Hào Môn Kinh Mộng – Chương 170: Đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng - Chương 170: Đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận

Mộ Thừa chân thành và nghiêm túc khuyên Lệ Minh Vũ. Có điều Lệ Minh Vũ chỉ mỉm
cười, không nói tiếng nào. Mộ Thừa sốt ruột, hạ thấp giọng nói, “Minh Vũ, cậu
hiểu tình trạng của Tiểu Nhiễm hơn ai hết, lẽ nào cậu vẫn cho rằng cô ấy bình
thường? Hôm nay cô ấy có thể làm cậu bị thương, thì ngày mai cô ấy cũng có khả
năng giết cậu!”

“Tôi suýt tin anh đang quan tâm tôi.” Ánh mắt Lệ Minh Vũ bàng quan như không
nhìn thẳng Mộ Thừa.

Mộ Thừa đành thở dài, “Tôi đang quan tâm cậu! Minh Vũ, tôi hiểu tích cách của
cậu. Dẫu cậu biết Tiểu Nhiễm khác thường, cậu cũng không dẫn cô ấy đến bệnh
viện.” Anh hiểu nguyên nhân Lệ Minh Vũ không đến bệnh viện. Nếu Lệ Minh Vũ tới
bệnh viện, tình trạng của Lệ Minh Vũ sẽ thu hút cảnh sát, lúc đó Tô Nhiễm sẽ
gặp phiền phức.

“Nếu anh đã hiểu rõ quyết định của tôi thì đừng phí sức khuyên bảo tôi nữa.”
Lệ Minh Vũ nhích người, trán anh cau lại vì động đến vết thương, ngữ khí cực
kỳ kiên quyết, “Tôi tuyệt đối không đưa cô ấy đến loại bệnh viện tâm thần như
Thanh Sơn.”

“Cậu nghe tôi nói, Minh Vũ…” Mộ Thừa làm sao không biết loại bệnh viện kinh
khủng đó, anh sa sầm nhìn Lệ Minh Vũ, “Chúng ta có thể mời bác sĩ tâm lý,
giống như Mark, anh ấy năm rõ tình trạng bệnh của Tiểu Nhiễm.”

“Người từng giúp Tô Nhiễm trở lại bình thường là anh, chứ không phải bác sĩ
tâm lý.” Lệ Minh Vũ mỉm cười nhưng ý cười không hề hiện trong mắt.

Mộ Thừa lắc nhẹ đầu, “Bốn năm trước, Tô Nhiễm chỉ biết làm hại bản thân, không
tổn thương ngời khác. Thay vì nói tôi giúp cô ấy hết bệnh, hãy nói cô ấy tự
mình bình phục. Tôi chỉ là bác sĩ bình thường, làm sao bản lĩnh lớn như vậy?
Lòng người rất phức tạp, có lẽ hồi đó chỉ là trùng hợp nên tôi mới giúp được
Tiểu Nhiễm.”

Mộ Thừa hít một hơi sâu như đè nén nỗi niềm bất đắc dĩ và cô đơn khó hiểu
trong lòng. Anh nói tiếp, ánh mắt cực kỳ kiên định…

“Nhưng vừa nãy tôi thấy tình trạng của cô ấy khác hẳn bốn năm trước. Ánh mắt
cô ấy quá đỗi lạnh lùng, đến mức tôi còn tưởng mình đang gặp người xa lạ. Điều
này rất bất thường.”

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về cô ấy. Bác sĩ tâm lý từng nói tháo chuông cần
người buộc chuông. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng muốn thử.” Lệ Minh Vũ
kiên quyết.

Mộ Thừa ngẩn ra, “Dù cậu có bị thương lần nữa?”

“Dù cô ấy có giết tôi, tôi cũng muốn tự mình chăm sóc cô ấy.” Lệ Minh Vũ nói.

