Em biết, ngay khoảng khắc em rung động đã định trước em là người thua cuộc
trong tình yêu. Em yêu anh, không liên quan đến ngày tháng, cũng không liên
quan đến phong tình, lại càng không liên quan đến anh. Chán nản và buồn đau
trong lòng em tựa như hạt nước thấm vào đá, chỉ mong anh có thể cho em một
phần yên tĩnh là được. Lúc này, em thà rằng mình xoay người rời đi, cũng không
muốn anh thấy những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má em….
Xe lửa dừng lại, tuyết rơi trắng xóa dường như cũng ngừng theo.
Tô Nhiễm đứng ở sân ga vắng người chỉnh chang áo khoác, nhìn những tòa nhà xa
xa dưới màn tuyết trắng xóa, cô nở nụ cười từ tận đáy lòng. Mỗi khi buồn, nơi
đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là đây.
Xe lửa màu đỏ chậm rãi lăn xa, trả lại sự yên tĩnh vốn có của đất trời.
Tô Nhiễm nhắm hai mắt, hít thật sâu mùi hương se lạnh ngọt ngào thân quen. Sân
ga ngoài trời này được cư dân địa phương dựng lên tạm thời. Xa xa nhìn lại,
chiếc xe lửa nhỏ như bước ra từ trong thế giới thần tiên, xa hơn nữa là cối
xay gió màu trắng. Gió thổi phớt qua, cánh quạt cũng chầm chậm xoay tròn như
cách điệu thêm cho thị trấn nhỏ này.
Thị trấn Hoa Điền là nơi Tô Nhiễm sinh sống trong suốt mười năm qua. Nơi đây
nằm gần sát thành phố nhưng vì bảo vệ môi trường nên có rất ít đường dành cho
xe ô tô. Vì vậy, mỗi khi Tô Nhiễm về đây đều phải ngồi trên chiếc xe lửa nhỏ
màu đỏ ấy, như là từ thành phố bước vào thế giới thần tiên đầy hạnh phúc.
Thị trấn nhỏ này yên ả và thanh bình vô cùng, chính là nơi như trong câu thơ
“Xuân hữu bách hoa hạ hữu nguyệt, thu hữu lương phong đông hữu tuyết [1] “.
Đây cũng là chính nơi mà mẹ Tô Nhiễm ở, tám tuổi cô theo mẹ đến thị trấn nhỏ
này. Sau đó, mẹ cô gặp được bố dượng Tiêu Quốc Hòa, hai người liền định cư
luôn tại đây.
[1] Xuân hữu bách hoa hạ hữu nguyệt, thu hữu lương phong đông hữu tuyết: Xuân
có trăm hoa hè có trăng, thu có gió mát đông có tuyết.
Đẩy cửa bước vào sân, Tô Nhiễm liền thấy bố dượng uống rượu. Ông ngồi trên
chiếc xích đu dưới tàng của đám dây leo vốn đã khô héo từ lâu, chờ tỉnh bớt
hơi rượu. Thấy Tô Nhiễm về, ông liền xăm soi, lè nhè: “Tôi còn tưởng rằng cô
nhận lại người ba có tiền thì không về nữa chứ.”
Ánh nắng ngày đông ấm áp chiếu sáng Tô Nhiễm. Áo khoác trắng trên người càng
ánh thần sắc cô thêm trắng nhợt. Nghe vậy, cô liền bước lên trước, khẽ nói,
“Chú Tiêu, chú nghĩ nhiều quá rồi.” Lại thấy sắc mặt của ông, cô bất đắc dĩ
nói: “Sao đến bây giờ mà chú vẫn còn uống nhiều rượu như vậy?”
“Thì sao? Cô còn muốn quản cả tôi? Tôi thích uống thì uống!” Tiêu Quốc Hào vừa
nghe liền nổi nóng, đỏ mặt tía tai mà quát Tô Nhiễm, rồi bực mình đưa tay
hướng về cô….
“Đừng có nói nhiều, mau đưa tiền sinh hoạt của hai tháng này ra đây.”
Tô Nhiễm cắn môi, lấy bóp tiền trong giỏ xách ra, rồi rút từ đó một tờ tiền
mệnh giá lớn đưa cho Tiêu Quốc Hào, “Chú Tiêu, chú lớn tuổi rồi. Sau này, chú
uống ít thôi ạ.”
