Hào Môn Kinh Mộng – Chương 186: Anh có tình cảm với em – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng - Chương 186: Anh có tình cảm với em

Tô Nhiễm bất ngờ lên tiếng khiến Lệ Minh Vũ vỡ òa vui sướng. Anh muốn nói
chuyện với Tô Nhiễm, nhưng cô lại cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Anh há hốc miệng kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười ngắm cô.

Tuy buồn vì thái độ lạnh nhạt của cô nhưng anh vẫn thấy vui vẻ vô cùng.

“Chị Phi, ngồi xuống cùng ăn cơm đi.” Nếu Tô Nhiễm đã nói thế, dĩ nhiên anh
phải nghe theo.

Chị Phi thấy từ chối không được nên đành ngồi xuống dùng cơm.

Chị Phi là người nhập cư trái phép. Nhiều năm trước, chị Phi kết hôn với dân
bản xứ để hợp thức hóa việc sinh sống ở đây. Vốn dĩ cuộc sống của chị Phi rất
êm đềm, nhưng một tai nạn xe bất ngờ đã cướp đi sinh mệnh của chồng chị ta. Kể
từ đó, chị ta một thân một mình kiếm sống để nuôi con. Chị Phi làm đủ nghề từ
quét dọn, rửa chén cho đến giúp việc nhà. Chị ta không ngại sang hèn, khó khăn
vất vả, cũng vì vậy mà chị ta nhận được cơ hội làm việc ở đây.

Chị Phi chỉ biết cần cù làm việc nên hầu như không xem tin tức. Trước khi làm
ở đây, chị ta không hề biết chủ mình làm gì, chị ta chỉ thấy chủ giàu có, biệt
thự xa hoa sang trọng.

Về sau chị ta mới biết địa vị của chủ mình, vì vậy chị ta càng kính trọng tình
yêu sâu đậm mà anh ta dành cho vợ mình. Nếu đổi lại người đàn ông khác, không
chừng đã bị bệnh tình của vợ bức đến phát điên từ lâu.

Chị Phi quyết định làm việc chăm chỉ hơn trước. Thứ nhất là vì khoản tiền
lương hậu hĩnh, thứ hai là vì chị ta thấy vợ anh ta rất đáng thương. Đa số
thời gian cô đều trầm lặng, dù thấy chồng về cũng không nói tiếng nào. Mỗi khi
chứng kiến cảnh đó, chị ta cảm thấy rất khó chịu, lẽ ra là một cô gái hạnh
phúc, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng tại sao phải chịu đau khổ thế này?

Chị Phi nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện. Chị ta cảm nhận rất rõ anh ta yêu
thương vợ mình. Anh ta có quyền có thế, ngoại hình hay nội hàm đều hơn người,
nhưng cảm xúc của anh ta lại thay đổi chỉ vì một người. Anh ta sẽ vì một câu
nói của vợ mình mà vui vẻ, cũng sẽ vì vợ mình trầm mặc mà lạc lõng hụt hẫng.

Anh ta phải yêu vợ đến mức nào mới như thế này?

Cả buổi cơm, Lệ Minh Vũ luôn chăm chú gắp thức ăn cho Tô Nhiễm, anh còn chu
đáo bóc vỏ từng con tôm đặt vào bát của cô, còn Tô Nhiễm chỉ im lặng dùng bữa.

Một lúc lâu sau…

“Nhiễm, ngày mai em muốn món gì? Để chị Phi nấu cho em ăn.” Lệ Minh Vũ cất
giọng yêu thương.

“Đúng đấy, ngày mai cô chủ muốn ăn món gì?” Chị Phi cũng nói theo, cố gắng xoa
dịu bầu không khí quá mức tĩnh lặng, tuy rằng ngày nào cũng vậy.

Tô Nhiễm vẫn không trả lời, vẻ như không nghe thấy Lệ Minh Vũ nói chuyện.

Chị Phị lúng túng nhìn Lệ Minh Vũ. Có điều chị ta không phải lúng túng vì
mình, mà là cảm thấy thay anh. Anh là một người đàn ông thành đạt nhưng lại bị
vợ mình lạnh nhạt trước mặt người làm. Việc này thật sự rất mất mặt!

Nhưng Lệ Minh Vũ không hề lúng túng , anh mỉm cười nhìn Tô Nhiễm, xoa đầu cô,
nói giọng hiền hậu, “Không sao đâu! Khi nào em thích ăn món gì thì cứ nói cho
anh và chị Phi biết.”

Mắt Tô Nhiễm đột nhiên lóe sáng. Khoảng chừng hai phút sau, cô đặt muỗng xuống
bàn.

“Em sao vậy?” Lệ Minh Vũ cũng dừng động tác, anh còn tưởng cô không chịu ăn,
bèn than vãn, “Không được, em ăn ít quá, phải ăn thêm mới được.”

Tô Nhiễm nhìn chị Phi với ánh mắt lờ mờ khó hiểu, “Mình quên việc gì sao?” Cô
cảm thấy đầu óc mình trống trơn, từng mảnh ghép của những chuyện đã qua hời
hợt lướt qua suy nghĩ của cô.

