Hào Môn Kinh Mộng – Chương 207: Có yêu mới biết quý trọng – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng - Chương 207: Có yêu mới biết quý trọng

Hòa Vy tỉnh dậy cũng trùng hợp nhìn thấy cầu vồng. Cầu vồng sáng chói chiếu
vào cửa kính, tỏa ra vầng sáng nhiều màu sắc. Hòa Vy không kìm được bước lại
gần, khuôn mặt nhợt nhạt của cô ngập tràn ước ao.

Giang Dã không biết đang làm gì. Trong biệt thự to lớn chẳng thấy bóng dáng
của anh.

Nỗi lo và sợ hãi qua đi, được nhìn thấy cầu vồng sáng lấp lánh, Hòa Vy đã đưa
ra một quyết định quan trọng… cô sẽ đi tự thú! Cô không thể để bản thân làm
hỏng danh dự của họ Hòa. Dù cô có thể trốn tránh một lúc, nhưng làm sao có thể
sống vậy cả đời? Tự thú? Tự thú sẽ dễ chịu hơn ngày tháng bị truy nã! Cô không
muốn sống như vậy!

Xưa nay, Hòa Vy cô làm gì cũng xốc nổi. Cô không muốn người khác nói này nói
nọ bản thân. Cô sẽ chủ động đi tự thú, ít nhất cô cũng không thấy thẹn với
lương tâm. Phạm sai thì phải chịu trách nhiệm, đây là lẽ sống ở đời!

Cô không có lý do cũng không có tư cách tiếp tục trốn tránh!

Hòa Vy để lại cho Giang Dã một tờ giấy, cô thu dọn đồ đạc, đứng soi mình trong
gương, chỉnh trang lại quần áo, đánh son lên đôi môi tái nhợt. Dù chịu hình
phạt, cô cũng phải giữ cho mình gương mặt đẹp nhất, đây… là tôn nghiêm sống
của cô!

Hòa Vy ra khỏi cửa, gọi xe đến thẳng sở cảnh sát. Đến sở cảnh sát, xe nghênh
ngang chạy đi, để lại một mình Hòa Vy đứng lặng bên ngoài.

Nhìn nơi uy nghiêm trước mắt, Hòa Vy lại cảm thấy thoải mái và kiên định hẳn.
Khi một người quyết định đối mặt và chịu trách nhiệm về việc mình làm, dẫu
biết trước hậu quả, thì tảng đá nặng trong lòng cũng tự biến mất, không còn
cảm giác thẫn thờ mất hồn, không còn nôn nóng bất an, chỉ còn lại sự bình an.

Hòa Vy hít sâu, đi một mạch vào sở cảnh sát, “Tôi là Hòa Vy, tôi đến tự thú.”


Tô Nhiễm xuống xe, rảo từng bước vào khu Hoa Phủ. Khu Hoa Phủ sau cơn mưa càng
im ắng. Nhờ hôm trước Lệ Minh Vũ dẫn cô đi dạo, cô đã cảm thấy đường xá ở đây
đỡ lạ lẫm hẳn. Cô bước vu vơ trên đường, đoạn đối thoại của mẹ và Lệ Minh Vũ
không ngừng vang vọng trong đầu cô. Điều khiến cô đau lòng nhất chính là quyết
định của anh. Hóa ra con người cô rất xấu xa nhưng cuối cùng anh đã tha thứ
cho cô… Tô Nhiễm nghẹn thở, cô nhắm chặt hai mắt, đặt tay lên nực nhưng
không thể nào giảm bớt nỗi đau. Anh đã phải khó khăn cỡ nào để quên đi thù
hận? Nước mắt tràn khóe mi Tô Nhiễm, mỗi giọt nước mắt chảy xuống, tim cô lại
quặn đau. Cô không biết mình về đây bằng cách nào. Thậm chí cô còn thấy mình
không nên về đây! Cô có tội, phải không?

Tại sao năm đó cô lại tồi tệ đến vậy?

Cầu vồng đằng sau Tô Nhiễm dần biến mất, trời chuyển dần về màn đêm…

“Tại sao cháu khóc?” Một giọng nói hiền từ vang lên bên tai cô.

Tô Nhiễm rơm rớm nước mắt ngẩng lên. Cô trông thấy bà cụ làm bánh gạo.

“Sao khóc vậy cháu?” Bà cụ ngồi xuống ghế, xót xa nhìn cô. “Cháu nhìn mình
kìa, có gì vướng mắc cũng đừng nên khóc? Cháu mà khóc là Hoài Dương đau lòng
lắm.”

Tô Nhiễm ngơ ngác nhìn bà cụ. “Bà, tại sao Hoài Dương lại đau lòng?”

Cô biết bà cụ đã coi cô và Lệ Minh Vũ thành Giang Lăng và Cố Hoài Dương. Ngày
đó, Lệ Minh Vũ ở cạnh, cô không tiện hỏi nhiều. Cô rất hiếu kỳ về Giang Lăng
và Cố Hoài Dương.