Kể ra, Tiêu Quốc Hào cũng là một nhân tài. Ông là người địa phương ở thị trấn
Hoa Điền. Dân ở đây, ai cũng biết Tiêu Quốc Hào có tiếng về trồng trọt. Bất kể
cây cối, hoa cỏ nào chỉ cần qua tay ông thì chắc chắn sẽ sinh sôi tươi tốt vô
cùng. Nhưng đáng tiếc có một năm chính phủ lấy đất để xây dựng công trình công
cộng, đúng lúc lấy ngay mảnh vườn của ông, từ đó Tiêu Quốc Hào suy sụp chán
nản. Hằng ngày chỉ biết làm bạn với rượu, mọi thứ trong nhà đều nhờ vào một
mình Tô Ánh Vân chống đỡ.
Ý tốt của Tô Nhiễm qua lỗ tai của Tiêu Quốc Hào lại thay đổi tính chất vốn dĩ
của nó, ông nhíu mày nhìn cô, “Sao? Cô sợ tôi chết để một mình mẹ cô lẻ loi à?
Bây giờ cô nhận lại ba mình rồi, là cô bà nhà họ Hòa, tôi càng không thể chết
được.” Nói, rồi đếm tiền cầm trong tay, lắc đầu, “Sao lại ít thế này nhỉ? Cô
bây giờ đã là phu nhân của nghị sĩ gì đó rồi, tiền sinh hoạt sao vẫn không
tăng thêm hả?”
Vừa dứt lời, ông liền giật lấy bóp tiền của Tô Nhiễm, rồi lấy hết tiền giá trị
lớn có trong đó ra, “Rõ là keo kiệt, cô về nhà mẹ ruột mình mà mang ít tiền
như vậy ư? Nghị sĩ gì đó không cho cô tiền xài à?”
” Chú Tiêu, con….”
“Phải Tiểu Nhiễm về không? Vào mau đi con.” Trong phòng truyền ra tiếng nói
dịu dàng của Tô Ánh Vân.
Phật đường, thoang thoảng hương thơm, ánh sáng phản chiếu từ cửa thủy tinh soi
lên người Tô Ánh Vân, mơ hồ như hư ảo.
Tô Ánh Vân tuy đã có tuổi nhưng năm tháng vẫn không lấy đi vẻ mỹ lệ của bà. Sự
tĩnh tâm trong bà tựa như nụ cười của bà, vĩnh viễn đều thanh tao như vậy.
Thấy Tô Nhiễm đi vào, bà nhẹ nhàng đặt mõ đang cầm trong tay mình sang một
bên, mỉm cười nói, “Con mau đến thắp một nén nhang khấn cầu Bồ Tát đi.”
Tô Nhiễm nghe lời, tiến lên trước. Tuy cô không biết nên khấn xin điều gì
nhưng vẫn làm theo. Thắp nhang xong, cô ngồi xuống đệm cói cạnh Tô Ánh Vân,
rồi im lặng nằm lên đùi bà. Từ nhỏ đến lớn cô rất thích như thế này, được mẹ
cô dịu dàng vuốt ve mái tóc. Giây phút này dường như mọi phiền não đều biến
mất.
Tô Ánh Vân cười, hiền từ vỗ về cô. Bà biết cô có tâm sự, hồi lâu sau mới điềm
đạm hỏi: “Sao vậy con? Con về bất ngờ như vậy đã nói với Lệ Minh Vũ chưa?”
Tô Nhiễm như một chú mèo nhỏ, lười biếng nhắm mắt lại, “Anh ấy biết ạ.” Cô nói
dối chỉ vì không muốn mẹ lo lắng.
Không ai hiểu con bằng mẹ. Tô Ánh Vân biết tâm tư của Tô Nhiễm, khẽ thở dài,
rồi cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Tô Nhiễm ngẩng đầu, đăm chiêu nhìn Phật đường thờ cúng Bồ
Tát, thì thầm, “Mẹ, Bồ Tát thật sự có thể nghe được tiếng lòng thế gian sao?
Họ ở trên cao mà thế gian lại nhiều người như vậy, họ đều có thể nghe thấu hết
tiếng lòng của mọi người sao ạ?”
Tô Ánh Vân khẽ cười, “Con gái, thành tâm tất linh.”
Tô Nhiễm quay đầu nhìn mẹ, nụ cười của bà mãi mãi là ấm áp nhất.
“Mẹ, con không rõ tại sao mẹ luôn thờ phụng thần linh. Nhiều năm như vậy, mẹ
luôn ở Phật đường, chú Tiêu cũng vì vậy mà không vui.”
Tô Ánh Vân đứng dậy, điều chỉnh lại nén nhang mà Tô Nhiễm vừa đốt, nói khẽ:
“Con người gặp phải sợ hãi mới thay đổi, bằng không sẽ bội phần cô độc. Mẹ chỉ
muốn loại bỏ nghiệp chướng của nửa đời trước, vì mẹ mà cũng vì ba con.”
