Cứ như vậy, khi tôi trải qua biết bao tổn thương, chấp nhận biết bao
đau khổ, khi tôi bắt đầu hoài nghi mọi thứ, tôi lại phát hiện mình
vẫn có thể yêu. Tôi những tưởng mình không còn chờ mong, vì mỗi lần
yêu là một lần tôi giả vờ khổ sở thành ngọt ngào, khiến tôi rơi từ
thiên đường xuống địa ngục, khiến tôi tan nát chùn bước. Nhưng khi tôi
biết tôi còn yêu anh, mà anh vẫn yêu tôi như thuở đầu tiên, tôi mới
nhận ra yêu là một nỗi đau ăn sâu vào máu thịt. Đau đớn như khiến tôi
chết đi, rồi lại hồi tỉnh trong tình yêu, tìm thấy ánh hào quang
rực sáng…
Lá phong đỏ, cây ngô đồng vàng, ngọc lan trắng trong sân bắt đầu dự
trữ trong sân đón mùa mới lại về. Một năm có bốn mùa là quy luật
tự nhiên của tạo hóa. Nó giống như cuộc sống trải qua nhiều thăng
trầm, bãi bể nương dâu để đi đến sự bình yên.
Tiết trời mỗi lúc một lạnh hơn. Những giọt sương long lanh còn chưa
tan hết như những viên ngọc sáng lóng lánh.
Tô Nhiễm mở choàng mắt tỉnh dậy. Cô thẫn thờ đứng lên theo bản năng,
mái tóc ngắn bù xù của cô giờ đã trở nên dài hơn. Sau khi rửa mặt,
cô đi ra khỏi phòng tắm, đờ đẫn nhìn bên kia giường. Như vậy là cô
lại sống chung với Lệ Minh Vũ ư? Đêm triền miên yêu thương hôm qua
khiến gương mặt Tô Nhiễm trông hồng hào rạng rỡ. Tô Nhiễm để khăn
bông sang bên, vỗ nhẹ ngực trấn an bản thân. Cô đảo mắt nhìn phía bên
kia giường lộn xộn. Có lẽ anh đã dậy từ sớm. Dưới giường vẫn còn
rơi lả tả đồ lót của cô, cô mím môi thu dọn nhanh chóng.
Tô Nhiễm ra khỏi phòng ngủ, chị Phi vừa lúc bước lên lầu hai. Thấy
cô đã dậy, chị ta cười nói sang sảng: “Cô chủ dậy rồi, cậu chủ đang
ở phòng ăn đấy.”
Tô Nhiễm thoáng nghẹt thở. Thì ra anh vẫn chưa đi.
“Anh ấy đợi tôi dùng bữa?” Nhớ tới những ngày sống cùng anh trước
đây, anh tựa hồ đã quen vừa ngồi đọc báo vừa đợi cô dùng bữa.
Chị Phi lại lắc đầu, “Không phải, tiên sinh căn dặn tôi đừng gọi cô
dậy, để cô ngủ.”
Tô Nhiễm hơi sửng sốt, mặt trời đã lên cao lắm rồi.
“Cô chủ, hay cô ngủ thêm một lát đi. Tôi thấy cô vẫn chưa tỉnh ngủ
hẳn.” Chị Phi thân thiết nhìn cô.
Khuôn mặt Tô Nhiễm nóng bừng, cô vội nói, “Không, tôi…tôi hơi đói
bụng.”
“Ờ.” Chị Phi hồ nghi nhìn cô.
Tô Nhiễm đi xuống phòng ăn. Ánh nắng từ ngoài rọi vào phòng bao phủ
lên người đàn ông ngồi không xa. Áo sơ mi và quần tây cắt may thủ công
bao phủ khung xương to lớn nhưng không cách nào giấu đi đường nét
cường tráng của anh.
Tia sáng màu vàng ấm áp rơi vào khuôn mặt điển trai của anh. Vầng
trán rộng của anh, đôi lông mày đen, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng
hơi mím, quai hàm vuông vắn quyến rũ,… Vào lúc này, anh đang tao
nhã cầm tách cà phê uống một hớp, sau đó đặt lại lên bàn.
Tô Nhiễm không biết là vì ánh mắt trời chói mắt hay anh quá sáng
ngời mà cô nhìn đến ngẩn ngơ, quên cả việc bước vào phòng ăn.