“Cháu ngốc quá, Hoài Dương là chồng của cháu, đương nhiên phải thương cháu
rồi. Cháu quên rồi ư? Lần cháu bị sốt cao, thằng bé Hoài Dương lo sốt vó. Nó
mời bác sĩ đến tận nhà khám cho cháu mà vẫn không yên lòng. Sau đó, nó lại hớt
hơ hớt hải chạy qua nhà bà xin thuốc cho cháu uống bớt đau đầu. Cháu bị một
chút xíu là Hoài Dương đã lo lắng cuống cuồng. Hoài Dương tốt với cháu lắm.”
Bà cụ vừa cười vừa nói, giơ tay lau nước mắt cho cô.

Tô Nhiễm phảng phất thấy một hình ảnh ấm áp, hình ảnh Cố Hoài Dương chăm lo
từng chút một cho Giang Lăng bị bệnh.

“Bà, Hoài Dương hay tới làm phiền bà lắm ư?”

Bà cụ lắc đầu, “Đâu có, hai đứa cháu đúng là vợ chồng, không thích làm phiền
người khác. Chỉ khi cháu bệnh hay Hoài Dương đi công tác sợ cháu cô đơn, mới
đến làm phiền bà. Bà là bà già vô dụng, mà được hai cháu tin tưởng, bà vui
lắm. Đúng rồi, tại sao cháu ra đây một mình? Hoài Dương đâu? Cơ mà tại sao
cháu khóc?”

“Cháu… không sao, cháu chỉ bị bụi bay vào mắt.” Tô Nhiễm ấp a ấp úng trả
lời.

“Ừ.” Bà cụ gật đầu. “Cháu đừng khóc nữa. Hoài Dương không muốn thấy cháu khóc
đâu, chỉ cần cháu khóc là Hoài Dương chẳng làm được chuyện gì.”

Lòng Tô Nhiễm nhói đau. Một đôi vợ chồng yêu thương nhau da diết. Nếu không
phải tại cô, nếu không phải tại cô…


Sở cảnh sát bận bịu, điện thoại đổ chuông không ngừng.

Trong phòng thẩm vấn, Hòa Vy ngồi yên chờ đợi. Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của
cô lộ ra vẻ thanh thản. Cô không còn sợ gì nữa, cô đã chủ động đi tự thú, sẵn
sàng chịu trách nhiệm cho hành vi sai lầm của mình. Ngồi trong phòng thẩm vấn
lúc này khiến lòng cô bình lặng, nỗi sợ hãi nhiều ngày qua cũng tan biến hết.

Một hồi sau, Vưu Kim mới đi vào phòng thẩm vấn. Cảnh sát đứng cạnh anh ta rót
cho Hòa Vy một ly cà phê. Hòa Vy bình tĩnh uống một hớp, cô cười bình thản,
“Không ngờ, cà phê ở sở cảnh sát lại ngon như vậy.”

Vưu Kim giương mắt nhìn cô, “Đúng vậy, mùi vị rất ngon. Cô Hòa uống xong ly
này, có thể ra về.”

Bàn tay cầm ly cà phê của Hòa Vy khựng lại, cô nhìn Vưu Kim bằng ánh mắt khó
hiểu.

“Vụ cô cố tình gây thương tích đã hủy bỏ. Đối phương không kiện cô nữa. Vậy
nên làm xong thủ tục, cô có thể đi về.” Vưu Kim cất giọng lãnh đạm.

“Anh nói sao?” Hòa Vy thất kinh. Hạ Minh Hà nôn nóng giết cô chết, mà bây giờ
không kiện cô ư?

Vưu Kim nhìn cô, anh ta nói không chút khách sáo, “Cô Hòa, chúng tôi hy vọng
có thể giữ gìn trị an cho xã hội, không muốn người phạm tội sống nhởn nhơ
ngoài vòng pháp luật. Nhưng đối phương không kiện thì phải làm sao? Đến cả nạn
nhân Hạ Đồng cũng nói đêm đó uống say, bất cẩn làm mình bị thương. Chúng tôi
không đủ chứng cứ khởi tố cô.”

Hòa Vy hết sức thảng thốt. Không chỉ Hạ Minh Hà từ bỏ, mà Hạ Đồng cũng sửa lại
lời khai? Rốt cuộc chuyện này là sao?

Vưu Kim thấy cô im thin thít, anh ta nhíu mày, “Cô Hòa, tôi rất tò mò chuyện
gì đã xảy ra? Hay cô có bản lĩnh che giấu chân tướng sự thật?”

“Cảnh sát Vưu, anh cho rằng một người sẵn sàng ra tự thú thì có thể giở trò
gì?” Hòa Vy cất giọng nhàn nhạt.

Vưu Kim không nói. “K‎ý tên xong, cô có thể ra về.”

Anh ta là nhân viên cảnh sát, không có bằng chứng thì không thể nói bậy. Hòa
Vy đành theo nhân viên cảnh sát ra làm thủ tục, sau đó đi khỏi sở cảnh sát.

