Tin tức đồn thổi về Lệ Minh Vũ càng lúc càng dữ dội. Nhưng Lệ Minh Vũ chỉ trầm
mặc đối diện với mọi chuyện, anh vẫn bình thản đi làm như thường ngày.
Tuy anh có thể thản nhiên giải quyết công việc nhưng cấp trên vẫn bứt rứt
không yên. Hơn nữa, áp lực lớn từ các phòng ban khác khiến cấp trên suýt đình
chức Lệ Minh Vũ. Nhưng lại không tìm được ai thay thế công việc của anh nên
đành phải thôi.
Tổ điều tra tiến hành kiểm tra Hoà thị nhưng ngạc nhiên là Hoà thị không có
bất cứ điều gì liên quan đến Lệ Minh Vũ. Tổ điều tra vẫn tiếp tục công việc
nhưng ngày nào cũng phí công vô ích.
Thời gian này Tô Nhiễm đang bận bịu, tập trung điều chế 'Đào Tuý' đời sau. Do
có Tiêu Diệp Lỗi tích cực giúp đỡ nên công việc của cô diễn ra rất trôi chảy.
Nhiều lần, Tô Nhiễm muốn hỏi chuyện Tiêu Diệp Lỗi nhưng mỗi khi thấy anh mỉm
cười, cô lại không cách nào thốt ra nghi vấn trong lòng.
Trưa hôm nay, Tiêu Diệp Lỗi đến quán cơm đặt đồ ăn trước. Tô Nhiễm bận rộn cả
buổi sáng cũng tranh thủ nghỉ ngơi. Cô đi xuống dưới phòng làm việc, mở tủ
lạnh lấy nước uống, rồi ngồi ngoài ghế sô pha coi tivi.
Tin tức liên quan tới Lệ Minh Vũ vẫn phát nhan nhản trên tivi. Dĩ nhiên cũng
có nhiều tin tức khách quan phát ra từ trung ương. Tô Nhiễm nhìn chằm chằm
tivi. Trên màn hình lúc này là cảnh Lệ Minh Vũ khảo sát công trình bên ngoài.
Thời tiết giá rét, đến cả hà hơi cũng ra khỏi nhưng anh chỉ mặc áo khoác phối
với comple trang trọng màu tối.
Cô quay đầu nhìn bên ngoài, không khỏi buông một tiếng thở dài, nhưng ánh mắt
cô lại thấp thoáng ý cười.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên. Tô Nhiễm vặn tivi nhỏ lại. Những tưởng Tiêu
Diệp Lỗi đã về, không ngờ lại gặp Hoà Vy đứng bên ngoài.
Hoà Vy lạnh cóng tay, “Sướng nhất vẫn là em.”
“Chị từ công ty tới à?” Tô Nhiễm đau lòng nhìn Hoà Vy run cầm cậm.
Hoà Vy đổi dép đi trong nhà, cởi áo khoác ra treo lên giá, “Chị vừa xuống công
xưởng kiểm tra, sẵn tiện qua coi em làm đến đâu rồi.”
“Công việc rất thuận lợi. Em đã thử mẫu nhiều lần, em có linh cảm mọi chuyện
sẽ đâu vào đấy.” Tô Nhiễm rót tách nước ấm cho Hoà Vy.
Hoà Vy ngồi cầm ly nước, nhạy cảm nhìn lên lầu, “Tiêu Diệp Lỗi trên lầu?”
“Cậu ấy ra ngoài đặt đồ ăn nhưng quán cơm rất xa, cậu ấy không về ngay đâu.”
Tô Nhiễm biết Hoà Vy vẫn còn vướng mắc trong lòng.
“Dù cậu ta về, chị cũng không ngại. Cậu ta phải xin lỗi chị trước mới đúng.”
Hoà Vy hừ lạnh một tiếng.
Tô Nhiễm thở dài, “Em nghĩ cậu ấy cũng có nổi khỗ. Em chắc chắn việc này có
nguyên nhân. Mấy ngày nay, em luôn muốn hỏi cậu ấy nhưng nhiều việc lại khiến
em quên bẵng. Hoà Vy, có khi nào hiểu lầm không? Nếu cậu ấy tàn nhẫn như vậy,
cậu ấy sẽ không đưa Long diên tử cho em. Cậu ấy đâu cần giúp Hoà thị.”
