Hào Môn Kinh Mộng – Chương 184: Nổi giận – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng - Chương 184: Nổi giận

Tại một nông trại tư nhân ở Đức.

Sau khi cô gái nhận ly rượu tuyết với màu vàng đặc trưng từ dân bản xứ, cô bèn
cười hỏi dân bản xứ vài câu, rồi đi tới cạnh Đồng Hựu, đưa ly rượu cho anh…

“Anh nếm thử đi!”

Dưới bóng lều che nắng, Đồng Hựu đang ngồi hóng mát, anh nhận lấy uống một
hớp, vị ngọt nồng đậm lan khắp khoang miệng của anh.

Mùi vị rượu tuyết khác với rượu nho bình thường, chỉ cần lướt qua đôi chút thì
người uống cũng thấy ngà ngà say.

“Anh thấy thế nào?” Cô gái kéo ghế ngồi cạnh anh, cởi nón quạt lia lịa.

Đồng Hựu gật đầu, “Đúng là ngửi khác hẳn mùi rượu ban nãy.” Khi rượu này còn
chưa uống vào miệng, mùi thơm của nó sẽ phảng phất trong không khí.

Cô gái cười khoái trá, cô nhíu mày, “Đương nhiên! Anh mà uống qua rượu tuyết
này rồi, thì anh sẽ thấy mùi vị rượu ở những nông trại khác của Đức nhạt nhẽo
vô cùng.”

“Em rất hay nghiên cứu rượu tuyết?” Đồng Hựu mỉm cười với cô.

Cô gái lắc đầu, “Không, làm gì có chuyện đấy!”

“Không mà có thể tìm thấy loại tốt nhất trong hằng hà sa số nông trại làm rượu
tuyết?”

“Lẽ nào phải nghiên cứu mới tìm được đồ ngon? Suy nghĩ kiểu này của anh rất có
vấn đề. Tìm hiểu đâu phải chỉ có một cách là nghiên cứu. Em không phải
bartender, cũng chẳng phải chuyên gia rượu, làm theo cách cũ rích của anh mà
tìm được rượu tuyết ngon nhanh đến vậy ư?” Cô gái châm biếm Đồng Hựu.

Đồng Hựu có vẻ rất hứng thú, “Ồ? Vậy nhờ em chỉ bảo tôi một chút.”

“Đúng vậy, anh phải nghe em chỉ bảo! Em thấy cách nhìn nhận vấn đề của anh quá
phiến diện, như vậy không tốt chút nào.” Cô gái cầm ly rượu của Đồng Hựu uống
một hớp, cô cười nói, “Người ta hay nói 'đi một ngày đàng, học một sàng khôn',
em từng nếm qua rất nhiều món khác nhau, cứ như vậy thì có kinh nghiệm.”

Đồng Hựu chần chờ, “Em đang trêu tôi?”

“Làm gì có chuyện đấy!”

“Em còn quá trẻ, em có thể đi được bao nhiêu nơi?” Đồng Hựu cảm thấy hiếu kỳ.

Cô gái nhíu mày, “Anh nhìn đi, anh lại đang dùng ánh mắt và tiêu chuẩn của bản
thân để đánh giá người khác. Em cho anh xem cái này…” Cô rút năm sáu cuốn sổ
cỡ nhỏ dày cộm ra khỏi giỏ xách, đưa Đồng Hựu.

Đồng Hựu ngơ ngác không hiểu gì hết. Anh mở ra xem lại thấy trong đó dán rất
nhiều tấm hình cỡ nhỏ, có hình chụp người, phong cảnh, động vật,…

“Em đã đi hết những nơi này?” Đồng Hựu hết sức ngạc nhiên, “Hình đều do em
chụp hết ư?” Trên mỗi tấm hình đều có in kèm ngày tháng được chụp.

Có rất nhiều nơi trong hình quen thuộc với anh, có nơi anh đã từng ở qua,
nhưng cũng có nơi anh chưa đến lần nào.