Mộ Thừa thảng thốt, một lát sau mới nói, “Minh Vũ, cậu cần gì phải làm khổ
mình? Rõ ràng cậu có thể nhờ bác sĩ…”

“Tôi không muốn khi cô ấy tỉnh táo biết mình từng điều trị tâm lý, như vậy chỉ
nói cho cô ấy biết cô ấy từng là bệnh nhân tâm thần. Hơn nữa…” Ánh mắt trầm
tĩnh thâm căn cố đế chứa chan tình cảm, “Đây là tôi nợ cô ấy.”

Bốn năm trước và bốn năm sau, anh đều thiếu cô. Dù quá khứ như thế nào thì
ngày hôm nay nhìn lại, người tổn thương nặng nề nhất vẫn là Tô Nhiễm.

Mộ Thừa thấy anh kiên quyết cũng đành thôi: “Minh Vũ, tôi sợ cô ấy tiếp tục
như vậy, bệnh sẽ càng nặng.”

“Đến lúc đó, tôi sẽ liên lạc Mark, phối hợp với anh ấy chữa trị cho Tô Nhiễm.”
Lệ Minh Vũ đáp.

Mộ Thừa gật đầu. Nghe Lệ Minh Vũ nói vậy, anh cũng yên tâm phần nào. Anh lại
nhìn Lệ Minh Vũ, cười gượng, biểu hiện nhỏ này của anh không qua khỏi Lệ Minh
Vũ, Lệ Minh Vũ đưa mắt chất vấn Mộ Thừa.

Mộ Thừa nhún vai, nói thẳng suy nghĩ trong lòng, “Tôi nghĩ phải yêu như thế
nào để không đau đớn như tình yêu của hai người.”

Lệ Minh Vũ sửng sốt, khóe miệng anh cứng ngắc, môi mím lại. Lệ Minh Vũ không
trả lời nhưng ánh mắt hiện vẻ suy tư.

Mộ Thừa cũng không chờ anh đáp lời, vỗ bên vai không bị thương của anh đứng
dậy định đi.

Khi Mộ Thừa bước đến cửa, Lệ Minh Vũ chợt cho Mộ Thừa một đáp án chính xác và
chân thành nhất…

“Đôi khi đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận.”

Bờ vai Mộ Thừa run bắn, xoay đầu nhìn anh một cách kinh ngạc. Mộ Thừa cười
cười, “Minh Vũ, tới hôm nay tôi thật sự chịu thua rồi.”

Lệ Minh Vũ nở nụ cười.

“Còn một chuyện nữa…” Mộ Thừa nhìn anh ôn hòa, “Có thể hạnh phúc thậy không? Ý
tôi là trải qua biết bao đau khổ còn có thể hạnh phúc thật không?”

Lệ Minh Vũ không chút do dự…

“Mộ Thừa, lần này tôi chỉ muốn cho cô ấy hạnh phúc.”

Mắt Mộ Thừa nao nao, vài giây phút sau anh cong môi cười. Anh tin tưởng đây là
lời hứa đầu tiên và cũng là duy nhất mà Lệ Minh Vũ dành cho một người phụ nữ.


Trong phòng khách, An Tiểu Đóa muốn trò chuyện với Tô Nhiễm nhưng không thể
nào làm được.

Tô Nhiễm ngồi trên ghế sô pha, cô không nói chuyện cũng chẳng nghỉ ngơi. Còn
An Tiểu Đóa thì như tự nói một mình, dỗ thế nào Tô Nhiễm cũng không nói
chuyện.

“Tiểu Nhiễm, hóa ra bộ trưởng Lệ còn căn biệt thự này nữa. Trước giờ mình chưa
nghe cậu nhắc bao giờ, có phải cậu cũng không biết không?”

“Tiểu Nhiễm, biệt thự này rất đẹp nhưng tông màu trang trí quá sáng, đúng
không? Mọi thứ đều là màu trắng, nom sạch sẽ ngoài sức tưởng tượng.”

“Tiểu Nhiễm, cậu sống chung với bộ trưởng Lệ thế nào? Hai người có vui không?”

“Tiểu Nhiễm…” An Tiểu Đóa ngồi xuống cạnh Tô Nhiễm, cô đọc thoại một mình gần
mười phút nên cũng hơi mệt, cô nắm tay Tô Nhiễm, hỏi nhỏ: “Cậu có thể kể cho
mình biết tối qua xảy ra chuyện gì không? Cậu đâm bộ trưởng Lệ bị thương phải
không?”

