“Bộ trưởng, anh… sao anh lại nhắc việc này?” Đồng Hựu không sao hiểu nổi..
Lão Tả nhờ tôi suốt mấy hôm nay, tôi cũng không biết từ chốt thế nào.” Lệ Minh
Vũ xòe hai bàn tay ra vẻ bất đắc dĩ, “Cậu làm việc cho tôi bao nhiêu năm qua,
bây giờ cũng đã đến lúc cậu suy nghĩ đến việc cá nhân của mình.” Anh nói hết
sức nghiêm túc.
“Bộ trưởng, loại tiểu thư cưng chiều từ nhỏ này không hợp với em đâu.” Có ông
trời làm chứng, anh ghét những cô gái nhà giàu quyền quý. Dựa theo kinh nghiệm
giao tiếp của mình, những cô gái này từ gương mặt, giọng nói cho đến cử chỉ
đều ẻo lả và màu mè, nhìn là ghét ngay tức thì.
Lệ Minh Vũ mỉm cười, “Tôi nghe nói cô gái này được lắm. Suốt mấy năm du học,
cô gái này đều tự đi làm thêm. Rồi từ đi học đến đi làm, cô gái này không hề
nhắc tên ba mình, cũng chẳng khoe khoang gia cảnh. Cô gái này sống rất độc
lập, cậu nên suy nghĩ lại.”
Đồng Hựu chẳng nói chẳng rằng.
Mãi lâu sau, Đồng Hựu mới đáp, “Bộ trưởng, việc này là mệnh lệnh?”
“Ờ… Đương nhiên không phải.” Mấy chuyện này làm sao có thể bắt Đồng Hựu phục
vụ quên mình?
“Ồ, vậy không phải mệnh lệnh thì em không cần làm theo. Bộ trưởng, anh cám ơn
ý tốt của bộ trưởng Tả giúp em.” Đồng Hựu nói nhanh, “Nhưng em vẫn chưa nghĩ
đến chuyện này.”
“Đồng Hựu…”
Em sực nhớ mình còn vài việc chưa làm với cũng muộn rồi, em xin phép ra
trước.” Đồng Hựu nói lảng sang chuyện khác.
Lệ Minh Vũ lặng thinh.
“Ảnh chụp này vẫn nên trả về chỗ cũ.” Đồng Hựu cười cười, biến khỏi phòng làm
việc.
“Đồng…”
Lệ Minh Vũ chưa nói hết câu thì cửa phòng làm việc đã đóng sầm lại.
Lệ Minh Vũ dở khóc dở cưởi.
Nhiều năm làm việc chung với nhau, đây là lần đầu tiên Đồng Hựu làm trái lời
anh.
Nghĩ mãi cũng không biết làm sao, anh đành lắc đầu. Xem ra anh không có duyên
làm mai làm mối. Lão Tả nhờ anh là nhờ nhầm người rồi! Bây giờ anh phải vắt óc
suy nghĩ cách ăn nói rõ ràng để lão Tả không buồn lòng khi con gái mình bị
Đông Hựu từ chối.
Khi Lệ Minh Vũ từ văn phòng chính phủ về đến nhà thì trông thấy một chiếc xe
đậu ngoài sân biệt thự. Vẻ mặt anh đột nhiên trầm xuống, anh đạp ga chạy nhanh
vào trong.
Người giúp việc luôn chờ anh đi họp về vội vàng mở cửa.
Lệ Minh Vũ nhíu mày quát người giúp việc, “Tôi đã dặn chị không có sự cho phép
của tôi thì không được để bất cứ người nào vào nhà. Ai kêu chị cho cô ta vào
đây?”
Người giúp việc vô tội vừa định giải thích thì Lệ Minh Vũ đã đặt cặp xách
xuống, xoải bước lên lầu hai.
Trong phòng ngủ lầu hai hết sức yên lặng.
Tô Nhiễm ngồi lặng trên giường.
Bên cạnh Tô Nhiễm còn một người mặc váy màu hồng. Khuôn mặt người đó cũng hao
hao giống cô, nhưng lúc này lại sinh động khác thường. Điều này cũng không thể
trách được và sắc mặt Tô Nhiễm trắng bệch, hơn nữa cô còn mặc váy ngủ trắng,
nom trông như một cái bóng mờ nhạt.
“Ai cho cô vào đây? Đi ra ngoài!” Lệ Minh Vũ đẩy cửa đi vào, trông thấy người
phụ nữ ngồi cạnh Tô Nhiễm, thần sắc của anh vừa lạnh lùng vừa khó coi.