“Chị cũng đang định nói với em chuyện này.” Hoà Vy tựa người vào ghế sô pha,
nhấp một hớp nước nóng, rồi đặt ly lại lên bàn, “Em biết chuyện Hoà thị bị
điều tra chứ?”
Tô Nhiễm gật đầu.
“Giống như họ nói, quá trình và kết quả điều tra là bảo mật nhưng trùng hợp
thay một thành viên trong tổ điều tra là bạn thời đại học của chị. Chị nhờ vả
một hồi, bạn chị cũng kể chị nghe.”
“Bạn chị nói thế nào?”
Hoà Vy liếm môi, “Bạn chị nói hồi trước họ nhận được chứng cứ xác thực nên mới
tiến hành việc điều tra. Nhưng khi bắt đầu, họ lại thấy những dấu vết liên
quan đến Lệ Minh Vũ trong Hoà thị đã biến mất hoàn toàn.”
Tô Nhiễm có vẻ thờ phào nhẹ nhõm nhưng cô cũng không hiểu nổi, “Không đúng,
Minh Vũ thật sự gài người trong Hoà thị. Em biết chuyện này. Hơn nữa anh ấy
cũng nắm cả cổ phần của Hoà thị.”
Hoà Vy gật đầu, “Đúng là vậy nhưng đêm trước khi tổ điều tra chính thức làm
việc, những người liên quan đến Lệ Minh Vũ đã tự động chuyển giao cổ phần của
Hoà thị. Những cổ phần này vốn mua bán lén lút, bây giờ họ rút hoàn toàn, mất
hết dấu vết, lại thành vật hoàn cố chủ. Chị không thể tin được. Nhưng họ đã
xoá sạch bằng chứng, đến tổ điều tra cũng chịu thua.”
“Tại sao lại vậy?” Tô Nhiễm khó tin.
Hoà Vy nhìn cô, “Em nghe thêm một việc nữa thì sẽ hiểu.”
Tô Nhiễm ngơ ngác, “Chuyện gì?”
Khuôn mặt Hoà Vy lộ vẻ nghiêm túc, “Em nghĩ mình lấy được Long diên tử bằng
cách nào?”
Tô Nhiễm nghiệt mặt vài giây, “Diệp Lỗi nuôi cấy ra.”
Hoà Vy cười lạnh, “Tại sao cậu ta lại rộng lượng giúp đỡ em? Em không thấy
đáng nghi ư?”
“Hoà Vy, chị ngờ vực chuyện gì?” Tô Nhiễm nghĩ Hoà Vy không chỉ đơn giản là
ghi thù chuyện lần trước.
“Chị nghi ngờ nên đã lén tìm hiểu thử. Sự thật khiến chị thảng thốt vô cùng.”
Hoà Vy hít sâu một hơi, “Sở dĩ Tiêu Diệp Lỗi đồng ý đưa Long diên tử cho em là
vì Lệ Minh Vũ đã đồng ý nhường hết cổ phần Hoà thị. Lệ Minh Vũ từ bỏ nên cậu
ta mới đưa em Long diên tử.”
Hoà Vy lắc đầu ngao ngán, “Tiêu Diệp Lỗi coi như làm được chuyện tốt. Ít nhất
giải quyết xong chuyện này trước khi tổ điều tra rớ tới. Lệ Minh Vũ không còn
cổ phần Hoà thị, tổ điều tra cũng không có bằng chứng chống lại anh ấy.”
Tô Nhiễm hoàn toàn ngây người. Cô nhớ mấy ngày nay trông anh rất mệt mỏi, lại
nhớ anh biết rõ chuyện nhưng không hề nói với cô, tim cô đột nhiên đau thắt.
Theo sự hiểu biết của cô về Tiêu Diệp Lỗi, nhất định Tiêu Diệp Lỗi tự ý đến
tìm Lệ Minh Vũ trao đổi. Còn Lệ Minh Vũ chắc chắn cũng đồng ý với đề xuất của
Tiêu Diệp Lỗi để thành toàn cho cô.