Rốt cuộc Tô Nhiễm cũng có phản ứng, vai cô run run đưa mắt nhìn An Tiểu Đóa.

“Cậu nói chuyện đi, Tiểu Nhiễm.” An Tiểu Đóa thấy cô có phản ứng, vội vàng
thúc giục.

Thanh âm của Tô Nhiễm trong trẻo nhưng lạnh lùng…

“Anh ta tự làm bản thân bị thương, mọi người bị anh ta lừa mà cũng không
biết.”

“Tiểu Nhiễm…”

“Sao vậy, đến cậu cũng không tin mình?” Ánh mắt Tô Nhiễm dửng dưng, ngữ khí
lạnh như băng đã khiến An Tiểu Đóa giật mình.

“Mình… mình không có ý này…”


Từ biệt thự đi ra, An Tiểu Đóa hơi thất thần, nghĩ đến giọng điệu và thái độ
lạnh lùng của Tô Nhiễm, cô sởn gai ốc, hốt hoảng quên cả việc lên xe.

“Tiểu Đóa…” Mộ Thừa gọi cô, thấy cô mơ màng, anh cất giọng ngờ vực, “Sao em lơ
đễnh vậy?”

An Tiểu Đóa trầm ngâm nhìn Mộ Thừa. Đến khi cả hai lên xe, cô mới mở miệng,
“Em cứ cảm thấy Tiểu Nhiễm là lạ sao đó.”

Thần sắc Mộ Thừa nghiêm túc nhưng anh không nói tiếng nào.

“Cậu ấy… liệu có vấn đề gì không?” An Tiểu Đóa bắt gặp vẻ mặt của Mộ Thừa,
lòng cô rung nhẹ.

Mộ Thừa gật đầu, “Anh cũng lo như em.”

“Nhưng…” An Tiểu Đóa trầm tư, nói chần chừ, “Có khi nào bộ trưởng Lệ nói dối
không?”

Mộ Thừa ngớ ra, “Tại sao em nghĩ vậy?”

An Tiểu Đóa cắn môi, “Em không dám tin Tiểu Nhiễm khác thường. Cậu ấy nói Lệ
Minh Vũ đang nói dối. Đột nhiên em nhớ trước đây Tiểu Nhiễm từng nói nếu Lệ
Minh Vũ biết cậu ấy mang thai, đưa bé nhất định gặp chuyện. Quả nhiên, sau khi
Lệ Minh Vũ biết Tiểu Nhiễm mang thai, cậu ấy liền gặp chuyện không may. Trên
đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp vậy?”

“Vậy nên em nghi ngờ mọi thứ do Minh Vũ gây ra?” Mộ Thừa nhìn cô.

“Nói không chừng là vậy.” Cô gật đầu kiên quyết, “Em luôn thấy rất lạ. Bốn năm
trước anh ấy đối xử tuyệt tình với Tiểu Nhiễm nhưng bốn năm sau anh ấy tốt đến
bất ngờ. Anh ấy là một người thâm trầm khó đoán, ai biết anh ấy sẽ làm chuyện
gì sau lưng chúng ta.”

Mộ Thừa thở dài, nhìn Tiểu Đóa chăm chú, “Dù cậu ấy thật sự làm nhiều chuyện
lén lút sau lưng chúng ta thì em cũng yên tâm, cậu ấy tuyệt đối không tổn
thương Tiểu Nhiễm một lần nào nữa.”

“Vì thế anh nghĩ mọi chuyện đều do Tiểu Nhiễm?” Đôi mắt An Tiểu Đóa ẩn hiện vẻ
đau xót.

Mộ Thừa gật đầu, “Tuy anh không muốn thừa nhận nhưng đây là sự thật. Có điều
tình trạng bệnh của Tiểu Nhiễm khác hoàn toàn bốn năm trước, anh cũng không rõ
tình trạng hiện tại của cô ấy.”

“Vậy phải làm sao?” An Tiểu Đóa sốt ruột nhìn anh.

