Hào Môn Kinh Mộng – Chương 224: Thất bại chồng chất – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng - Chương 224: Thất bại chồng chất

Bạch Sơ Điệp rút một tập hồ sơ ra khỏi giỏ xách, bà ta phe phẩy nó trước mặt
Hạ Minh Hà, “Cách pha chế ở đây, tôi trộm nó từ két sắt của Tô Nhiễm. Một khi
chuyện này bại lộ, anh xong việc thì không sao, nhưng tôi sẽ không sống yên ở
nhà họ Hòa.”

Thấy tập hồ sơ trong tay bà ta, mắt ông ta bỗng dưng sáng rực. Với cách điều
chế này, ông ta sẽ khiến Lệ Minh Vũ không thể trở mình. Hạ Minh Hà nghiền
ngẫm, ông ta nheo mắt, “Em khờ quá. Chúng ta trộm cách thức pha chế để sản
xuất nước hoa, gắn cho nó cái tên mới, tung ra thị trường trước tiên. Tới lúc
đó Đào Túy tự sụp đổ, em còn lo sợ làm gì?”

Bạch Sơ Điệp cân nhắc, cuối cùng bà ta vẫn ném tập tài liệu cho Hạ Minh Hà,
“Chỉ mong là anh làm được.”

Hạ Minh Hà không rảnh hứa hẹn với bà ta, ông ta lật đật mở tài liệu ra xem,
quả nhiên là cách làm nước hoa Đào Túy. Ông ta không hề nghi ngờ tính chân
thật của công thức này bởi vì nó được Tô Nhiễm cất giữ trong két sắt, chỉ
nhiêu đó thôi cũng đủ chứng minh đây là tài liệu cơ mật. Trái tim ông ta rộn
ràng cảm giác hưng phấn sắp chạm đến thành công. Cảm giác như vậy thường xuyên
xuất hiện với ông ta, có điều lần này nó mãnh liệt hơn bao giờ hết, bởi rằng
người ông ta đối phó là Lệ Minh Vũ.

Ông ta không biết Lệ Minh Vũ đã dùng thủ đoạn gì khiến tổ điều tra không tìm
ra manh mối, khiến cảnh sát không gióng trống khua chiêng vụ án Hòa Tấn Bằng
nhảy lầu. Tin tức Đào Túy ra mắt lần nữa khiến mọi người đều tập trung vào Hòa
thị. Như vậy càng tạo thêm thời gian cho Lệ Minh Vũ phản kích. Ông ta không
thể ngồi yên chờ chết, chuyện này càng kéo dài, nguy hiểm càng đe dọa ông ta.

Còn một điều quan trọng nữa là Tiêu Diệp Lỗi chưa chết!

Mỗi khi Hạ Minh Hà nghĩ đến điều này, ông ta luôn cảm thấy bứt rứt không yên.
Sự tồn tại của Tiêu Diệp Lỗi là mối uy hiếp với ông ta. Ông ta không ngờ Tiêu
Diệp Lỗi có thể thoát khỏi lính của ông ta. Dựa theo tình hình hiện tại, muốn
giết Tiêu Diệp Lỗi lần nữa không phải dễ dàng. Vì vậy, cách duy nhất để chiến
thắng lúc này là tài liệu trong tay ông ta, chỉ cần đưa nước hoa pha chế theo
công thức này ra mắt ngoài thị trường trước Hòa thị, ngày diệt vong của Hòa
thị sẽ đến. Lệ Minh Vũ và Hòa thị có mối quan hệ mập mờ. Thời điểm này lại gần
đến tuyển cử, nếu ông ta thành công thì Lệ Minh Vũ thần thông quảng đại tới
mấy cũng không thoát được ông ta.

Bạch Sơ Điệp lặng người nhìn đôi mắt sáng kích động của ông ta. Bà ta thầm cầu
nguyện Hạ Minh Hà giành được quyền lực của Hòa thị. Tin tức Đào Túy phát hành
ngoài thị trường càng lan rộng, bà ta càng lo lắng bồn chồn. Đào Túy thành
công có nghĩa Hòa Vy và Tô Nhiễm giành hoàn toàn quyền quản lý Hòa thị, lại có
thêm Lệ Minh Vũ, con trai bà ta Hòa Quân Hạo sẽ không thể làm chủ tịch Hòa
thị. Bà ta không lo kế hoạch của Hạ Minh Hà thành công khiến Hòa thị bị tổn
thất. Bà ta nghĩ chỉ cần có tiền, Hòa thị sẽ được cứu. Tới khi ấy, người ngồi
trên ghế chủ tịch Hòa thị sẽ là con trai bà ta – Hòa Quân Hạo, chứ không phải
hai đứa con gái của Hòa Tấn Bằng!