Hòa Vy ngoảng đầu nhìn anh, khuôn mặt xinh xắn thấp thoáng vẻ hờn tủi. Cô đứng
dậy, lo lắng nép sang một bên.
Kỳ thực cô rất muốn đến thăm Tiểu Nhiễm. Cô hỏi mẹ mới biết Tiểu Nhiễm được
đưa đến khu Hoa Phủ. Tới tận hôm nay, cô mới biết Lê Minh Vũ còn một ngôi biệt
thự ở đây.
Biết bao nỗi niềm chua xót và khổ sở dấy lên lòng cô. Dường như anh không hề
tiếc bất cứ thứ gì, sẵn lòng đem hết mọi thứ mình có trên cuộc đời này cho Tô
Nhiễm.
Lê Minh Vũ không màng ngó Hòa Vy, anh ngồi xuống nhìn Tô Nhiễm chăm chú. Một
lúc sau, anh vươn tay vén tóc ra sau vành tai giúp cô.
Tô Nhiễm im thin thít, vòng tay ôm lấy hai chân.
Anh kéo chăn đắp lên chân cô. Hòa Vy đứng một bên dõi theo động tác vừa tự
nhiên vùa yêu thương của anh, lòng cô càng xót xa đau đớn.
Dù cô làm bao nhiêu việc, trả giá đắt thế nào, cô cũng không giành được sự
quan tâm và yêu thương của người đàn ông này.
Hồi lâu sau…
“Anh lo lắng cho nó như vậy, tại sao còn để nó tổn thương?” Ngữ khí của Hòa Vy
sắc bén, “Anh biết Hạ Đồng gây nên chuyện này, tại sao còn tha thứ cho cô ta?”
Lệ Minh Vũ không xoay nhìn Hòa Vy, anh chỉ dừng mắt trên Tô Nhiễm. Tô Nhiễm
thấy anh nhìn mình, cô cũng cười ngọt ngào, khôi phục dáng vẻ trẻ con.
“Cô biết rồi à?” Anh véo má Tô Nhiễm một cách cưng chiều, giọng anh điềm nhiên
như không.
“Anh tưởng người khác không biết việc Hạ Minh Hà dẫn Đồng Liêu đến đòi Hạ Đồng
về thì giấu được em? Lệ Minh Vũ, lẽ ra tin này đã xuất hiện nhăng nhẳng trên
báo nhưng nhờ mối quan hệ rộng rãi của em, tin này mới không lan truyền ra
ngoài!” Hòa Vy đến gần, nhìn thẳng vào mặt anh.
“Nói vậy, tôi phải cám ơn cô.” Anh nở nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, anh đứng dậy
nhấm gọi một số máy riêng, cất giọng hỏi, “Hôm nay vợ tôi ăn thế nào?”
Anh đang hỏi chuyện người giúp việc. Vì sáng nay phải tham dự một cuộc họp
quan trọng nên anh dặn người giúp việc về trễ hơn để trông nom Tô Nhiễm.
Người giúp việc vội báo anh biết chuyện ăn uống của Tô Nhiễm. nghe vậy, Lệ
Minh Vũ cong môi hài lòng, anh vươn tay xoa đầu Tô Nhiễm như đang khen một đứa
bé ngoan ngoãn vâng lời.
Hòa Vy nghe anh gọi Tô Nhiễm là “vợ tôi”, cô càng khó chịu, trừng mắt nhìn Lệ
Minh Vũ, “Anh có ý gì?”
Có lẽ Hòa Vy qua lớn tiếng làm Tô Nhiễm giật mình. Cô vô thức ngoái đầu nhìn
Hòa Vy bằng ánh mắt sợ hãi, ở giây sau cô liền nhào đến ôm chặt Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ nổi đóa, liếc Hòa Vy, anh vội dỗ dành Tô nhiễm, “Không sao đâu. Em
đừng sợ.”
Hòa Vy không hiểu tình trạng của Tô Nhiễm, cô bực dọc kéo mạnh Tô Nhiễm, nói
ta, “Tiểu Nhiễm, em bị gì vậy? Tại sao em không nhận ra chị?”
Tô Nhiễm hoảng hốt nhìn Hòa Vy chằm chạp, cô khiếp sợ hét to.
“Tiểu Nhiễm…” Dẫu Hòa Vy ghen ghét thế nào cũng không vứt bỏ được tình thân,
cô lo lắng, “Chị là chị của em, em làm sao vậy?”
“A…” Tô Nhiễm giãy dụa, trợn to mắt hốt hoảng.