Bầu trời bên ngoài đã nhá nhem tối. Hòa Vy ngoảnh đầu nhìn sở cảnh sát, nhớ
tới lời nói của Vưu Kim, cô càng thấy hồ nghi. Đúng lúc này, một chiếc xe
ngừng bên cạnh cô, cửa xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt tươi cười của Giang Dã.


Trong nhà hàng Tây, âm nhạc du dương lãng mạn tràn trong không khí.

Giang Dã đưa Hòa Vy ly rượu vang, anh mỉm cười, “Nếm thử đi, anh cố tình chọn
rượu ngon nhất để dỗ dành em.”

Hòa Vy không uống, cô nhìn ly rượu, rồi nhìn Giang Dã, “Anh đã làm gì?”

Giang Dã xuất hiện ở sở cảnh sát, bình tĩnh ngồi trong xe chờ cô đi ra, vậy
chứng tỏ anh biết cô sẽ bình an vô sự. Suy ra chuyện Hạ Minh Hà và Hạ Đồng bỏ
kiện liên quan rất lớn đến anh.

Nghe cô hỏi, ý cười trên miệng Giang Dã càng sâu, “Vậy không hay sao em?”

“Rốt cuộc anh đã làm gì?” Hòa Vy truy hỏi.

“Cũng không có gì. Nếu không phải anh có nhược điểm của Hạ Minh Hà, ông ta làm
sao chịu từ bỏ ý đồ?” Giang Dã đáp lời thản nhiên nhưng không nói trọn vẹn sự
thật.

Cái Hòa Vy quan tâm không phải là nhược điểm của Hạ Minh Hà, mà là việc làm
của Giang Dã. Cô giật mình, “Tại sao nhược điểm của Hạ Minh Hà lại lọt vào tay
anh? Còn ai tham dự vào chuyện này?”

Giang Dã cầm ly rượu lắc nhẹ, mùi rượu thơm bay lên, anh nhìn cô yêu thương,
“Em đừng hỏi được không? Nói chung em không sao là mừng rồi.”

Hòa Vy không ăn nổi, cô lo Hạ Minh Hà sẽ trả thù. Ông ta là cáo già, làm sao
có thể chịu thua?

Thấy cô như vậy, Giang Dã tự nhiên không đành lòng, anh buông ly rượu, thở dài
kéo tay cô…

“Hòa Vy, em biết anh yêu em phải không?”

Tay Hòa Vy phát run, cô nhướng lên nhìn anh. Đôi mắt của anh sáng lóng lánh
như vầng trăng trên bầu trời.

“Có một số việc anh ích kỷ không muốn để em biết. Nhưng anh biết, có một số
việc phải để em tự quyết định.”

Hòa Vy không hiểu ý anh.

Giang Dã nhìn cô không chớp mắt, “Sở dĩ lần này thuận lợi ít nhiều là nhờ Lệ
Minh Vũ. Nếu không có anh ta, anh cũng không cứu được em.”

Hòa Vy sửng sốt, “Là anh ấy? Anh ấy… tại sao lại giúp em?”

Giang Dã khẽ thở dài, “Vì em là chị của Tô Nhiễm. Tô Nhiễm hứa với Lệ Minh Vũ,
chỉ cần anh ta đảm bảo em bình an vô sự, cô ấy sẽ tái hôn với anh ta.”

Hòa Vy cười gượng, “Đúng vậy, trên đời này chỉ có Tô Nhiễm mới khiến Lệ Minh
Vũ chủ động xen vào.”

“Hòa Vy, anh muốn nói với em…” Giang Dã nắm chặt tay Hòa Vy, anh xót xa nhìn
cô, “Lệ Minh Vũ trước giờ chỉ là của một người phụ nữ khác. Lẽ ra anh không
nên nói em biết sự thật, làm vậy em sẽ càng dành tình cảm cho Lệ Minh Vũ.
Nhưng anh không thể ích kỷ mặc kệ chọn lựa của em. Anh biết trong tim em luôn
có anh ta, anh chỉ mong em có thể chia một chỗ nhỏ trong tim em cho anh.”

Hòa Vy ngỡ ngàng nhìn Giang Dã, “Anh hẳn biết khi em biết toàn bộ sự thật, em
chỉ có thể yêu Lệ Minh Vũ nhiều hơn mà thôi.”

“Anh biết.”

“Vậy anh có biết em không thể yêu anh?”

“Anh biết.” Vẻ đau xót vụt lên trong mắt Giang Dã, anh đè thấp giọng nói, “Anh
có thể ép em ở cạnh anh nhưng anh không muốn thấy em sống buồn bã.”

Hòa Vy siết tay, cô cắn môi, “Nếu em nói em muốn đi tìm anh ấy ngay thì sao?”

Giang Dã thẫn thờ, anh nói lí nhí, “Anh muốn ngăn cản em, vì anh biết chỉ cần
em bước ra khỏi đây sẽ không bao giờ quay lại.”

Hòa Vy hít thật sâu, một nỗi đau không tên bủa vây tim cô. Ánh mắt lạc lõng
của Giang Dã khiến cô cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng, cô rụt tay lại, “Em
phải đi tìm anh ấy. Giang Dã, em muốn gặp anh ấy.”