“Chỉ có thể theo dõi từng bước một mà thôi. Em phải hiểu rằng thế giới tinh
thần của con người là thế giới dễ ngụy trang nhất. Nếu nói Tiểu Nhiễm luôn che
giấu mặt khác của mình thì dù gặp bác sĩ tâm lý cũng không thể tìm thấy bệnh
trạng chính xác. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể chờ.”

An Tiểu Đóa nhướng mày, gật đầu.

Bỗng dưng có người gõ cửa xe, cả hai đang trầm tư sực giật mình, An Tiểu Đóa
xoay nhìn liền gặp Hòa Quân Hạo đang cười toe miệng bên ngoài.

An Tiểu Đóa hạ cửa sổ xuống, giọng cô bực bội, “Cậu chạy tới đây làm gì? Lúc
nào cũng thích dọa người.”

Hòa Quân Hạo nhếch mép cười, “Xuống xe.”

“Hả?”

“Bác sĩ Mộ không ngại chứ?” Hòa Quân Hạo nhoài người vào trong xe của Mộ Thừa.

Mộ Thừa bật cười.

An Tiểu Đóa còn chưa kịp phản ứng, Hòa Quân Hạo đã mở cửa xe. Anh lôi cô đi
xềnh xệch, còn cô thì hét toáng lên.

“Tạm biệt bác sĩ Mộ.” Hòa Quân Hạo vẫy tay chào Mộ Thừa.

Mộ Thừa nhoẻn miệng cười, gật gù hiểu ý.

“Này, Mộ Thừa…” An Tiểu Đóa phát giác Mộ Thừa định chạy xe, lật đật kêu anh.

Chỉ tiếc xe vẫn lăn bánh đi xa.

“Này…” An Tiểu Đóa đuổi theo vài bước nhưng chỉ thấy đuôi xe mờ dần trong
không khí.

Hòa Quân Hạo cười tươi roi rói quan sát An Tiểu Đóa

An Tiểu Đóa thở hổn hển xoay người, giậm chân giậm cẳng đến gần Hòa Quân Hạo,
cô tức giận và bất mãn, “Cậu điên ư?” Cô đang lo nghĩ tình trạng của Tiểu
Nhiễm, còn chưa thảo luận đến nơi đến chốn với Mộ Thừa thì Hòa Quân Hạo đã cắt
ngang, đương nhiên cô giận dữ cực kỳ.

Hòa Quân Hạo nhún vai, “Sao thế?”

“Sao thế? Tôi phải hỏi cậu sao thế mới đúng. Chẳng phải cậu nói muốn cùng tôi
đi thăm Tiểu Nhiễm ư? Bây giờ mới đến là sao chứ? Làm sao tôi về đây?” An Tiểu
Đóa trừng mắt nhìn anh.

“Chị ba còn có anh rể, đương nhiên không cần tôi quan tâm. Tôi tới đây tìm cô,
hôm qua không phải đã hẹn ư?”

“Tôi không có tâm trạng đi ăn với cậu.” An Tiểu Đóa bực bội đáp.

“Làm gì đi nữa thì cũng phải ăn uống đầy đủ. Ba mẹ nuôi cô khôn lớn thế này,
rồi cô nhịn đói tự hại bản thân, vậy làm sao đền đáp công ơn của họ? Cô không
thấy xấu hổ ư?” Hòa Quân Hạo soải bước đến gần, vẫn cười toe toét như cũ.

An Tiểu Đóa phớt lờ.

Hòa Quân Hạo lắc đầu, kéo cô lại.

“Kéo tôi làm gì?” Cô nóng nảy.

“Xe ở đằng kia, không lẽ cô muốn đi bộ về? Ở đây rất khó gọi xe đấy.” Anh vừa
cười vừa nói.

An Tiểu Đóa ngoảnh đầu liền trông thấy một chiếc xe đậu dưới bóng cây.

“Thấy cậu chạy xe đến nên tôi tha thứ cho tính lanh chanh của cậu.” An Tiểu
Đóa thở dài thườn thượt, bước về phía xe.

Hòa Quân Hạo nhịn cười, lấy chìa khóa xe.