Hai người đều lâm vào mưu tính xấu xa riêng cho bản thân. Nhưng đúng lúc này
tiếng đập cửa lại dội lên dồn dập.

Bạch Sơ Điệp và Hạ Minh Hà giật mình, đưa mắt nhìn nhau.

Tiếng đập cửa liên hồi chứng tỏ người bên ngoài biết chắc trong phòng có
người.

Hạ Minh Hà đi mở cửa. Nhìn thấy mấy người đứng ngoài cửa, sống lưng ông ta
lạnh toát.

“Bộ trưởng Hạ, chúng tôi là người bên tổ điều tra thương nghiệp. Chúng tôi
tình nghi ông dính líu nhiều cuộc giao dịch bí mật. Mời ông theo chúng tôi về
làm rõ vụ việc này.” Một người trong đó nói với ông ta.

Hạ Minh Hà run bắn người, ông ta nhíu mày, “Mấy người nói lung tung gì thế…”

“Bà Bạch Sơ Điệp cũng phiền bà theo chúng tôi.” Người đàn ông không để Hạ Minh
Hà nói hết câu, anh ta nhìn thẳng Bạch Sơ Điệp.

“Cái gì?” Bạch Sơ Điệp thảng thốt, bàn tay run rẩy của bà ta vô tình va trúng
tập tài liệu trên bàn. Tập tài liệu rơi xuống thu hút sự chú ý của những người
có mặt.

Trong tích tắc, mặt mày Hạ Minh Hà tái mét, còn thần sắc của Bạch Sơ Điệp nhợt
nhạt như tro tàn.

Người của tổ điều tra đi lại cầm tập tài liệu lên xem. Anh ta nhìn Bạch Sơ
Điệp và Hạ Minh Hà với vẻ khinh thường, “Mời hai người đi theo chúng tôi.” Anh
ta đưa tập tài liệu cho cấp dưới.

Hai chân Bạch Sơ Điệp mềm nhũn, bà ta xụi lơ xuống đất…


Trong lúc Tô Nhiễm và Hòa Vy đang họp với các cổ đông, Hòa Quân Hạo bất chợt
xông vào. Tô Nhiễm khựng người nhìn vẻ mặt bối rối của anh, còn Hòa Vy thì
nhíu mày, “Quân Hạo, cậu cũng là cổ đông, tại sao lại đến muộn?”

Hòa Quân Hạo dừng bước, anh điều chỉnh hơi thở loạn nhịp của mình, “Xin lỗi,
em có chuyện tìm chị ba.”

Thần sắc Tô Nhiễm lộ vẻ hoài nghi.

Hòa Vy nhìn Tô Nhiễm rồi nhìn Hòa Quân Hạo, “Ngồi xuống họp, có gì quan trọng
để họp xong rồi nói.”

“Không, chuyện này quan trọng hơn.” Hòa Quân Hạo cố chấp, anh nhìn Tô Nhiễm,
nói giọng nghiêm túc, “Chị ba cho em vài phút được không?”

Hòa Vy định nổi giận nhưng Tô Nhiễm đứng dậy, lắc đầu với Hòa Vy. Cô nhìn Hòa
Quân Hạo, “Đến phòng làm việc, chị ra ngay.”

Hòa Quân Hạo gật đầu, đi ra khỏi phòng họp.

Hòa Vy cáu kỉnh, “Tiểu Nhiễm, em đừng dung túng Quân Hạo như vậy. Nó đâu còn
là trẻ con. Sáng nay cổ đông đợi nó suốt nửa tiếng, cuối cùng thì sao? Nó chưa
nói được một câu xin lỗi thì đã vội vội vàng vàng bỏ đi.”

“Em đi coi nó, tìm hiểu chuyện gì xảy ra, mọi người cứ tiếp tục họp.” Tô Nhiễm
xoa dịu Hòa Vy, cô cũng ra khỏi phòng họp.

Trong phòng làm việc, Hòa Quân Hạo lo lắng đi tới đi lui. Thấy Tô Nhiễm mở cửa
đi vào, anh nói ngay tức khắc, “Chị ba, mẹ em bị người của tổ điều tra giải đi
rồi.”