“Đủ rồi, buông cô ấy ra!” Lệ Minh Vũ không nhịn nổi nữa, anh đẩy Hòa Vy ra, ôm
Tô Nhiễm vào lòng. Ánh mắt anh giận dữ rơi trên mặt Hòa Vy, giọng anh âm trầm
đáng sợ.
Hòa Vy ngã sang bên, cánh tay đập mạnh vào tường. Cô đau rơm rớm nước mắt
nhưng điều làm cô đau nhất là trong mắt Lệ Minh Vũ chỉ có mỗi Tô Nhiễm.
Anh mang hết mọi dịu dàng yêu thương cho một người phụ nữ, nhưng trút hết cả
tàn nhẫn và lạnh nhạt cho mọi phụ nữ, bao gồm cả cô trong đó!
Sau khi trấn an được Tô Nhiễm, Lệ Minh Vũ mới đứng lên nhìn Hòa Vy, nói hờ
hững, “Có việc thì đến phòng sách nói.”
Hòa Vy cắn răng đi theo anh.
Phòng sách được cách âm hoàn toàn với âm thanh bên ngoài.
Trong phòng phảng phất mùi hương của anh. Hương thơm này dìu dịu dễ ngửi nhưng
khiến cô bối rối vô cùng.
Lệ Minh Vũ đứng trước cửa sổ, rút một điếu thuốc, ngậm vào miệng châm hút, rồi
nhả khói. Một loạt động tác liền mạch toát lên vẻ cao quý và nho nhã của anh.
Anh từng hứa với Tô Nhiễm sẽ cai thuốc nhưng kể từ lúc cô bệnh, anh thường cảm
thấy trái tim mình rất đau. Vì vậy, đôi khi anh phải hút một hai điếu thuốc để
giải tỏa phần nào nỗi đau trong lòng. Song anh chỉ hút thuốc mỗi khi không có
mặt Tô Nhiễm.
Hòa Vy yêu nhất động tác này của anh. Tuy anh chỉ thờ ơ nhưng trái tim cô vẫn
rung động khôn xiết.
“Hòa Vy, tôi sẽ chăm sóc Tô Nhiễm chu đáo. Sau này cô đừng đến đây nữa.” Anh
đưa lưng về phía cô, ngắm nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài.
“Anh buông tha Hạ Đồng? Hay tới bây giờ anh vẫn chưa quên cô ta?” Thanh âm của
Hòa Vy chua xót.
Lệ Minh Vũ hút một hơi thuốc rồi phat ra, “Điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và
Tô Nhiễm là cô luôn muốn kiểm soát người khác, nhất là đàn ông.” Nói đoạn, anh
quay người, đôi mắt hiện vẻ chế nhạo, “Để đạt được mục đích chế ngự đàn ông,
cô không tiếc giở trò đe dọa anh ta. Thế nhưng cô không biết mình đã phạm vào
điều đố kị nhất.”
“Em chỉ muốn đòi lại công bằng cho Tô Nhiễm!” Hòa Vy nghe anh nói, lòng cô đau
buốt.
“Tô Nhiễm là người phụ nữ của tôi, đương nhiên tôi sẽ lấy lại công bằng cho cô
ấy.” Lệ Minh Vũ đáp lạnh tanh.
“Nhưng lúc này nó hoàn toàn bất bình thường!” Tim Hòa Vy rướm máu.
Rốt cuộc anh cũng công nhận Tô Nhiễm là người phụ nữ của anh. Suốt bao năm
qua, cô luôn mong mình là người của anh, nhưng anh thì sao, từ đầu đến cuối
anh không hề hứa hẹn bất cứ điều gì với cô.
Cô cảm thấy rất mâu thuẫn. Cô lo lắng cho Tô Nhiễm, thống hận tổn thương Hạ
Đồng gây cho Tô Nhiễm, đồng thời cũng đau xót mơ hồ khi phát hiện mình không
bao giờ có cơ hội đạt được Lệ Minh Vũ.
Bởi vì em gái của cô đã chiếm trọn sự chú ý của anh.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ nhìn Tô Nhiễm ban nãy chan chứa dịu dàng, hành động săn sóc
yêu thương của anh chứng minh rõ anh chỉ một lòng một dạ với Tô Nhiễm. Tình
cảnh như vậy tựa như con da bén nhọn đâm nát tim Hòa Vy.
Lệ Minh Vũ dập thuốc, nói với Hòa Vy, “Tôi sẽ lo liệu việc đó, miễn là người
ngoài đừng quấy rầy Tô Nhiễm.”
“Em là chị của Tiểu Nhiễm!” Hòa Vy nói thêm.
“Thì sao?” Lệ Minh Vũ cười nhạt, “Dù là tôi hay cô, bốn năm trước hay bốn năm
sau đều tổn thương cô ấy sâu nặng.”