Mắt Giang Dã ngập tràn nỗi đau. Anh lặng lẽ nhét chìa khóa vào tay cô…


Thực ra, bà cụ đang quan tâm cho Tô Nhiễm nhưng cô lại cho rằng bà xem mình
thành Giang Lăng. Bà cụ cầm rất nhiều bánh gạo cho cô, bà cụ cười nói về Cố
Hoài Dương và Giang Lăng. Tô Nhiễm biết trí nhớ của bà không tốt, nó chỉ dừng
lại ở thời điểm có Cố Hoài Dương.

Mãi đến khi mặt trời xuống núi, những đám mây hồng man mác buồn bao phủ lên
bầu trời, Tô Nhiễm mới rời khỏi nhà bà cụ. Trên đường về, Tô Nhiễm nhận được
điện thoại của chị Phi. Chị Phi hỏi cô ở đâu, chị ta nói cậu chủ gọi điện bảo
sắp về tới nhà. Tô Nhiễm nhìn quanh cũng không biết mình đang chính xác ở
đường nào, cô trả lời qua loa, “Tôi về ngay.”

Cúp điện thoại, cô đưa mắt nhìn lên bầu trời nửa sáng nửa tối, thì ra bầu trời
không phải tối ngay tức khắc, mà nó giống như một đường ranh giới chuyển giao
từ sáng đến tối. Tô Nhiễm bất giác nghĩ tới trận hỏa hoạn đó, trận hỏa hoạn do
chính tay cô gây ra, trận hỏa hoạn cướp đi tính mạng của hai người… nhưng
tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào về nó?

Tô Nhiễm nhớ bà cụ kể rất nhiều chuyện về Cố Hoài Dương và Giang Lăng. Cô là
hung thủ đã hại chết một đôi vợ chồng yêu thương nhau. Cuối cùng cô đã hiểu
tại sao Lệ Minh Vũ hận cô. Đổi lại là cô, cô cũng sẽ hận như vậy.

Tô Nhiễm quẹo qua một khúc cua, trông thấy đường xá quen thuộc, cô lại vô thức
dừng bước, không biết nên đi tiếp hay không.

Trong lúc Tô Nhiễm còn đang suy tư, một chiếc xe dừng trước mặt cô. Cô nhìn
thấy Hòa Vy mở cửa bước xuống.

Mắt Tô Nhiễm sáng lên, “Hòa Vy?”

Hòa Vy cất chìa khóa, khẽ cười với cô, “Tiện nói chuyện không?”

Tô Nhiễm gật đầu, “Dĩ nhiên.”


Trong phòng sách tối om.

Hạ Minh Hà ngồi trên ghế sô pha, tay ông ta kẹp một điếu xì gà, trên trán ông
ta còn dán một miếng băng lớn. Sắc mặt ông ta u tối, nom hết sức khó coi.

Có điều trong phòng còn một người khác có sắc mặt xấu xi hơn cả ông ta. Người
này chính là Giả Ni. Sau khi nghe Hạ Minh Hà nói, ông ta trầm mặc, không nói
tiếng nào.

Nhà họ Giang can dự vào là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Họ không ngờ
Lệ Minh Vũ lại quen biết nhà họ Giang.

Hạ Minh Hà hút một hơi, ông ta dụi điếu xì gà vào gạt tàn, nhả ra một làn khói
mù mịt, đôi lông mày của ông ta cau chặt, “Phải tranh thủ giải quyết Lệ Minh
Vũ.”

“Nhưng chúng ta chưa đủ bằng chứng, muốn cậu ta sụp bẫy quá khó.” Giả Ni nhìn
Hạ Minh Hà, ông ta đề nghị, “Nếu muốn cậu ta bại trận, chúng ta vẫn phải chờ.”

“Không còn cách nào khác!” Hạ Minh Hà thở hổn hển, “Nhược điểm của tôi đã rơi
vào tay người khác, lần này là một đoạn ghi âm, lần sau không biết lại đến thứ
gì. Ông còn muốn chờ gì nữa? Chẳng lẽ chờ Lệ Minh Vũ ra tay rồi chúng ta mới
phản kích.”

“Nhưng chúng ta chưa đủ bằng chứng.”

“Tôi đã nói chứng cứ không đủ thì tự tạo ra chứng cứ. Vấn đề giải quyết được
bằng tiền, đâu còn là vấn đề. Lệ Minh Vũ có thể cắn chúng ta bất cứ lúc nào.
Tới đó có đủ bằng chứng cũng chẳng làm nên chuyện gì.” Hạ Minh Hà híp mắt,
giọng nói ông ta đanh lại.

Giả Ni nhìn ông ta, “Ông muốn tạo chứng cứ giả?”

“Đối với chính khách mà nói, chứng cứ đúng hay không không quan trọng. Quan
trọng là có giữ được danh dự hay không. Dù chứng cứ giả thì sao? Lệ Minh Vũ sợ
nhất là dư luận. Dư luận bất lợi, cậu ta sẽ ngồi yên trên ghế bộ trưởng? Cứ
cho là cậu ta ngồi được, liệu cấp trên có bỏ qua? Ông nghĩ, cấp trên không
muốn tìm người gánh hết tội lỗi để yên ổn à?”