“Cô chủ đã quên…”

“Cô chủ? Chị gọi ai là cô chủ?” Tô Nhiễm không thể hiểu nổi.

Chị Phi thảng thốt, “Cô chủ và cậu chủ chẳng phải là…”

“Tôi và anh ta đã ly hôn từ lâu.” Đôi mắt Tô Nhiễm hờ hững, giọng cô nhàn nhạt
cất lên.

“Sao?” Chị Phi bần thần.

Lệ Minh Vũ đứng bật dậy, kéo cô ra khỏi phòng ăn ngay tức khắc, để mặc chị Phi
há hốc kinh ngạc…


Trong phòng ngủ.

Lệ Minh Vũ nhấn Tô Nhiễm ngồi xuống giường, anh khẩn trương quan sát cô, hỏi
nhỏ, “Nhiễm, em đang nghĩ gì vậy?”

Anh rất kích động vì anh thấy rõ ràng lúc này cô đang tỉnh táo.

Tô Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh với vẻ bực bội, “Ai cho anh nói bậy bạ với chị
Phi? Tôi và anh ly hôn rồi.”

“Được! Được! Anh sai!” Lệ Minh Vũ vội vàng nhận lỗi, rụt rè nắm tay cô,
“Nhiễm, em nhận ra anh, đúng không?”

Tô Nhiễm rút tay về, cô đảo mắt xung quanh, nói lãnh đạm, “Đây là đâu? Chỗ anh
và Hạ Đồng yêu đương bất chính?”

“Nhiễm…” Lệ Minh Vũ vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ. Anh vui mừng vì cô biết Hạ
Đồng, còn anh bất đắc dĩ là vì cô coi anh thành kẻ phong lưu phóng đãng.

“Em biết Hạ Đồng?”

Tô Nhiễm nhìn anh một cách chán ghét, “Tôi không chỉ nhận ra cô ta, mà tôi còn
nhớ cô ta đã hại chết con của tôi!” Cô xô Lệ Minh Vũ ra xa mình, ánh mắt
thoáng vẻ u tối, “Anh dẫn tôi tới đây để khoe khoang chuyện gì? Hay anh thấy
anh hại tôi chưa đủ?”

Nghe cô nói, Lệ Minh Vũ đau đớn khôn cùng. Anh ôm chặt cô vào lòng mình…

“Nhiễm, anh không muốn làm hại em. Ba mẹ anh từng sống ở đây. Ngoài em ra, anh
không dẫn bất cứ người phụ nữ nào đến đây.”

“Anh bỏ tôi ra…” Giọng Tô Nhiễm nghẹn ngào nhưng vẫn quật cường đẩy Lệ Minh
Vũ.

“Anh không bỏ.” Lệ Minh Vũ ôm cô chặt hơn, “Anh không bao giờ để em rời khỏi
mình nữa.”

Anh biết bệnh của cô có lúc tốt lúc xấu, nhưng cô tỉnh táo như hôm nay vẫn là
lần đầu tiên. Mark đã nói tình trạng của cô thay đổi theo thời gian, dần dần
sẽ khỏi bệnh nếu số lần tỉnh táo của cô xuất hiện nhiều lần hơn.

Mắt Tô Nhiễm nhòe nước, cô dựa vào lòng anh, “Anh đừng dằn vặt tôi nữa. Đứa bé
đã không còn, anh không cần chịu trách nhiệm với tôi. Tôi thật sự chịu không
nổi đả kích nữa.”

Lệ Minh Vũ hơi kéo cô ra, hai tay anh ôm mặt cô, nói nghiêm túc, “Nhiễm, anh
sẽ không để em đi nữa, anh có tình cảm với em.”

Tô Nhiễm trợn to mắt ngỡ ngàng. Một hồi sau, cô mới có phản ứng, cô thì thào
khó tin, “Anh… nói gì?”

Môi anh nhếch thành đường cong dịu dàng, tựa như sự dịu dàng thoát ra từ nơi
sâu thẳm trong tim. Ngón tay cái ấm áp của Lệ Minh Vũ mơn trớn bờ môi cô. Đôi
môi này chỉ là của một mình anh.

Đôi mắt cô trong vắt không giấu nổi ngạc nhiên và hoảng hốt…

Ánh mắt này khiến Lệ Minh Vũ vô cớ yêu thương, anh rủ rỉ bên tai cô, “Nhiễm,
em đừng nghi ngờ anh. Anh thật lòng với em.”

Tô Nhiễm run bắn người, một tia phức tạp nổi lên trong mắt cô…

Tô Nhiễm muốn lên tiếng nhưng thốt mãi cũng không nên lời, làn môi cô run run,
rồi lại quay về trạng thái trầm mặc, cô chỉ lặng lẽ nhìn anh. Trong đôi mắt
sâu hun hút của anh phảng chiếu dáng vẻ bất lực của cô.

Lệ Minh Vũ lại nở nụ cười, cúi đầu đặt nụ hôn lên trán cô.

“Anh sẽ chờ em.” Anh thở dài một hơi, ôm cô vào lòng

Hết Chương 10

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.