Một câu nói tước hết mọi ngôn từ lời nói của Hòa Vy. Cô chệnh choạng ngã ngồi
xuống ghế sô pha.
“Vì vậy, Tô Nhiễm như bây giờ cũng tốt, cô ấy không cần chịu đựng quá nhiều
đau khổ, không phải mâu thuẫn giữa quyền lợi và tình thân.” Ánh mắt anh tối
tăm mịt mờ.
Hòa Vy ngước nhìn gương mặt nghiêng với đường nét góc cạnh của Lệ Minh Vũ, im
cô bất giác đập thình thịch, cô đứng đậy đến gần anh.
“Minh Vũ… Tiểu Nhiễm đã như vậy, chẳng nhẽ anh không thể dời sự chú ý sang
em?” Cô giang tay ôm anh từ đằng sau, áp mặt vào lưng anh…
“Em luôn chờ đợi anh. Nếu anh thích diện mạo của Tiểu Nhiễm, vậy thì em nhìn
giống nó, tại sao không thể…”
Lệ Minh Vũ cũng nhìn cô, vài giây sau anh nâng cằm cô lên như thể dò xét, anh
cười nhẹ, “Không giống, cô ấy và cô làm sao giống nhau?”
Hòa Vy nhón chân, đặt nụ hôn lên miệng anh.
Cô yêu anh, rất yêu rất yêu anh…
Khi môi cô vừa chạm đến môi anh, anh liền nhíu mày, xô cô ra, đáy mắt hiện đầy
chán ghét.
“Lệ Minh Vũ, anh…”
“Sau này cô đừng đến đây quấy rầy Tô Nhiễm. Về đi.” Anh đuổi cô thẳng thừng.
Trái tim Hòa Vy như bị ai đó bóp nghẹt, “Lệ Minh Vũ, nếu cả đời Tô Nhiễm đều
như vậy, có phải anh cũng không bỏ nó?”
“Phải.”
“Dù anh bị người khác trêu chọc sống chung với người phụ nữ có vấn đề thần
kinh?”
“Phải.”
Hơi thở của Hòa Vy rối loạn, “Vậy anh cho em biết đi…” Cô nói chầm chậm: “Anh
yêu nó, phải không? Anh yêu Tô Nhiễm?”
Cô có cảm giác anh yêu Tô Nhiễm nhưng cô muốn chính miệng anh nói câu đó.
Lệ Minh Vũ nhìn cô, đôi đồng tử đen ngòm cuồn cuộn muôn vàn nỗi niềm.
Ngay khi Hòa Vy nghĩ anh sẽ không trả lời, giọng điệu trầm trầm của anh bất
ngờ vang lên…
“Phải. Tôi yêu cô ấy. Tôi yêu cô ấy vô cùng.”
Hòa Vy ngây ngẩn cả người, cô nhìn đăm đăm người đàn ông đứng trước mắt!
Chẳng phải anh luôn xem thường tình yêu nam nữ sao?
Một người đàn ông kiêu căng và ngạo mạn giống anh, lại chủ động thừa nhận anh
yêu Tô Nhiễm?
Cô biết anh yêu Tô Nhiễm…
Song cô không thể kiềm chế bản thân… Cô thà mình không hề nghe lời Lệ Minh Vũ
nói như vậy. Nhưng người buộc anh thừa nhận tâm tư của bản thân lại chính là
cô! Anh không chỉ nhìn thẳng vào thế giới tình cảm của mình, mà anh còn khẳng
định với cô rằng anh yêu Tô Nhiễm vô cùng.
Một người đàn ông như anh có thể nói thẳng thắn như thế, thì tình cảm mà anh
dành cho Tô Nhiễm đã sâu đậm đến nhường nào?
“Em không hiểu… em thật sự không hiểu.” Hòa Vy lắc đầu nguầy nguậy, cả người
cô như bị rút hết sức lực, “Vì sao là nó? Vì sao anh chọn yêu nó?”
Lệ Minh Vũ cong môi cười, “Có thể chọn lựa yêu người nào ư?”
Nếu có thể chọn lựa, anh tuyệt đối không yêu Tô Nhiễm. Có trời mới biết anh có
thể yêu bất cứ người phụ nữ nào nhưng tuyệt đối không phải Tô Nhiễm. Đây là
điều anh luôn tự nhủ với mình từ cách đây rất lâu rất lâu, thế nhưng anh vẫn
yêu cô.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt Hòa Vy…
“Nó có gì đáng giá để anh yêu? Nó có tư cách gì…”