Giả Ni bồn chồn không yên, “Minh Hà, tôi và Lệ Minh Vũ từng tiếp xúc nhiều với
nhau, không tính đến việc có hiểu cậu ta hay không, tôi thấy cách làm này quá
mạo hiểm. Tôi và ông không biết Lệ Minh Vũ có bao nhiêu quân bài trong tay, lỡ
cậu ta chờ chúng ta chui đầu vào lưới thì sao?”

“Tôi không có thời gian quan tâm nhiều. Nói chung tôi bắt buộc phải ra tay lần
này, Lệ Minh Vũ đúng là khinh người quá đáng.” Hạ Minh Hà vung tay lên bất
mãn.

Giả Ni không nói không rằng nhưng thần sắc ông ta đầy bất an.


Hôm nay, An Tiểu Đóa phải trực đêm. Sau khi thay đồ bác sĩ, cô cầm danh sách
những bệnh nhân phải đi kiểm tra lên xem. Một y ta ngồi ngoài bàn trực nói bí
hiểm với cô, “Bác sĩ An, có người kiếm chị.”

An Tiểu Đóa khó hiểu, “Ai?”

Khuya rôi còn ai tìm cô?

Mộ Thừa và Băng Nựu đã đi Đức. Mộ Thừa thắng phiên tòa tranh quyền nuôi Băng
Nựu. Anh cho phép mẹ của Băng Nựu ghé thăm cô bé vài lần trong năm. Khi Mộ
Thừa đi, khoa ngoại thần kinh cũng có thêm vài bác sĩ mới. Các bác sĩ nam mới
đến không ai đẹp trai như Mộ Thừa nên chẳng còn ai quan tâm đến bên này. Có
điều mấy ngày gần đây, các y tá lại bàn luận, vì một Mộ Thừa ra đi, một Hòa
Quân Hạo lại đến. Tuy Hòa Quân Hạo không phải bác sĩ nhưng được chú ý vô cùng.

Vậy nên sau khi An Tiểu Đóa hỏi xong câu này, cô mơ hồ dự cảm lẽ nào người đến
là Hòa Quân Hạo?

Y tá cười trộm, không trả lời cô.

An Tiểu Đóa buông bệnh án, cô đẩy cửa đi vào phòng nghỉ, trông thấy ngay Hòa
Quân Hạo nằm ngủ trên ghế sô pha. Mấy ngày không gặp trông anh gầy rộc, đường
nét gương mặt anh càng góc cạnh.

Hẳn là anh đã tới từ lâu. Trên bàn còn đặt hai hộp kem đã chảy thành nước. An
Tiểu Đóa bước nhẹ lại ghế sô pha, nhìn anh chăm chú. Cô bỗng phát hiện Hòa
Quân Hạo rất điển trai.

An Tiểu Đóa im lặng ngắm nhìn Hòa Quân Hạo. Rất lâu sau, cô tìm một chiếc áo
blouse trắng khoác lên người anh, ra khỏi phòng nghỉ đi kiểm tra bệnh nhân.

Kiểm tra xong hết bệnh nhân, An Tiểu Đóa tranh thủ đi mua thức ăn, rồi mới
quay lại phòng nghỉ. Cô đẩy cửa đi vào, Hòa Quân Hạo đã dậy. Anh chán chường
ngồi lật xem tài liệu cô để cạnh, thấy cô đi vào, anh mỉm cười. Ánh mắt anh
tuy vẫn mệt mỏi nhưng lại sáng lấp lánh khác thường.

An Tiểu Đóa đặt đồ ăn trước mặt anh.

Hòa Quân Hạo cười, anh nhún vai cầm đồ ăn, “Sao cô biết tôi chưa ăn?”

“Bây giờ, chỗ của tôi đã thành nơi tránh nạn của cậu. Hòa Quân Hạo, đây là lần
thứ mấy cậu ngủ ở đây? Đâu phải cậu không có nhà, tại sao không quay về đó?”
An Tiểu Đóa tuy tỏ vẻ trách cứ nhưng vẻ mặt cô hết sức dịu dàng.

Hòa Quân Hạo thở dài, “Chỗ của tôi nằm xa Hòa thị.”

“Xem đây thành khách sạn thật hả?” An Tiểu Đóa cười cười, chọc Hòa Quân Hạo,
“Cậu mà cứ thế này, viện trưởng sẽ đến thu phí của cậu đấy.”

“Tôi chỉ tính toán trước mà thôi.” Hòa Quân Hạo ăn cơm, anh gật đầu hài lòng,
“Nếu một hôm nào đó, tôi mệt mỏi quá rồi đổ bệnh thì cũng tiện khám chữa.”

“Ầy, cậu nói như mình hay lắm không bằng.” An Tiểu Đóa cười hì hì nhìn anh,
“Nhưng tôi rất hiếu kỳ, mấy ngày nay cậu bận gì vậy?”