Tại sao anh lại ngốc như vậy?
Hoà Vy thấy Tô Nhiễm nhăn mặt, cô không khỏi than vãn, “Tiểu Nhiễm, kỳ thực Lệ
Minh Vũ nên trả hết mọi thứ của Hoà thị về nhà họ Hoà. Tiêu Diệp Lỗi làm vậy
là có lợi cho chúng ta. Nhưng chẳng hiểu sao chị cứ lấy làm lạ. Chị có cảm
giác Lệ Minh Vũ đang hy sinh. Trước giờ, chị luôn xem anh ấy là kẻ trộm, nhưng
bây giờ lại có chút đồng tình với anh ấy.”
“Hoà Vy…” Tô Nhiễm nắm tay cô, “Lệ Minh Vũ buông tha nhà họ Hoà thì người
được lợi là ai?”
Hoà Vy nhìn cô, “Là em.”
Tim Tô Nhiễm như bị bóp nghẹt.
“Chị rất hận Tiêu Diệp Lỗi nhưng chuyện này cũng không khó nghĩ mấy. Cậu ta
làm vậy là vì em.” Hoà Vy nói tiếp, “Sau khi biết chuyện này, ý nghĩ đầu tiên
trong đầu chị là phải chăng Tiêu Diệp Lỗi nhận hết mọi thứ? Nhưng sau khi tìm
hiểu cặn kẽ, chị mới biết người hưởng lợi lại là em. Vì vậy, chị càng chắc
chắn Tiêu Diệp Lỗi vào Hoà thị chỉ nhằm giúp đỡ em.”
Tô Nhiễm vô thức nhìn Hoà Vy. Cô không hiểu hết ý của Hoà Vy.
Hoà Vy đành lắc đầu, “Người phụ nữ ngốc nhất trên đời này chính là em. Tiêu
Diệp Lỗi, cậu ta…” Nói đoạn, Hoà Vy đột nhiên im bặt. Cô bất giác đổi giọng,
“Chị nghĩ cậu ta ngấm ngầm hại chị là để em hưởng hết tài sản nhà họ Hoà. Từ
nhỏ đến lớn, em và cậu ta luôn có quan hệ rất tốt, đến cả chọn ngành học cũng
là vì em. Mà hôm nay, cậu ta lại dám ép buộc Lệ Minh Vũ. Có lẽ mọi việc cậu ta
làm đã trù tính từ lâu.”
“Nói vậy, em không có tư cách trách cứ cậu ấy.” Tô Nhiễm hiểu Hoà Vy nói vậy
không phải vô lý. Cô biết Tiêu Diệp Lỗi rất cố chấp.
“Cậu ta một mực giúp đỡ em, thậm chí không tiếc hãm hại người xung quanh để hổ
trợ em. Hành động này có vẻ cực đoan nhưng xét về tình là bình thường.” Hoà Vy
nói hời hợt, cố nhếch miệng cười nhạt.
Tô Nhiễm thẫn thờ vì thái độ của Hoà Vy. Cách hành xử này không giống Hoà Vy
chút nào. Hoà Vy là một người ân oán phân minh. Tiêu Diệp Lỗi hại Hoà Vy như
vậy, dựa theo tính cách Hoà Vy chắc chắn sẽ báo thù. Nhưng bây giờ Hoà Vy lại
nói “Xét về tình là bình thường”?
Hoà Vy thấy Tô Nhiễm nhìn mình trân trân, cô đành mỉm cười nhún vai.
Hoà Vy cũng phát hiện, cô đã không còn chấp nhất nhiều chuyện. Tiêu Diệp Lỗi
bán đứng cô, hẳn cô phải trả thù, cô yêu Lệ Minh Vũ nhiều năm, thậm chí còn
vứt bỏ tôn nghiêm để cầu xin anh quan tâm, nhưng bây giờ thì sao? Khi cô lại
thấy Lệ Minh Vũ trên tivi, cô đột nhiên nhận ra quá nhiều nỗi nhớ, quá nhiều
luyến tiếc đã bay thoảng theo gió, chỉ để lại một vệt hồi ức mơ hồ cho cô.