Sau khi cả hai lên xe, Hòa Quân Hạo khởi động máy, rồi anh còn chu đáo khóa
hết cửa xe hai bên, An Tiểu Đóa thẫn thờ nhìn đảo mắt nhìn Hòa Quân Hạo, “Tại
sao khóa cửa?”

“Lên xe của tôi thì phải theo tôi đi ăn. Tôi biết tâm trạng của cô không tốt,
sợ cô nhảy xe nên phải khóa cửa.” Hòa Quân Hạo cười xấu xa.

“Hòa Quân Hạo, cậu…”

“Ngồi vững rồi chứ gì!” Hòa Quân Hạo không cho cô cơ hội nói chuyện, đạp mạnh
chân ga phóng xe ngay tức khắc.

“A…” An Tiểu Đóa hét ầm lên…

Lệ Minh Vũ mướn người giúp việc phụ trách ba bữa ăn và lau dọn khắp các phòng
mỗi ngày theo giờ. Để tránh những suy đoán và phiền phức không cần thiết, anh
mời người giúp việc Philippines.

Bữa ăn tối được người giúp việc nấu theo các kiểu Trung phù hợp với yêu cầu
cảu Lệ Minh Vũ. Sau khi anh xử lý xong công việc, người giúp việc cũng đã về.

Từ khi bị thương đến nằm trên giường, anh cũng chỉ nghỉ ngơi được vài tiếng.
Anh giải quyết xong đống tài liệu cần đích thân anh xét duyệt, kiểm tra và đối
chiếu mới có hiệu lực. Lệ Minh Vũ đã quen công việc rườm rà này từ lâu nhưng
lúc này anh cứ thấy lo nơm nớp, muốn biết xem Tô Nhiễm đang làm gì.

Cửa phòng sách khép hờ, anh đứng dậy, vô tình bắt gặp một bóng dáng đứng ở
cửa. Ánh mắt anh lập tức dừng chính xác vào đó, người ấy không ai khác ngoài
Tô Nhiễm.

Anh muốn nói với cô nhưng cô đã chạy trốn như con thỏ nhỏ sợ bị phát hiện.

“Nhiễm…” Lệ Minh Vũ xoải bước, mở rộng cửa phòng sách.

“Nhiễm, em đứng lại!” Anh gọi với theo cô.

Không ngờ rằng Tô Nhiễm đứng lại thật.

So với dáng vẻ lạnh lùng ban ngày, Tô Nhiễm lúc này có vẻ đáng yêu và vô hại
cực kỳ. Tim Lệ Minh Vũ đập nhanh một nhịp, anh đến gần cô tựa hồ đã quên hết
tối qua cô nguy hiểm và tàn nhẫn thế nào dù trên vai vẫn còn băng lớp băng
trắng dày.

Thấy anh đến gần, Tô Nhiễm cúi thấp đầu không dám nhìn anh, người cô run lên
từng cơn, trông như một đứ trẻ làm sai, sợ người lớn trách phạt.

“Nhiễm…” Anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, “Vừa nãy em nhìn anh?”

Phòng sách nằm ở cuối hành lang, không có khả năng cô đi ngang qua.

Tô Nhiễm càng run rẩy, mắt lấp lánh ánh lệ vẻ như sắp khóc.

Lệ Minh Vũ đau lòng và lo lắng, “Em sao vậy?”

Cô tránh tay anh, ngồi cuộn người vào góc tường, vùi mặt vào hai tay, bờ vai
run lẩy bẩy, “Nhiễm biết…Nhiễm biết không cần Nhiễm nữa…”

Lệ Minh Vũ ngây ra, tim anh như bị bóp nghẹn, anh lại chỗ cô ngồi xổm xuống,
dán mắt vào cô, “Em ngốc quá, làm gì có việc anh không cần em?”

Tô Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt tủi thân, chỉ tay vào vết thương trên vai anh, “Mẹ
ghét Người, cũng ghét Nhiễm. Mẹ còn làm Người bị thương, Người cũng không cần
Nhiễm nữa…”

Bàn tay Lệ Minh Vũ đang muốn an ủi cô đột nhiên khựng lại giữa không trung,
anh khiếp sợ tột độ!