Tô Nhiễm sững sờ, cô đặt tập tài liệu lên bàn làm việc, không biết nói gì cho
phải.

Hòa Quân Hạo thấy cô im thin thít, anh sốt ruột lên tiếng, “Em không nhờ được
chị hai, em chỉ còn trông vào chị ba giúp em. Tại sao người của tổ điều tra
lại đưa mẹ em đi? Họ dẫn mẹ em đi làm gì?”

Tô Nhiễm thở dài sườn sượt. Việc gì nên tới cuối cùng vẫn tới, cô nhìn Hòa
Quân Hạo, “Em đến tìm chị vì chuyện này?”

Hòa Quân Hạo chần chừ nhìn cô, “Chị biết trước chuyện này ư?”

Tô Nhiễm cụp mi, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Hòa Quân Hạo, “Phải.”

Hòa Quân Hạo nhìn Tô Nhiễm với vẻ khó tin.

“Quân Hạo…” Cô khó khăn gọi tên anh, “Dì Điệp trộm cách pha chế Đào Túy cho Hạ
Minh Hà.”

Hòa Quân Hạo trợn tròn mắt, anh đột nhiên hiểu hết mọi việc, cũng hiểu tại sao
người của tổ điều tra đưa mẹ đi. Anh giận dữ và thất vọng siết chặt tay. Năm
phút sau, anh xoay người đi thẳng một mạch khỏi phòng làm việc.

Tô Nhiễm không gọi anh lại, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Cô biết ngày hôm nay sẽ tới! Khi cô để Bạch Sơ Điệp nhìn thấy két sắt, cô đã
biết ngày hôm nay sẽ tới! Thực ra ngày đó cô đã cho Bạch Sơ Điệp cơ hội. Cô tỏ
rõ quan điểm rằng vị trí của Quân Hạo ở nhà họ Hòa là không ai có thể thay
thế. Đáng tiếc Bạch Sơ Điệp không chịu tin cô. À không, phải nói là bà ta
không tin người của nhà họ Hòa, vì vậy bà ta mới ăn cắp cách pha chế Đào Túy.

Cô không nhìn ra được tâm tư của Bạch Sơ Điệp, ít nhất là trước khi Lệ Minh Vũ
nói với cô. Cô không ngờ bụng dạ của bà ta lại xấu xa đến vậy. Khi Lệ Minh Vũ
nhắc nhở cô cẩn thận Bạch Sơ Điệp, cô mới biết bà ta thật sự có dã tâm.

Tổ điều tra là do Lệ Minh Vũ gọi tới. Ngay sáng sớm Bạch Sơ Điệp ra ngoài,
người của tổ điều tra đã theo dõi bà ta.

Không cần tưởng tượng cũng biết bà ta bị bắt ngay tại trận!

Tô Nhiễm giơ tay xoa thái dương, cô không muốn nghĩ đến mối quan hệ của Bạch
Sơ Điệp và Hạ Minh Hà, cũng không muốn nghĩ mối quan hệ giữa họ đã kéo dài bao
lâu, cô chỉ cảm thấy thất vọng và đau lòng. Ba cưới bà ta ngần ấy năm qua,
nhưng tới lúc này bà ta vẫn thà tin người ngoài hơn tin người nhà họ Hòa.


Khi Hòa Quân Hạo chạy tới văn phòng của tổ điều tra thương nghiệp, Bạch Sơ
Điệp vẫn chưa đi ra. Khoảng nửa tiếng sau, anh mới thấy Bạch Sơ Điệp bước ra
khỏi phòng thẩm vấn. Bà ta trông có vẻ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Hòa Quân Hạo vội đi lại đỡ lấy cơ thể run rẩy của bà ta.

Một nhân viên trong tổ điều tra bước ra, anh ta nói lạnh lùng, “Vụ án này đang
được điều tra. Bà về chờ tin tức của chúng tôi nhưng thời gian này, chúng tôi
sẽ tịch thu mọi giấy tờ cá nhân của bà.”

Bạch Sơ Điệp hoảng hốt, không thốt nên lời.

Hòa Quân Hạo dìu bà ta ra xe. Anh không chạy xe ngay, mà đưa bà ta một chai
nước, “Mẹ, mẹ uống nước đi.”

Bạch Sơ Điệp cầm chai nước lên uống. Hồi lâu sau, bà ta mới bình tĩnh nhìn Hòa
Quân Hạo, “Quân Hạo, mẹ xin lỗi đã khiến con bận tâm.”