“Dĩ nhiên! Anh nhìn này…” Cô gái chỉ vào một tấm hình, “Sau khi tốt nghiệp,
em đã tham gia tổ chức phi chính phủ đến đây. Con nít ở nơi này rất đáng yêu.
Nếu tay trái anh cầm kẹo, tay phải anh cầm tiền, thì những đứa trẻ này sẽ chọn
kẹo ngay tức khắc vì tiền không xài được ở đây.”

Đồng Hựu gật gù, có rất nhiều vùng miền nghèo khổ như thế này trên thế giới,
nhưng chưa từng có tấm hình nào sống động đến vậy.

“Vì vậy chưa chắc chuyên gia mới làm được điều này. Đôi khi kiến thức cũng
được tích lũy từ việc giúp đỡ người khác. Ví dụ như bây giờ, em đang giúp
anh.” Cô gái cất hình vào giỏ xách, cười nhoẻn miệng với Đồng Hựu.

Lúc này, Đồng Hựu mới để mắt tới cô gái này. Cô gái này đi chung với anh từ
lúc nào nhỉ?

“Có phải… chúng ta đã gặp nhau ở đâu không?” Anh ngần ngừ một hồi, cuối cùng
không kìm được nữa, anh bèn hỏi cô gái.

Cô gái mỉm cười, nói với vẻ vừa như trêu đùa vừa như nghiêm túc, “Anh hay dùng
cách này bắt chuyện với phái nữ?”

“Tôi… không có.” Đồng Hựu xấu hổ. Anh vốn định nói anh không thích làm quen
với phái nữ, nhưng vừa định nói thì lại cảm thấy khá buồn cười, vì vậy anh
liền đổi sang cách khác.

“Ờ, bạn gái của anh rất xuất sắc?” Cô gái chớp mắt, tiếp tục hỏi anh.

“Ồ…” Đồng Hựu lúng túng.

Cô gái nhướng người ra trước, cười ngoác miệng, “Liệu câu hỏi đó của em có bị
xem là xâm phạm đời tư không?”

“À, nó… không phải.” Đồng Hựu trả lời bằng giọng lắp bắp.

“Vậy anh có bạn gái rồi?” Cô gái lại hỏi.

Đồng Hựu vội nói, “Không, không, tôi không có bạn gái.”

Trả lời xong câu này, Đồng Hựu mới phát hiện hình như anh đang bị cô gái này
dắt mũi dẫn đi thì phải?

Cô cong cong khóe miệng hài lòng, tựa như đã phát hiện ra bí mật nào đó của
anh, “Rượu tuyết phải dùng chung với thịt bò nướng, anh muốn thử không?”

“Ở đây làm gì có thịt bò nướng?” Đồng Hựu khó hiểu.

“Chỉ cần mình muốn thì sẽ có.” Cô gái đứng dậy, trợn to mắt nhìn anh, “Em đoán
anh chưa bao giờ ăn thịt bò nướng đất sét.”

“Nướng đất sét là sao?”

“Ừm…” Cô gái ngẫm nghĩ giây lát, “Đại khái là không ướp nhiều nguyên liệu
như món Tây, để mọi thứ đều có mùi vị nguyên chất nhất.”

Đồng Hựu càng thấy thú vị, anh nhún vai coi như tán thành, “Em tự mình làm? Có
cần tôi giúp gì không?”

“Anh chỉ cần ăn giúp em là được. Em rất thân với dân ở đây, họ mến khách cực
kỳ.” Cô gái vươn tay, “Anh cứ ở đây chờ đợi tay nghề của em. Em bảo đảm khi
anh nếm thử món này rồi, sau này đi đến bất cứ câu lạc bộ xa hoa nào, cũng
không thể có cảm giác giống hôm nay.”

Đồng Hựu thấy cô gái rất có lý, anh cười đồng ý.

Tô Nhiễm phải làm một loạt vật lý trị liệu thần kinh được Mark hẹn trước. Do
Mark quen biết với bệnh viện nên Tô Nhiễm được đối xử thoáng hơn những bệnh
nhân khác. Cả buổi điều trị, cô rất phối hợp, song trong quá trình trạng thái
của cô cũng có khi tốt khi xấu. Nhưng may mắn là loại tính cách thứ hai không
xuất hiện.

