thứ đều màu tối, cô liền chủ
động trang trí toàn bộ phòng tân hôn thành màu tối, ngay cả ga trải giường
cũng là màu tối.
Cho đến khi hạnh phúc sắp tới gần, chị Hòa Vy lại chủ động nói với cô, Lệ Minh
Vũ là người đàn ông mà chị cô muốn lấy, là anh rể của cô. Thế giới trong cô
phút chốc sụp đổ, cả tháng đó cô hầu như chết lặng.
Cô không rõ Lệ Minh Vũ nói thế nào với Hòa Vy, cô cũng muốn vứt bỏ nhưng đến
giây cuối cùng cô không cách nào buông tay. Nhiều lần cô muốn nói sự thật với
ba nhưng rồi kìm lại. Cô rất hiểu Hòa Vy, tình yêu của Hòa Vy có muôn hình vạn
trạng, thậm chí có lần Hòa Vy sẽ kết hôn ngay lập tức nhưng vào ngày cưới Hòa
Vy lại chạy đi du lịch. Cô luôn thầm mong, biết đâu Lệ Minh Vũ và Hòa Vy cũng
chỉ là tình yêu qua đường.
Hôn lễ vẫn cử hành như thường lệ. Vào ngày kết hôn, Hòa Vy suýt nữa đã giết
cô, khi đó cô mới nhận ra, hóa ra lần này Hòa Vy thật lòng.
“Em cho rằng, tôi vì Hòa Vy mà ghét em?” Cánh tay phải của Lệ Minh Vũ khoát
lên thành bồn tắm lớn, nghe cô nói xong thì hờ hững buông lời.
Tô Nhiễm dừng động tác, nhìn anh một lúc lâu cong môi cười, nụ cười chứa đầy
bất đắc dĩ, “Xem ra, mặc kệ anh vì cái gì, chuyện anh ghét em là sự thật.”
Lệ Minh Vũ nheo mắt, đôi mắt sâu thẫm ngây ngẩn.
“Trước đây, anh từng gặp mẹ em?” Tô Nhiễm đột nhiên hỏi .
Anh nhíu mày, lạnh lùng nói, “Chưa từng.”
“Vậy em thực sự đoán không ra nguyên nhân anh ghét em. Hay là, cái anh ghét
không phải là em, mà là cảm giác khó chịu cuộc hôn nhân này mang lại.” Giọng
nói Tô Nhiễm vẫn mềm nhẹ như trước.
“Em thực sự tự tin như vậy?” Lệ Minh Vũ nghe xong, khóe môi hơi nhếch lên châm
chọc.
“Không phải em tự tin mà là em yêu anh.” Tô Nhiễm can đảm nhìn anh, ánh mắt
yên ổn mà bình tĩnh, như ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, lẳng lặng tỏa sáng.
“Em không quan tâm cuộc hôn nhân này bị lợi ích làm bẩn, bởi vì đối phương là
anh. Anh không yêu em nhưng em không quan tâm, bởi vì chỉ cần nhìn thấy anh là
em đã rất hạnh phúc. Trong mối tình này, em toàn tâm toàn ý để yêu, yêu đến
khổ cực. Em không rõ tình cảm giữa anh và chị em là thế nào, em chỉ biết là em
yêu anh, đau khổ dè dặt yêu anh. Em lo được lo mất, mỗi một ngày đều sống
trong hoang mang, em khát vọng được thấy bóng dáng của anh, nhưng lại sợ thấy
hình bóng anh lạnh lùng. Em không biết trong mắt anh em là người thế nào, em
chỉ biết rằng anh là người đàn ông mà em yêu nhất trong cuộc đời này, người
đàn ông em yêu đến đau đớn nhất. Thế nhưng, đáng giá…dù có một ngày, chúng
ta thật sự phải buông tay, em vẫn muốn cảm ơn anh, cảm ơn đã có một người như
vậy, có thể cùng em trải qua năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời, để em có thể
nhớ, để em có thể khó quên…”
Cô ngừng nói, thu mắt lại, hàng mi dài che khuất đôi mắt đang dần đỏ hoe, cổ
họng nghẹn ngào.