Hòa Quân Hạo không nói chuyện, anh ngồi bất động trên ghế lái.

Bạch Sơ Điệp thấy vẻ mặt anh khó coi, bà ta không dám nói tiếng nào.

Hòa Quân Hạo nói, “Mẹ thật sự lấy cách pha chế Đào Túy cho Hạ Minh Hà?”

Bạch Sơ Điệp biết chuyện này không gạt được anh nhưng bà ta không có dũng khí
nói ra sự thật, bà ta cúi đầu, “Quân Hạo, mẹ hết cách…”

Hòa Quân Hạo ngoảnh nhìn bà ta bằng ánh mắt chứa đầy đau đớn và chua xót, “Mẹ
hết cách nên muốn hợp tác với Hạ Minh Hà? Con hỏi mẹ, rốt cục mẹ và Hạ Minh Hà
có quan hệ gì với nhau?”

Bạch Sơ Điệp trợn tròn mắt ngỡ ngàng. Bà ta thở dốc nhìn Hòa Quân Hạo, rồi lật
đật né tránh ánh mắt của anh, “Mẹ mệt rồi, chở mẹ về nghỉ ngơi.”

“Mẹ…”

“Mau, mau, ông ta ra rồi. Bên kia kìa…”

Giữa lúc Hòa Quân Hạo đang muốn hỏi tiếp bà ta, một đám phóng viên ùa tới chặn
cửa ra vào, do cửa sổ xe đang mở nên họ có thể chứng kiến rõ mọi chuyện xảy ra
bên ngoài.

Phóng viên đến rất đông, dường như họ đã được báo tin từ trước.

Hòa Quân Hạo định đóng cửa sổ lại nghe Bạch Sơ Điệp nói, “Khoan đã.”

Anh đưa mắt nhìn theo bà ta…

Lúc này Hạ Minh Hà đang bước ra đại sảnh. Ông ta dường như đợi cấp dưới chạy
xe qua đón nhưng không ngờ lại gặp phóng viên đứng chờ bên ngoài. Hạ Minh Hà
sững người ra nhìn, phóng viên thấy thế bèn nhào lên, cấp dưới của ông ta lât
đật ngăn cản.

Hòa Quân Hạo thấy chỉ mới vài tiếng ngắn ngủi, Hạ Minh Hà tựa hồ già đi cả
chục tuổi. Khuôn mặt ông ta tiều tụy, khác hẳn dáng vẻ hùng hồn trên ti vi.

Cánh phóng viên còn chưa kịp tiếp cận ông ta thì ba chiếc xe cảnh sát bất ngờ
chạy về hướng này. Cánh phóng viên trông thấy bèn lui ra, nhưng vẫn tiếp tục
giơ máy ảnh chụp lại cảnh này.

“Tại sao lại nhiều cảnh sát đến vậy?” Bạch Sơ Điệp buột miệng, bà ta sợ họ tới
bắt bà ta.

Người trên xe cảnh sát đi xuống, dẫn đầu là thanh tra cao cấp của tổ trọng án
– Vưu Kim, theo sau anh ta là nhiều cấp dưới.

Tất cả họ đều bước đến chỗ Hạ Minh Hà.

Hạ Minh Hà đứng trên bậc thang nhìn Vưu Kim một cách cảnh giác.

Vưu Kim lên trước, vài người đi theo anh ta giơ thẻ cảnh sát lên, anh ta nói,
“Bộ trưởng Hạ Minh Hà, chúng tôi nghi ngờ ông liên quan đến cái chết của thanh
tra cao cấp tiền nhiệm tổ trọng án Đinh Minh Khải, quản gia nhà họ Hòa – Trần
Trung, Bạch Lâm, âm mưu giết Tiêu Diệp Lỗi cùng nhiều vụ án khác có dính líu
trực tiếp và gián tiếp tới ông. Mời ông theo chúng tôi đến sở cảnh sát hỗ trợ
điều tra.”

Hạ Minh Hà cứng đờ người.

Vưu Kim vừa dứt lời, cánh phóng viên không nhịn nổi nữa, họ cố gắng xông lên
trước, máy ảnh chớp đèn liên tục, nhiều phóng viên nêu ra hàng loạt câu hỏi…

“Cảnh sát Vưu, có phải cảnh sát ra lệnh bắt hay không?”

“Xin hỏi bộ trưởng Hạ liên quan đến những vụ án này có bằng chứng chính xác
không?”

