Vưu Kim thấy bà ta không giống nói dối, anh ta gật đầu, kể chuyện Hòa Vy đâm
Hạ Đồng bị thương cho bà ta biết. Sau đó, anh ta nhìn Bạch Sơ Điệp, hỏi: “Hôm
nay Hòa Vy có về nhà không?”
Bạch Sơ Điệp hoảng hốt, một hồi sau bà ta mới vỡ lẽ…
Cảm ơn trời đất, cảnh sát không phải đến bắt bà ta!
Vưu Kim hồ nghi, “Bà Hòa, bà không sao chứ?”
“Ồ? Tôi không sao, không sao.” Bạch Sơ Điệp vội vàng điều chỉnh cảm xúc, tỏ vẻ
lo lắng, “Hòa Vy không về nhà. Hai hôm nay, tôi bận bịu quá nên không xem tin
tức. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Vết thương của Hạ Đồng nghiêm trọng lắm
không?”
Hèn chi Hạ Minh Hà không nghe điện thoại của bà ta. Thì ra con gái ông ta gặp
chuyện.
Vưu Kim trả lời, “Hiện Hạ Đồng còn nằm theo dõi ở phòng săn sóc đặc biệt. Cô
ấy vẫn đang hôn mê, vết thương khá nghiêm trọng. Chúng tôi cần tìm Hòa Vy, để
tìm hiểu chuyện gì xảy ra.”
“Xin lỗi nhưng Hòa Vy không về nhà.” Bạch Sơ Điệp thở dài, bà ta lắc đầu, cố ý
nói lẩm bẩm, “Con bé này điên rồi ư? Sao lại bốc đồng như thế, chỉ một người
đàn ông…”
“Bà Hòa, bà vừa nói gì?” Vưu Kim nghe thấy rõ ràng.
Bạch Sơ Điệp giả vờ bừng tỉnh, bà ta lật đật che miệng, rồi tựa hồ không biết
trốn tránh thế nào lại thả tay xuống, bà ta cười xấu hổ, “Không có gì, không
có gì đâu.”
Bà ta càng làm thế, Vưu Kim càng nghi ngờ. Anh ta cau mày, nói nhàn nhạt, “Bà
Hòa, nếu bà biết việc gì, mong bà hãy hợp tác với cảnh sát chúng tôi. Bà nên
hiểu rằng biết chuyện mà không báo là phạm pháp.”
“Tôi… tôi không có…” Bạch Sơ Điệp đáp ấp úng. Thấy Vưu Kim đanh mặt nhìn
mình, bà ta cố ý thở dài buồn bã, nghiêng người sang bên, “Mời vào trong rồi
nói.”
Vưu Kim nhếch miệng, dẫn cấp dưới vào nhà.
Quản gia mang bánh trái lên mời khách, rồi lui xuống lập tức.
Vưu Kim làm gì còn tâm trạng uống trà, anh ta ngồi nghiêm túc nhìn Bạch Sơ
Điệp, “Bà Hòa, bà nói được rồi chứ?”
Bạch Sơ Điệp bưng tách trà nhấp một hớp, bà ta đưa mắt nhìn Vưu Kim, “Kỳ thực
tôi cũng không hiểu hết toàn bộ sự việc. Tôi chỉ thỉnh thoảng thấy khi Hòa Vy
về nhà thì nổi giận, la hét om sòm. Bốn năm qua con bé luôn bất mãn Hạ Đồng,
thậm chí còn từng tranh chấp với Hạ Đồng nhiều lần.”
“Tại sao? Vì việc kinh doanh?”
“Không phải, vì…” Bạch Sơ Điệp nói đoạn, bà ta đặt tách trà xuống, “Lệ Minh
Vũ, bộ trưởng đương nhiệm Lệ Minh Vũ.”
Vưu Kim sửng sốt.
Mấy cấp dưới có mặt cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Tôi nghĩ mọi người cũng nghe phong phanh tin này. Hòa Vy yêu Lệ Minh Vũ từ
rất lâu rồi, nhưng Hạ Đồng lại bám theo Lệ Minh Vũ. Tôi nhìn Hòa Vy khôn lớn
trưởng thành, nên rất hiểu con bé. Con bé khá nóng tính, gặp phải Hạ Đồng
không thuận mắt thì…” Bạch Sơ Điệp khéo léo dừng lại. Bà ta nói dở chừng để
người đối diện tự suy diễn tiếp…
Vưu Kim mẫn cảm hỏi bà ta, “Ý bà là dựa theo tính cách của Hòa Vy, việc đâm
người bị thương này là có chủ ý từ lâu?”