Thỉnh thoảng nhớ tới, cô sẽ xem nó như một đoạn quá khứ buồn cười của bản
thân.
Hai người đều không nói thêm tiếng nào, phảng phất như mỗi người đều lâm vào
nỗi niềm riêng. Nhưng hai người không hề xấu hổ, mà ngược lại chỉ có cảm giác
tĩnh lặng theo năm tháng. Ngẫm cũng đúng, từ ngày Lệ Minh Vũ xen vào chị em
hai người, cô và Hoà Vy chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Một hồi sau, Tô Nhiễm lên tiếng, “Hoà Vy, Minh Vũ cũng có tư cách trong Hoà
thị. Nhà họ Hoà chúng ta không thể độc chiếm mọi thứ.”
Hoà Vy có vẻ kinh ngạc, “Tiểu Nhiễm, em có ý gì?”
Tô Nhiễm không muốn giấu Hoà Vy. Hoà Vy là một người thông minh. Dù cô không
nói, Hoà Vy sớm muộn gì cũng biết toàn bộ quá khứ. Tô Nhiễm nói, “Hoà Vy, em
không muốn nói rõ lý do. Nhưng em muốn chị biết Long diên tử không thuộc về
nhà họ Hoà, giờ cũng là lúc nhà họ Hoà chúng ta chuộc tội.”
“Ý em là…” Hoà Vy giật mình, mắt cô đảo vòng như sực liên tưởng đến điều gì
đó. Cô kéo tay Tô Nhiễm, “Long diên tử thuộc về Lệ Minh Vũ?”
Tô Nhiễm không giải thích, cô chỉ gật nhẹ đầu. Long diên tử vốn là của nhà họ
Cố. Nếu lúc trước không có nhà họ Cố giúp đỡ, nhà họ Hoà làm sao điều chế được
Đào Tuý đời sau? Hoà thị làm sao trở thành tập đoàn niêm yết trên thị trường?
Nhà họ Hoà trở thành danh gia vọng tộc là nhờ vào năng lực của nhà họ Cố. Nếu
vậy, nhà họ Hoà có quyền gì cướp đi mọi thứ thuộc về Lệ Minh Vũ?
Anh có thể khiến cô yên lòng điều chế Đào Tuý, đưa hết mọi thứ vốn thuộc về
anh cho cô. Cô có tài đức gì để hưởng những điều này?
Kỳ thực trên đường tới đây, Hoà Vy cũng cảm thấy ngờ vực. Điều cô hoài nghi
đầu tiên là thân phận của Lệ Minh Vũ. Nếu thân phận thật của Lệ Minh Vũ có vấn
đề, phải chăng anh tiếp cận nhà họ Hoà có mục đích? Giờ lại nghe Tô Nhiễm nói
vậy, cô cũng đoán được phần nào. Tuy chuyện này không nói thẳng nhưng cô cũng
không thể dối gạt lương tâm vờ như không biết. Hoà Vy nhìn Tô Nhiễm, “Có phải
còn rất nhiều chuyện không tiện nói không?”
“Đôi khi biết ít lại vui sướng hơn.” Tô Nhiễm khẽ cười, “Nhưng dựa theo trí
thông minh của chị, sớm muộn gì chị cũng biết. Có điều chị đừng nên hỏi mẹ
nữa.”
Hoà Vy hiểu ngụ ý của Tô Nhiễm, lại nghe nhắc tới mẹ, lòng cô càng rõ ràng. Cô
gật đầu, không tiếp tục truy vấn Tô Nhiễm, “Em yên tâm, chị biết phải làm thế
nào.”
“Cám ơn chị.” Tô Nhiễm cười tươi nhìn Hoà Vy, lòng cô đong đầy hạnh phúc.
“Chị cám ơn em mới dúng. Chị có lỗi với em rất nhiều. Bây giờ là lúc chị chuộc
lỗi với em.” Hoà Vy cười
chua xót.
“Chị là chị của em.” Tô Nhiễm mỉm cười, xiết chặt tay cô.