“Sao? Bây giờ hiểu được cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu rồi à?”
Hòa Quân Hạo nháy mắt với cô.

An Tiểu Đóa tỏ vẻ buồn nôn.

Hòa Quân Hạo phì cười.

“Nói năng đứng đắn chút đi. Cậu bận gì thế?” An Tiểu Đóa tò mò hỏi Hòa Quân
Hạo.

Hòa Quân Hạo húp một muỗng canh, anh dừng vài giây,, “Giải quyết việc công ty.
Cô biết mà, Hòa thị không để ý là loạn ngay. Mẹ tôi một hai ép tôi cho bằng
được, tôi đành phải đau khổ, đến Hòa thị làm lại từ đầu.”

“Ờ, đúng là tội cậu thật.” Nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của anh, An Tiểu Đóa chỉ
muốn cười.

Hòa Quân Hạo lắc đầu lia lịa, “Quá tội cho tôi luôn đấy! Tôi không có hứng thú
với mấy chuyện kinh doanh. Tôi chẳng hiểu mẹ tôi nghĩ gì, mướn đại một giám
đốc về chẳng phải xong ngay ư?”

An Tiểu Đóa liếc xéo anh, “Cậu là con trai duy nhất của nhà họ Hòa. Cậu không
gánh vác trách nhiệm này thì để cho ai? Từ bé, Tiểu Nhiễm đã rời khỏi nhà họ
Hòa, còn Hòa Vy không biết ra sao, đương nhiên cậu phải gánh vác gia đình.”

Hòa Quân Hạo thở dài, “Tôi chỉ mong chị hai bình an vô sự.”

“Tiểu Nhiễm khỏe rồi, còn Hòa Vy chưa biết làm sao.”

“Hạ Minh Hà không chính thức kiện chị hai, có vẻ mọi người đã thay đổi.” Hòa
Quân Hạo cất giọng nhàn nhạt, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

“Đôi khi không có tin tức cũng là chuyện tốt.” An Tiểu Đóa an ủi.

Hòa Quân Hạo buông một tiếng thở dài chán nản.

Đợi anh ăn xong, An Tiểu Đóa dọn dẹp sơ qua. Hòa Quân Hạo ngước nhìn cô, anh
đột nhiên lên tiếng, “Cô còn luyến tiếc anh ta không?”

Những lời này có vẻ đột ngột, An Tiểu Đóa nghệt mặt vài giây, cô mỉm cười,
“Cậu nói gì thế?”

“Cô biết tôi đang nói ai.” Hòa Quân Hạo nhìn cô chằm chằm.

An Tiểu Đóa nói, “Chuyện tình cảm thuận theo duyên phận, đúng không? Anh ấy
đi, duyên phận cũng hết. Tôi sẽ không làm khổ mình.”

Hòa Quân Hạo thở phào nhẹ nhõm, vài phút sau như hạ quyết định nào đó, anh
nói…

“Vậy… vậy chúng ta thử đi.”

Sao cơ?

An Tiểu Đóa sửng sốt nhìn anh.

“Ý anh là anh và em thử yêu nhau đi.” Hòa Quân Hạo nhìn cô dịu dàng, khóe
miệng lộ ra ý cười nhẹ nhàng.

An Tiểu Đóa hoàn toàn hóa đá…


Hòa Vy bất ngờ đến thăm làm Tô Nhiễm vừa vui mừng vừa hoang mang.

Sau khi gọi điện báo về trễ, Tô Nhiễm hỏi Hòa Vy, “Chị sao rồi? Em nghe nói Hạ
Đồng đã tỉnh.”

“Ừ, hôm nay chị đến sở cảnh sát tự thú.”

Tô Nhiễm bàng hoàng nhìn Hòa Vy.

“Nhưng Hạ Minh Hà không kiện chị. Cảnh sát lấy khẩu cung của Hạ Đồng, cô ta
lại bảo cô ta tự làm mình bị thương.” Hòa Vy mệt mỏi nói.

“Làm sao… như vậy được?” Tô Nhiễm kinh ngạc, “Làm sao Hạ Minh Hà lại dễ dàng
buông tha?”

Hòa Vy đăm chiểu, “Bởi vì có Giang Dã, càng vì có Lệ Minh Vũ.”

Tô Nhiễm mơ hồ không hiểu. Hòa Vy cũng không giấu diếm Tô Nhiễm. Cô kể Giang
Dã là ai, anh giải quyết chuyện này như thế nào, quan trọng là… cô kể Lệ
Minh Vũ đã đem bằng chứng cho Giang Dã, nhờ vậy mọi chuyện mới được giải quyết
ổn thỏa.

Tô Nhiễm trầm mặc ngồi nghe, cô không nói tiếng nào.

Hòa Vy nắm tay cô, cất giọng sau xa khó đoán, “Giang Dã nói với chị Lệ Minh Vũ
giúp anh ấy là vì Lệ Minh Vũ hứa phải cứu chị cho bằng được, chị bình an vô
sự, em mới đồng ý tái hôn.”