“Sao?” Bạch Sơ Điệp giả vờ ngạc nhiên nhìn Vưu Kim, bà ta lắc đầu nguầy nguậy,
“Không! Ý tôi không phải thế. Tôi chỉ nói lý do khiến Hòa Vy tranh cãi là vì
đàn ông, nhưng còn chuyện Hòa Vy có vì hận thù trong lòng mà đâm Hạ Đồng bị
thương hay không, thì tôi không biết. Tôi không thể nói linh tinh chuyện này.”
Vưu Kim nhìn bà ta, sau đó anh ta đứng dậy, “Cám ơn bà đã cung cấp đầu mối cho
chúng tôi. Khi nào có tin tức về Hòa Vy, mong bà báo chúng tôi biết. Chuyện
này gây náo động khắp thành phố, nếu cô ấy muốn trốn chạy là hoàn toàn không
có khả năng. Chi bằng bà khuyên cô ấy ra tự thú, khai rõ ràng mọi việc với
cảnh sát, không chừng sẽ được khoan hồng.”
Bạch Sơ Điệp cũng đứng lên, bà ta gật đầu, “Tôi nhất định phối hợp với cảnh
sát.”
Vưu Kim rút danh thiếp đưa bà ta, Bạch Sơ Điệp nhìn sơ, đột nhiên hỏi…
“Cảnh sát Vưu, cho tôi hỏi… vụ án của Bạch Lâm có tiến triển gì không? Bên
chúng tôi có thể mời luật sư không?”
“Vụ án đang được thẩm tra. Còn việc mời luật sư thì phải tiến hành nhanh, vì
khi tìm ra chứng cứ xác thực, chúng tôi sẽ kết án.” Vưu Kim nói một cách công
tâm.
Bạch Sơ Điệp liên tục gật đầu, bà ta bất giác căng thẳng vô cùng…
Khi Hòa Vy tỉnh dậy từ ác mộng, ngoài trời đã tối đen.
Tóc tai Hòa Vy ướt đẫm mồ hôi, chảy dọc xuống gò má. Cô thở gấp gáp, cảm giác
sợ hãi và bất an trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng cô hơn bao giờ hết. Hòa Vy đã
tỉnh táo, cũng đồng nghĩa cô nhớ đến một việc, càng có nghĩa là cô phải đối
mặt với nó.
Ai nói tỉnh giấc từ ác mộng thì sẽ không sao?
Đôi khi thế giới trong cơn ác mộng không hề tàn nhẫn như hiện thực.
Hòa Vy lại nhớ đến chuyện xảy trước khi cô tông xe.
Trong không gian kín sang trọng, cô cầm chai rượu bể đâm vào bụng Hạ Đồng, màu
máu đỏ thẫm không ngừng hiện trong đầu cô, rồi cô thấy Hạ Đồng ngã vào vũng
máu. Cô không biết tại sao mình gây ra chuyện này, tại sao xốc nổi muốn giết
cô ta…
Hơi thở của Hòa Vy loạn nhịp, bàn tay cô lạnh buốt tê tái.
Mọi thứ đều do cô say rượu? Vậy nên nghe Hạ Đồng châm chọc, cô mới đánh mất lý
trí? Rốt cuộc cô đã làm gì?
Hòa Vy vùi đầu vào chăn. Từng cơn giá lạnh bao trùm lên cô. Cô không biết Hạ
Đồng ra sao, có khi nào cô ta chết rồi không? Nếu cô ta chết hoặc tàn phế, cô
phải tính thế nào? Nhất định có nhiều người đang tìm cô.
Khoan đã…
Hòa Vy ngẩng phắt đầu, đảo mắt nhìn xung quanh.
Đây là đâu?
Không gian được trang hoàng sạch sẽ ngăn nắp, màu sắc sáng sủa, nom giống
phòng ở của đàn ông…
Cô kinh hãi. Sao cô lại ở trong phòng đàn ông?
Cô nhíu mày suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tiêu Diệp Lỗi bưng cháo đi
vào, anh mỉm cười với cô, “Cô thấy thế nào rồi? Còn đau đầu không?”
Hòa Vy chợt nhớ lúc cô tông xe thì gặp một người đàn ông. Hóa ra người đó là
Tiêu Diệp Lỗi.
Cô thốt ra tiếng rên khe khẽ, giơ tay xoa trán thì sờ thấy trên đó đang dán
băng gạc, còn cánh tay cô đau ầm ĩ.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Cô hỏi Tiêu Diệp Lỗi. Lúc này cô mới phát hiện giọng
nói của mình khản đặc, khó nghe vô cùng.
Hết Chương 16