“Loại bỏ nghiệp chướng của mẹ và ba? Mẹ, con không hiểu.” Tô Nhiễm lần đầu
tiên nghe bà nói những lời này.
Tô Ánh Vân im lặng nhìn cô, “Đều là chuyện đã qua, mọi việc có nhân tất có
quả. Mẹ ở đây ăn chay niệm phật để loại bỏ nghiệp chướng, chính vì không muốn
con phải chịu quả này. Con đừng hỏi nhiều nữa.”
Tô Nhiễm hiểu tính mẹ mình, chỉ cần bà không muốn nói, người khác dùng cách gì
cũng hỏi không được. Cô ngẫm nghĩ đôi chút, muốn hỏi khéo nhưng thấy một bóng
dáng xuất hiện ở cửa Phật đường…
“Diệp Lỗi…” Tô Nhiễm sửng sốt, anh về nước lúc nào?
Tiêu Diệp Lỗi là con trai ruột của chú Tiêu, nhỏ hơn Tô Nhiễm ba tuổi. Từ khi
Tô Nhiễm theo mẹ tái hôn đến ở nhà họ Tiêu thì đã biết cậu em trai trên danh
nghĩa này, khoảng đầu mới đến rất khó sống chung với anh. Tính tình của anh
rất khó nắm bắt nhưng anh khá thẳng thắn. Có điều sống chung một thời gian,
Tiêu Diệp Lỗi cũng tiếp nhận người chị gái này, dần dần trở nên rất tốt. Sau
này, Tô Nhiễm học đại học, còn Tiêu Diệp Lỗi cũng được mẹ ruột mình cho đi du
học, không ngờ hôm nay lại gặp anh ở nhà.
Nghe Tô Nhiễm kêu mình, Tiêu Diệp Lỗi đi ra từ sau cửa. Anh hai mươi tuổi, vóc
người cao lớn khỏe mạnh, nhìn anh có vẻ già dặn hơn so với tuổi của mình. Anh
nhìn Tô Nhiễm, không vui nói, “Tô Nhiễm, từ nay về sau đừng gọi tên tôi nữa.”
Nói xong, xoay người đi khỏi phòng.
Tô Nhiễm sững sờ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ánh Vân đi lại, nói nhỏ, “Đuổi theo nó hỏi thử đi con.”
Tô Nhiễm gật đầu, cũng ra khỏi phòng.
Tiêu Diệp Lỗi đi thẳng một mạch, không quay đầu lại, cũng không để ý Tô Nhiễm
đuổi theo phía sau. Tuyết lại bắt đầu rơi, Tô Nhiễm bước nhanh hơn, cuối cùng
cũng vượt qua anh, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn cản trước mặt anh…
“Diệp Lỗi, lời cậu vừa nói là có ý gì?”
Tiêu Diệp Lỗi đứng yên, bông tuyết rơi xuống gương mặt anh tuấn của anh. Rõ
ràng là anh đang tức giận vô cùng, nghiến chặt răng, thấy Tô Nhiễm hổn hển
đuổi theo, anh kéo mạnh cánh tay cô, khuôn mặt tuấn tú gần như dán sát gương
mặt cô, “Chị đuổi theo tôi làm gì? Không phải chị rất có khí phách sao? Vì sao
thừa dịp tôi ở nước ngoài mà về nhận lại thân phận giàu có của mình? Vì sao
phải gạt tôi lấy người đàn ông khác?”
Tô Nhiễm bị anh kéo chặt cánh tay nên đau, lại thấy lời nói của anh mơ hồ, vừa
muốn giãy ra, lại nghe đến một giọng nói trầm thấp nồng đậm vang lên không xa,
tựa như là âm thanh ma quỷ vọng về…
“'Người đàn ông khác' trong miệng cậu chính là anh rể của cậu, là chồng hợp
pháp của Tô Nhiễm!”
Tô Nhiễm cả kinh, quay đầu nhìn lại, trái tim vốn đang bình lặng liền kinh sợ
dậy sóng…
Chính là Lệ Minh Vũ!
Anh bước xuống từ xe MPV, trên người anh là chiếc áo khoác màu nâu nhạt, bên
trong vẫn là âu phục màu tối như mọi khi, áo khoác anh không cài nút, thân
hình to lớn đứng dưới màn tuyết càng như thần linh. Anh bước từng bước về phía
Tô Nhiễm và Tiêu Diệp Lỗi. Mỗi bước đi của anh tựa như người sáng lập nên trời
đất vạn vật, tất cả chúng sinh đều không thoát khỏi lòng bàn tay của anh….