Trong lúc Mark đang xử lý vết thương giúp Lệ Minh Vũ, thì trông thấy vết sẹo
trên hõm cổ anh, anh ta không khỏi thất kinh.

“Vết thương này cũng do Tiểu Nhiễm?”

Lệ Minh Vũ chỉ trầm mặc, mỉm cười cho qua.

Nhưng Mark là bác sĩ tâm lý nên chỉ cần nhìn cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Anh
ta giơ ngón tay cái với Lệ Minh Vũ…

“Bộ trưởng Lệ, anh lợi hại thật đấy. Tôi từng tiếp xúc với nhiều bệnh nhân và
người nhà bệnh nhân, nhưng hiếm người nhà nào chịu chăm sóc cẩn thận và không
rời bỏ họ như anh.”

Anh vừa dứt lời thì Tô Nhiễm cũng được y tá dẫn đến. Lệ Minh Vũ nhìn cô, ánh
mắt trầm tĩnh cố hữu hiện vẻ dịu dàng, anh nói nhanh với Mark, “Cô ấy là vợ
của tôi, đây là việc tôi phải làm.” Nói xong, anh liền đi đến chỗ Tô Nhiễm, ôm
cô vào lòng.

Mark biết anh rất yêu Tô Nhiễm nên cũng cảm thấy vui mừng. Thế nhưng anh ta
cũng rất tò mò, tại sao hai người yêu nhau thế này lại xảy ra chuyện bốn năm
trước. Hay mỗi người đều có một bí mật chôn sâu, Lệ Minh Vũ không kể, anh ta
cũng chẳng tiện hỏi.

Makr đứng dậy cầm báo cáo mà y tá đưa đến, thần sắc anh ta thâm trầm khó đoán.

“Cô ấy thế nào?” Lệ Minh Vũ hỏi ngay.

“Bệnh lý biến đổi không làm ảnh hưởng đến thần kinh sọ não của cô ấy. Anh phải
hiểu rằng tinh thần của Tiểu Nhiễm bốn năm trước và bốn năm sau đều xuất hiện
vấn đề. Lúc đầu, tôi sợ bệnh tình của cô ấy chèn ép lên thần kinh sọ não,
nhưng dựa theo kết quả này thì mọi vấn đề của cô ấy chỉ do tâm lý tích tụ
thành bệnh mà thôi. Bệnh tình hình thành từ loại nguyên nhân này có thể trị
hết hoặc không, chúng ta cần tiếp tục vật lý trị liệu, phụ đạo tâm lý và dùng
thuốc trợ giúp. Còn nói về thời gian khỏi bệnh, mức độ bệnh tình thuyên giảm
thì phải xem sự quan tâm của người thân và khả năng tự điều tiết của cô ấy.”

Lệ Minh Vũ quay đầu nhìn Tô Nhiễm, anh nói nhỏ nhẹ, “Dù xảy ra chuyện gì, anh
cũng không rời bỏ em.”

Tô Nhiễm ngẩng đầu, mỉm cười ngây ngô với anh.

Trông thấy vẻ mặt vui cười của cô, niềm hạnh phúc bất giác trỗi dậy trong lòng
anh, anh càng ôm cô chặt hơn.

Mark nhìn hai người cũng cảm thấy cảm động, anh ta cười chúc phúc.

Y tá đứng cạnh chứng kiến bằng ánh mắt ước ao. Có ai không biết bộ trưởng Lệ?
Anh trong ti vi phong độ trầm ổn, làm việc nghiêm túc khiêm tốn, nhưng không
ngờ ngoài đời anh lại yêu thương vợ đến vậy. Anh đúng là một người đàn ông
tốt, đến cô ta cũng cảm nhận được tình cảm sâu sắc của anh dành cho vợ mình.

Cô ta lặng lẽ đánh giá người phụ nữ đang dựa trong lòng Lệ Minh Vũ. Cô ta cảm
thấy khó hiểu vô cùng. Nếu nói về diện mạo thì người phụ nữ này cũng được coi
là xinh xắn, nhưng không đủ đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, thêm nữa
khuôn mặt lại trắng bệch theo kiểu của người bệnh.