Ngón tay Tô Nhiễm run rẩy trong lòng bàn tay của Hòa Vy, lời của Hòa Vy như
giáng mạnh vào tim cô, một cảm giác khó tả lặng lẽ lan khắp tim cô.

“Chị biết Lệ Minh Vũ và Hạ Minh Hà tỏ vẻ thân thiện với nhau nhưng thực tế đều
đang suy tính lật đổ đối phương. Chị nghĩ có thể em không hiểu chuyện gì xảy
ra. Giang Dã nói Lệ Minh Vũ đưa chứng cứ này, nghĩa là để vụt mất cơ hội lật
đổ ông ta.” Hòa Vy thở dài, “Tiểu Nhiễm, Lệ Minh Vũ làm vậy là vì em.”

Tô Nhiễm nhìn Hòa Vy, lòng cô phức tạp vô cùng.

“Có thể em cảm thấy kỳ lạ khi chị nói vậy.” Hòa Vy mỉm cười, “Bốn năm trước,
chị không hề nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng từ trước tới nay, chị luôn biết em có
vị trí quan trọng trong lòng Lê Minh Vũ. Anh ấy quan tâm em, lo lắng cho em,
có điều chị không rõ tại sao anh ấy lại đẩy em ra xa mình. Bốn năm sau, chị
càng cảm nhận rõ anh ấy một lòng một dạ muốn làm lại từ đầu cùng em. Thậm chí
vì em, anh ấy có thể buông tha thứ anh ấy cho rằng rất quan trọng. Tình yêu
anh ấy dành cho em là kín đáo nhưng sâu đậm. Chị biết ngoại trừ em, không
người phụ nữ nào có thể khiến anh ấy làm vậy.”

Tô Nhiễm liếm môi, “Hòa Vy, chị…” Cô chần chừ, không nói lên lời.

“Tiểu Nhiễm, chị chỉ khuyên em một câu, em cần quý trọng tình yêu bên cạnh
mình, nếu bỏ lỡ sẽ tiếc nuối.” Hòa Vy khuyên cô chân thành.

Tô Nhiễm cảm động, “Hòa Vy, em xin lỗi…” Cô biết từ đầu tới cuối Lệ Minh Vũ
chưa từng yêu Hòa Vy. Sở dĩ anh tiếp cận nhà họ Hòa là vì mối thù của đời
trước. Từ đó, anh khiến Hòa Vy rơi vào bẫy sâu. Hòa Vy nói đúng kiểu đàn ông
như anh phụ nữ yêu không nổi, anh quá khó nắm bắt, cũng dễ khiến phụ nữ chìm
đắm trong mơ mộng. Yêu anh là đồng hành với rủi ro.

Nhưng đáng buồn thay, cô yêu anh, Hòa Vy cũng yêu anh, mà anh chỉ vì thù hận.

Nói vậy cô đã làm hại Hòa Vy, tiếng xin lỗi này dù thế nào cô cũng phải nói
với Hòa Vy.

Hòa Vy hiểu lầm ý cô. Hòa Vy cười, “Đúng là chị yêu anh ấy nhưng tình yêu sâu
nặng đến mức nào cũng cần được đáp lại mới tuyệt vời. Tới nay, chị biết Lệ
Minh Vũ không hề yêu chị. Khi chị biết anh ấy có thể từ bỏ chứng cứ quan trọng
để giúp một người anh ấy xem như người lạ, chị biết anh ấy không chỉ yêu em
tha thiết, mà còn muốn chăm sóc em trọn đời.”

Hơi thở của Tô Nhiễm loạn nhịp.

“Hòa Vy, chị không biết đâu, em rất xấu, em rất xấu…” Cô thều thào, lúng
túng không biết làm sao, “Em không biết mình còn tư cách để yêu anh ấy hay
không.”

“Tại sao lại nói vậy?” Hòa Vy không hiểu.

Tô Nhiễm run lẩy bẩy siết chặt tay.

Hòa Vy nhìn thấy Tô Nhiễm có việc giấu diếm, cô nhíu mày, “Tiểu Nhiễm, em gặp
chuyện gì? Chuyện gì xảy ra với em?”

“Em…” Tô Nhiễm lưỡng lự, khó mở lời.

Hòa Vy thấy cô bối rối, bèn nói nhẹ nhàng, “Tiểu Nhiễm, em không muốn nói, chị
cũng không ép em. Tuy chị không rõ chuyện gì xảy ra nhưng chị phải nhắc em,
đàn ông như Lệ Minh Vũ đừng nên bỏ lỡ nữa.”

Nghe Hòa Vy nói trái tim cô đập dồn dập, nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra
sự thật. Bí mật này là điều mà mẹ và Lệ Minh Vũ cùng muốn giữ gìn, một mình cô
biết là đủ rồi, Hòa Vy biết càng ít càng tốt.

Tô Nhiễm gật đầu, nở nụ cười với Hòa Vy.

Hòa Vy thấy cô cười, cũng cảm thấy thoải mái.

“Chị đến tìm em?” Tô Nhiễm lại hỏi.