“Nếu có chứng cứ xác thực, bộ trưởng Hạ sẽ bị xử phạt như thế nào với những
tội danh này? Quan tòa sẽ phán xét ra sao?”

“Bộ trưởng Hạ, gần đến nhiệm kỳ mới của ông, vụ việc lần này hết sức bất lợi
với ông, ông có muốn nói gì không?”

Mọi người đều tranh nhau nói, Hạ Minh Hà cảm thấy trước mắt ông ta toàn là màu
đen ảm đạm. Ông ta chếnh choáng, đứng không vững, may là có cấp dưới đỡ ông
ta, không thôi ông ta đã ngã nhào trước mặt mọi người. Hạ Minh Hà nhìn vẻ mặt
nghiêm túc của Vưu Kim, ông ta kiên trì nói, “Tôi phải chờ luật sư của tôi
tới, tìm luật sư của tôi!”

“Xin lỗi, bộ trưởng Hạ, do tính chất nghiêm trọng của vụ án, dù luật sư tới
ông cũng phải đến sở cảnh sát. Mời ông đi theo chúng tôi.” Vưu Kim không hề nể
mặt ông ta.

Hạ Minh Hà giận đến run người.

Đúng lúc này…

“Hạ Minh Hà, anh là cầm thú! Đúng là anh giết chết Bạch Lâm, tôi muốn giết
anh!” Bạch Sơ Điệp gào lên thê lương. Bà ta nhào tới kéo áo Hạ Minh Hà, ánh
mắt căm hận của bà ta tựa hồ có thể giết chết người.

Ban nãy ngồi trong xe nghe thấy hết mọi việc, Bạch Sơ Điệp liền chạy ào ra
ngoài, Hòa Quân Hạo cũng đuổi theo sau bà ta.

Trông thấy tình cảnh hỗn loạn, cánh phóng viên càng hưng phấn, họ nhốn nháo
nhào lên trước.

“Mẹ…” Hòa Quân Hạo bị phóng viên gạt sang bên, anh không thể tiến đến chỗ
Bạch Sơ Điệp nên đành lo lắng gọi bà ta.

Hạ Minh Hà không ngờ Bạch Sơ Điệp lại hành xử như vậy, ông ta nóng nảy vung
tay, Bạch Sơ Điệp ngã vào đám đông. Ông ta tức giận liếc xéo bà ta, rồi gầm
lên bực dọc, “Đồ đàn bà chanh chua xông từ đâu ra vậy hả?”

“Hạ Minh Hà, ông sẽ không chết tử tế!” Bạch Sơ Điệp mặc kệ đau đớn, bà ta chỉ
vào mặt ông ta.

“Mẹ…” Rốt cục Hòa Quân Hạo cũng chen được vào trong, thấy bà ta té dưới đất,
anh vội vã đỡ bà ta dậy, phẫn nộ nhìn Hạ Minh Hà.

Vưu Kim cười lạnh, “Bộ trưởng Hạ, nói thế nào cũng phải chú ý đến hình tượng
gần gũi dân chúng của ông chứ! Đi thôi!” Anh ta ra hiệu cho cấp dưới, cấp dưới
của anh ta chắn đường, dành lối đi cho Hạ Minh Hà.

Hạ Minh Hà đành bị giải lên xe cảnh sát.

Cánh phóng viên bám theo nhưng không đuổi kịp xe cảnh sát. Họ hết cách, định
quay lại chú ý đến Bạch Sơ Điệp. Hòa Quân Hạo thấy họ bước về chỗ mình, anh đỡ
nhanh Bạch Sơ Điệp vào xe. Trước khi cánh phóng viên theo kịp, anh đã lái xe
chạy đi.


Ban ngày ồn ào rốt cuộc cũng lắng xuống về đêm.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Tô Nhiễm thấy Lệ Minh Vũ đang dựa đầu giường xem
báo, cô đến ngồi bên cạnh anh, nghiêng đầu đọc tin tức.

Lệ Minh Vũ buông báo xuống, anh mỉm cười, “Muốn xem cái gì?”

“Biết rõ còn cố hỏi.” Cô lầm bầm trong miệng.

“Tin dài như vậy phải ngày mai mới có. Em đừng nóng ruột.” Lệ Minh Vũ dĩ nhiên
biết cô quan tâm chuyện gì, anh đặt báo sang bên, giang tay ôm cô.