Đến khi…
Lệ Minh Vũ đột nhiên quay đầu, trông thấy cô đôi mắt trầm tĩnh thâm
căn cố đế lộ vẻ dịu dàng. Đôi môi anh nhếch lên một đường cong hạnh
phúc.
Tô Nhiễm cụp mi, trái tim cô đập thình thịch. Chị Phi đi xuống thấy
cô đứng ngoài cửa, bèn cảm thấy kì lạ hỏi cô, “Cô chủ, tại sao
không vào ăn sáng?”
“Ừm.” Tô Nhiễm ngại ngùng đi vào, ngồi xuống dưới cái nhìn lấp
lánh ý cười của Lệ Minh Vũ.
Chị Phi bưng đồ ăn sáng lên cho cô rồi ra ngoài làm việc.
Trong phòng ăn chỉ còn hai người họ. Cảm giác này khiến Tô Nhiễm
nhớ về những ngày trước đây.
Cô cầm ly sữa lên uống giảm bớt căng thẳng.
“Sao em không ngủ thêm?” Lệ Minh Vũ cất giọng điềm nhiên, giọng anh
loáng thoáng ý cười vờn quanh đầu cô.
Tô Nhiễm bối rối buông ly sữa xuống, cô nói nhẹ nhàng, “Ngủ không
được.”
Lệ Minh Vũ thấy Tô Nhiễm đỏ mặt lại nhớ dáng vẻ cô đứng ngoài
phòng ăn nhìn anh, lòng anh mềm nhũn. Anh cầm bánh mì sandwich lên ăn,
sau khi nuốt xuống, anh hỏi cô, “Em mệt không?”
Sao cơ?
Tay cầm nĩa của Tô Nhiễm khựng lại, cô ngơ ngác giương mắt nhìn anh.
Lệ Minh Vũ cười cười, anh nói, “Anh hỏi em tối qua anh có làm em mệt
không?”
Mặt Tô Nhiễm đỏ phừng phừng, cô trả lời cũng không được, mà không
trả lời cũng không xong. Trống ngực Tô Nhiễm đập mãnh liệt, cô không
ngờ người đàn ông này lại xấu xa hỏi cô câu này trên bàn ăn.
“Sao thế em?” Lệ Minh Vũ biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm nhìn đôi mắt đượm ý cười của anh, cô chúm chím môi, “Không
có gì.”
“Ồ.” Lệ Minh Vũ giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, anh gật mạnh đầu, “Vậy
đêm nay anh phải ‘cố gắng’ hơn mới được.”
“Anh…” Tô Nhiễm bị chọc đến nổi đóa, cô giận dữ định đổ đĩa thức
ăn lên mặt anh.
Lệ Minh Vũ phá lên cười thích thú, anh nhìn cô tràn ngập yêu thương.
Tô Nhiễm ngây người, hóa ra anh cười… nhìn rất đẹp.
Dùng xong bữa sáng, Lệ Minh Vũ cũng chuẩn bị đi làm.
Tô Nhiễm đi theo anh đến phòng thay quần áo, cô lưỡng lự dõi nhìn
bóng lưng của anh. Lệ Minh Vũ thấy bóng dáng nho nhỏ của cô trong
gương, anh nhếch mép nhưng không nói tiếng nào. Anh mở ngăn kéo đựng
caravat ngoái đầu nhìn cô.
Tô Nhiễm nhìn anh một cái, chọn caravat phù hợp với màu áo sơmi và
comple của anh. Cô nhón chân thành thạo thắt caravat cho anh.
Thắt xong caravat, cô lại tìm kẹp caravat và măng-séc phối cho anh.
Sau khi làm xong mọi thứ, Tô Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Lệ Minh Vũ
lại thân mật giang tay ôm cô vào lòng.
“Làm gì? Không đi là muộn đấy!” Tô Nhiễm thẹn thùng.
Hơi thở đàn ông ấm áp phả vào má và tai Tô Nhiễm, mùi hổ phách
dìu dịu như một liều thuốc độc mê hoặc cô, anh cất giọng quyến rũ
cô…
“Tại sao sáng nay nhìn trộm anh, hmm?”
Mặt Tô Nhiễm nóng ran, cô rủ mắt, “Anh đừng có chảnh chọe. Em nhìn
lén anh hồi nào?”
“À.” Lệ Minh Vũ gật đầu, anh không vạch trần cô, “Thì ra là anh tự
mình đa tình.”
Tô Nhiễm kinh ngạc ngẩng phắt đầu, bắt gặp đôi mắt của anh ngời
sáng nhìn cô.