Hòa Vy nói thẳng, “Vốn dĩ chị đình tìm Lệ Minh Vũ.”

“Tìm Lệ Minh Vũ?” Tô Nhiễm sửng sốt.

Hòa Vy giải thích, “Chị định tìm Lệ Minh Vũ để nói những lời này mà thôi. Quan
trọng nhất là chị muốn xem thái độ của anh ấy đối với em, nhưng nhìn thấy em
thì chị đã thay đổi ý định. Chị chắc chắn Lệ Minh Vũ yêu em, người cần biết
trân trọng chính là em.”

Má Tô Nhiễm nóng ran.

“Vậy chị… còn tìm anh ấy nữa không?”

Hòa Vy cười mím chi, “Chị nghĩ không còn cần thiết.”

Tô Nhiễm nhìn Hòa Vy.

Hòa Vy nở nụ cười, “Bây giờ quan trọng nhất là Hòa thị, chẳng biết thằng nhóc
Quân Hạo có làm được trò trống gì không.”

“Chị định giải quyết Diệp Lỗi thế nào?”

Mắt Hòa Vy ảm đạm, cô hít sâu, “Chị chưa nghĩ đến. Chuyện này có nói cũng chỉ
làm mất mặt lẫn nhau. Muốn xử lý cậu ấy, cần có bằng chứng chính xác, giờ chỉ
còn cách trông chừng cậu ấy.”

“Chị nghĩ cậu ấy hợp tác với Hạ Minh Hà?”

“Có lẽ là vậy. Nếu không tại sao cậu ấy lại bán đứng chị cho Hạ Minh Hà? Không
chừng lúc chị đến họp cổ đông, cậu ấy sẽ giật mình.” Hòa Vy nghiến răng.

“Em có thể nói chuyện với cậu ấy.” Tô Nhiễm biết bản tính của Tiêu Diệp Lỗi
không phải xấu.

“Chị nghĩ cậu ấy sẽ không nói thật với em. Một con người đã thay đổi dù em nói
thế nào cũng không chuyển biến được gì.” Hòa Vy lắc đầu, “Em phải làm ra được
‘Đào Túy’.”

Hai chữ “Đào Túy” này như con dao đâm vào tim Tô Nhiễm, cô hít sâu một hơi để
giảm bớt đau đớn, “Em không biết mình có làm được hay không.”

“Tiểu Nhiễm, em cũng biết có rất nhiều người dòm ngó Hòa thị. Họ chờ Hòa thị
xuống dốc, Hạ Minh Hà chính là một trong số đó. Ông ta cố tình đối phó với Lệ
Minh Vũ, điều tra Lệ Minh Vũ có bao nhiêu thế lực trong Hòa thị. Một khi ông
ta muốn phản công, ông ta sẽ lấy chuyện này làm cớ. Chị sợ mục đích hợp tác
của cậu ấy và ông ta là vì điều này.”

Thần sắc Tô Nhiễm khó xử.

“Chúng ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối. Cứ cố gắng vượt qua ải khó khăn này
đã. ‘Đào Túy’ rất quan trọng với em, chị và cả Hòa thị.” Hòa Vy nói nghiêm
túc.

Tô Nhiễm trầm mặc, “Chị biết sự khác biệt của ‘Đào Túy’ đời đầu và đời sau
không?”

Hòa Vy ra chiều suy tư, “Chị từng nghe người trong nghề nhắc tới nhưng chị
không biết cụ thể.”

“’Đào Túy’ đời sau thơm hơn đời đầu. Đây là nguyên nhân khiến ‘Đào Túy’ đời
sau nhanh chóng thay thế được đời đầu.”

Mắt Hòa Vy đột nhiên sáng lên, “Em biết cách làm không?”

“Em có thể dựa theo cách miêu tả của những người từng dùng qua để thử, nhưng
có vài thứ không tìm được.” Tô Nhiễm cau mày.

“Thứ gì?”

“Một hương liệu kéo dài mùi hương, gọi là ‘Long Diên Tử’.”

“Long Diên Tử là gì? Không phải Long Diên Hương ư?” Hòa Vy không hiểu.

Tô Nhiễm lắc đầu, “Nó là một loại hương liệu dùng vào giai đoạn cuối.”

“Em nói tìm không được? Vậy tất là trên đời này không còn?”

“Không còn.” Tô Nhiễm thở dài, “Theo em biết hương liệu này là giống quý hiếm,
không tìm được nữa. Muốn làm ‘Đào Túy’ đời sau còn khó hơn cả lên trời.”

“Vậy phải tính sao?” Hòa Vy không hiểu về hương liệu nên cũng chỉ biết lo lắng
suông.

Tô Nhiễm buông ra một câu, “Chị yên tâm, em sẽ không ngồi nhìn Hòa thị gặp
chuyện. Nếu không tìm được Long Diên Tử, em sẽ cố tìm cách để làm giống nó.
Mong là em làm được.”

Cô thầm cầu khẩn trong lòng nhưng ánh mắt vẫn đầy lo âu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.