“Hạ Minh Hà tiêu thật không anh?” Tô Nhiễm hỏi anh.

Lệ Minh Vũ cầm ly rượu đặt trên đầu giường lên uống, mắt anh lóe vẻ kiên định,
“Vài vụ án giết người cộng thêm rửa tiền ra nước ngoài đủ để xử bắn ông ta
mười lần.”

“Cảnh sát Đinh bị giết thật ư?” Tuy Tô Nhiễm luôn ngờ vực nhưng đến lúc sự
thật vỡ lẽ, cô vẫn rất kinh ngạc.

“Đã có bằng chứng chứng minh ông ta sai người bom hơi men vào thức ăn của Đinh
Minh Khải. Anh Hoàng Phủ cũng đưa ra hàng loạt nhận định xác thực Đinh Minh
Khải không phải chết trong tay ba.” Nói đên đây, nỗi lo của anh mới hoàn toàn
tiêu tan. Hành động của ba nuôi tuy cực đoan nhưng nếu mở mắt nhìn ông ngồi
tù, anh sẽ có lỗi với ba ruột. Hơn nữa vì bảo vệ anh, ba nuôi mới chủ động tự
thú. Nếu không cứu ba nuôi, anh mới là bất hiếu.

Tô Nhiễm không khỏi băn khoăn, “Bộ trưởng mà gây ra loại chuyện này đúng là
không thể tha thứ.”

Lệ Minh Vũ mỉm cười, ôm chầm lấy cô.

“Nhưng ngư ông đắc lợi lại chính là anh.” Cô lườm anh.

“Người ta không ***ng đến anh, anh cũng không ***ng đến người ta. Nếu ông ta coi
anh là cái gai trong mắt thì đấu một trận cũng không sao.” Lệ Minh Vũ vừa cười
vừa nói.

“Anh tính toán lâu như vậy, đâu chỉ là đấu một trận?” Tô Nhiễm làm sao không
hiểu những điều này? Kể từ thời điểm Đồng Hựu không ở cạnh anh, cô đã biết anh
đang bắt đầu kế hoạch. Đây là cọng dây dài do anh thả ra, không câu được cá
lớn, sao anh chịu buông tay?

Lệ Minh Vũ phản bác, “Ví dụ của Hạ Minh Hà cho chúng ta biết rằng đối phó với
kẻ thù phải nhắm trúng điểm yếu, nếu không kẻ thù trở mình sẽ rất phiền phức.”

Cô thở dài, “Em không biết đối mặt với Quân Hạo như thế nào.”

Từ lúc Bạch Sơ Điệp ăn cắp cách pha chế cho đến khi tiếp nhận điều tra, cô
biết để đối phó với Hạ Minh Hà, Bạch Sơ Điệp cũng trở thành quân cờ của anh.
Tuy bà ta đáng bị trừng phạt nhưng bà ta cũng là mẹ của Quân Hạo. Cô không có
lỗi với Bạch Sơ Điệp, nhưng phải đối mặt với Quân Hạo như thế nào đây?

Lệ Minh Vũ hiểu rõ nỗi lo trong lòng Tô Nhiễm, anh ôm chặt cô, “Quân Hạo rất
hiểu chuyện. Bạch Sơ Điệp làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, bây giờ chỉ mong bà
ta khai ra chuyện của Hạ Minh Hà để lấy công chuộc tội, vậy bà ta sẽ không bị
ảnh hưởng quá lớn, Quân Hạo cũng không trách em.”

Tô Nhiễm cắn môi, cô gật đầu, chỉ mong là vậy.

“Giáng sinh sắp tới, anh sẽ tặng em một món quà lớn.” Lệ Minh Vũ cúi đầu hôn
cô, anh nhoẻn miệng cười.

Tô Nhiễm ngẩng lên nhìn anh, “Giáng sinh là ngày anh tuyển cử, em biết rồi,
anh nhất định liên nhiệm thành công phải không?”

“Không phải chuyện này.”

“Vậy là gì?”

Lệ Minh Vũ trầm mặc, anh nhìn Tô Nhiễm chăm chú, rồi cúi xuống hôn cô chân
thành…

Hết Chương 26

Vẫn như mọi khi, cuối tuần không có truyện. Còn 2 chương 27 và 28 nữa là hoàn
chính văn. Nhưng chương 27 rất dài, bạn mình không dịch kịp vào mấy ngày cuối
tuần do nó còn phải đi làm thêm, vậy nên hẹn mọi người vào thứ 3.

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.