“Anh không đi làm à?” Cô hơi sợ ánh mắt của anh. Đôi mắt anh sâu thẳm
như đại dương, cô sợ mình rơi vào đó.
Lệ Minh Vũ cũng không vội đi làm, anh rủ rỉ vào tai cô, “Nhắm mắt
lại đi em.”
Tô Nhiễm cảm thấy ngờ vực.
“Nhắm mắt.” Giọng nói thâm tình dễ nghe rót vào tai cô.
Tô Nhiễm nhắm tịt mắt, không biết anh muốn làm gì.
Chốc lát sau, Tô Nhiễm cảm thấy vành tai mình ngưa ngứa, ngón tay âm
ấm của anh chạm vào da thịt cô.
“Được rồi.” Lệ Minh Vũ lên tiếng.
Tô Nhiễm mở mắt, cơ thể cô bị anh kéo đến trước gương.
Cô hoài nghi nhìn người đàn ông trong gương rồi đồ vật trên lỗ tai
đập vào mắt cô. Tô Nhiễm bỗng nhiên ngẩn người. Món đồ trên tai cô
chính là đôi bông ngọc trai đen.
“Vật hoàn cố chủ.” Lệ Minh Vũ ôm cô từ đằng sau, cánh tay anh siết
chặt để lưng cô càng dán sát vào ngực anh. Hình bóng hai người trong
gương nom xứng đôi vô cùng.
Lệ Minh Vũ mỉm cười ngắm nhìn cô gái trong gương.
Tô Nhiễm sững sờ nhìn đôi bông ngọc trai đen trên vành tai. Mọi việc
giữa bốn năm trước và bốn năm sau như mới vừa xảy ra hôm qua. Trong
đầu cô hiện lên rất nhiều việc, mọi thứ tựa hồ đều liên quan đến
đôi bông này, nó như đường thẳng nối liền thời gian bốn năm.
“Xin lỗi.” Lệ Minh Vũ cúi đầu nói bên tai cô, “Từ hôm nay trở đi, anh
nhất định quý trọng em. Hi vọng mọi việc vẫn chưa quá muộn.”
Trái tim Tô Nhiễm lại bắt đầu đập điên cuồng. Cô nghiêng mặt nhưng
vẫn không né được hơi thở gần gũi của anh.
“Em đã nói chỉ cần anh…” Thực ra cô rất muốn hỏi anh chuyện liên quan
đến Hòa Vy nhưng cô không biết mở lời như thế nào.
Lệ Minh Vũ biết suy nghĩ của cô, anh mỉm cười ôm chặt cô, “Em yên tâm,
chuyện anh hứa với em nhất định sẽ làm được.”
Lúc này Tô Nhiễm mới yên lòng. Tuy người đàn ông này thâm trầm khó
đoán nhưng anh là một người trọng chữ tín. Anh đã hứa thì chắc
chắn làm được.
“Cám ơn anh.” Cô nói chân thành với anh.
Lệ Minh Vũ cười cười, nhướng cao mày, “Cám ơn thì không cần, dù gì
em cũng phải kết hôn với anh.”
Tô Nhiễm liếc xéo anh. Người đàn ông này không chỗ nào là không tranh
thủ. Cô cất giọng nhàn nhạt, “Anh không cần nhắc nhở liên tục như
thế này.”
Lệ Minh Vũ nhoẻn miệng cười, anh hạ thấp đầu áp sát vào cô, “Anh
phải đi rồi.”
“Ừm.” Tô Nhiễm cúi gằm đầu trả lời.
“Em không nói với anh lái xe cẩn thận à?” Anh lại hỏi.
Tô Nhiễm ngước lên lườm anh. Nhưng lại thấy anh có vẻ trông mong, cô
cắn môi, “Lái xe cẩn thận.” Nói hết lời, tim Tô Nhiễm rung mạnh. Câu
này là dành cho bà xã nói với ông xã cơ mà.
Tô Nhiễm ngẩng đầu lên thấy anh nhìn mình khoái chí, cô giận đến đỏ
mặt.
Lệ Minh Vũ bật cười, anh ghì đầu cô, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán
cô, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”
Tô Nhiễm trầm mặc đối đáp lại anh.
Lệ Minh Vũ bước ra cửa. Đến khi bóng anh khuất dần trong ánh nắng,
Tô Nhiễm vẫn đang đứng trước gương. Cô thở dài thườn thượt, lẽ nào
cô và anh có thể… thử rồi lại thử.