Y tá nghĩ thầm xét theo điều kiện của bộ trưởng Lệ thì dư sức tìm được người
phụ nữ khác xinh đẹp, phong tình vạn chủng hơn gấp trăm lần. Vậy tại sao anh
phải yêu thương một bệnh nhân tâm thần?

Cô ta không sao hiểu nổi.

Cô ta hắng giọng, đi tới hộc tủ lấy còng tay kim loại, cô ta cười tươi như hoa
với Lệ Minh Vũ, “Bộ trưởng Lệ, em để còng tay này ở đâu thì được ạ?”

Mark nhìn thấy đồ vật hơi ngớ ra, anh ta muốn ngăn cản nhưng Lệ Minh Vũ đã
xoay đầu qua xem.

Gương mặt ôn hòa của Lệ Minh Vũ chuyển thành lạnh lùng, anh lướt mắt qua còng
tay rồi đến y tá, giọng anh trầm xuống…

“Bệnh viện dùng cách này để đối đãi với bệnh nhân?”

Giọng điệu và gương mặt anh trông có vẻ bình thản nhưng thực chất đang ẩn giấu
nguy hiểm…

Tiếc là y tá chưa có kinh nghiệm nên không hề nhận thấy, cô ta chỉ cảm thấy
ánh mắt anh nhìn cô ta hơi đáng sợ, cô ta bất giác rùng mình.

“Bộ trưởng Lệ, bệnh nhân tâm thần phân liệt có nhiều thời điểm rất nguy hiểm,
họ có khả năng tấn công người khác, vì vậy để kiểm soát hành vi của họ, đây là
cách tốt nhất giúp người nhà và người xung quanh không bị làm hại.” Giọng nói
lanh lảnh của y tá vang lên.

Vẻ mặt Lệ Minh Vũ càng lạnh lùng.

Mark vội cười nói với y tá, “Cô mang đi đi, cô ấy không cần thứ này.”

“Nhưng mà cô ấy rất nguy hiểm…” Cô ta khó hiểu. Lẽ nào thà để mình bị
thương, cũng không muốn áp dụng cách bảo vệ bản thân?

Tô Nhiễm tựa hồ cũng nhìn thấy còng tay, cô run bần bật sợ hãi, chạy nhào đến
góc tường, ngồi ôm chặt hai chân.

“Nhiễm…” Lệ Minh Vũ đau đớn, sải bước lại ôm cô. Anh thì thầm, xoa lưng cô
dỗ dành, sau đó ngoái đầu quát y tá…

“Cầm nó đi chỗ khác!”

Sao?

Y tá choáng váng, cô ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt. Dáng vẻ lúc
này của anh khác hoàn toàn trên ti vi.

“Bộ trưởng Lệ…”

“Cuốn xéo!” Lệ Minh Vũ giận tím tái mặt mày, giọng anh phẫn nộ như muốn phá
tan bệnh viện.

Y tá hoảng hốt. Tại sao người đàn ông cô ta hâm mộ và kính trọng lại quát cô
ta? Cô ta giàn giụa nước mắt, chạy ào ra ngoài.

Mark sờ mũi, lúng túng đến gần anh, “Bộ trưởng Lệ, kỳ thực cô ta chỉ suy nghĩ
cho người nhà bệnh nhân. Bởi vì cô ta tiếp xúc với nhiều bệnh nhân có xu hướng
bạo lực nên mới làm theo lệ cũ của bệnh viện.”

“Lệ cũ?” Lệ Minh Vũ hừ lạnh một tiếng, “Tôi không có quyền can thiệp vào
chuyện của người khác, nhưng không ai có quyền đối xử như vậy với Tô Nhiễm.”

“Đúng! Đúng! Tô Nhiễm không cần thứ đó!” Mark lật đật hùa theo.

Lệ Minh Vũ không nói gì nữa, anh ôm chặt Tô Nhiễm đang hoảng sợ tột cùng, nhẹ
nhàng vỗ về cô. Ngữ khí và vẻ mặt lạnh buốt của anh lại mau chóng chuyển thành
dịu dàng…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.