Thời gian như ngừng trôi. Bầu không khí vụt lên một tia kỳ dị khó tả.

Lệ Minh Vũ không nói tiếng nào, Tô Nhiễm luống cuống, đôi mắt trong vắt ửng
đỏ, nước mắt lăn dài trên má, vẻ mặt vừa ấm ức vừa sợ sệt nhìn anh như một đứa
trẻ lo lắng bị vứt bỏ.

Một lát sau, giọng Lệ Minh Vũ trầm trầm thoáng run rẩy cất lên, anh nhìn cô
bằng ánh mắt khó tin và dò xét…

“Nhiễm, em nói gì?”

Tô Nhiễm điềm đạm đáng yêu nhìn anh, cô thỏ thẻ, “Đến cả Người cũng ghét Nhiễm
phải không?”

Bàn tay Lệ Minh Vũ ôm mặt nhìn cô, nhìn cô không hề chớp mắt, hỏi nhỏ: “Nhiễm,
vừa rồi em nói mẹ đâm anh bị thương, phải không?”

“Ừm.” Tô Nhiễm gật đầu, đôi mắt ngân ngấn nước lộ vẻ vô tội và chăm chú, sắc
mặt sợ hãi, “Nhiễm thấy mẹ cầm dao, trên đó dính nhiều máu…”

“Nhiễm…” Lệ Minh Vũ vội vàng ôm cô, nỗi sợ trong lòng anh không thua gì vẻ mặt
lo sợ của cô. Anh nuốt khan, hỏi, “Vậy anh là ai?”

Tô Nhiễm giương mắt, cất giọng ấm ức, “Ba.”

Lệ Minh Vũ hoàn toàn hóa đá!

Tại sao lại như vậy?

Tại sao cô lại biến thành thế này?

“Nhiễm, em gọi anh là gì?” Ngón tay anh phát run, sống lưng lạnh toát.

“Ba…” Tô Nhiễm hoảng hốt kêu anh.

Lệ Minh Vũ đứng bật dậy, cảm xúc của anh cực kỳ kích động.

Tô Nhiễm vẫn ngồi yên, ngửa đầu nhìn anh, cô rưng rưng nước mắt đáng thương,
“Mẹ không cần Nhiễm, ba cũng không cần Nhiễm…” Nước mắt ấm ức chảy xuống, cơ
thể cô run rẩy, giọng thủ thỉ ngập tràn tuyệt vọng.

Rất lâu sau, anh cố gắng trầm tĩnh, cúi thấp người đỡ cô đứng dậy, đặt tay lên
mặt cô, “Em đừng nói vậy. Anh không thể không có em.”

Anh phải làm sao đây?

Chuyện anh lo sợ vẫn xảy ra!

Mấy ngày nay, anh tự động viên mình rằng Tô Nhiễm không sao. Dù tối qua cô làm
anh bị thương, anh cũng ép mình nghĩ rằng đó là cách cô trút hận thù. Anh thà
tin cô căm ghét anh nên mới đối xử tuyệt tình với anh như vậy, chứ không muốn
tin cô khác thường.

Nhưng bộ dáng Tô Nhiễm lúc này khiến Lệ Minh Vũ không tài nào tiếp tục lừa dối
bản thân. Cô không bình thường, vả lại tình trạng của cô khác hoàn toàn bốn
năm trước.

Nước mắt vẫn đọng trên mặt Tô Nhiễm nhưng cô cười rạng rỡ, đứng dậy đến ôm Lệ
Minh Vũ, giọng cô ngây thơ cất lên, “Ba không đau nữa. Nhiễm thổi vù vù cho
ba.” Sau đó, cô cởi áo sơ mi của anh, thổi nhẹ lên bờ vai đang băng bó.

Vòm ngực Lệ Minh Vũ phập phồng, dở khóc dở cười nhìn cô.

Ông trời đang trừng phạt anh ư?

Vợ anh trở thành con anh, rồi còn gọi anh là ba?

“Được rồi, anh không đau nữa.” Anh ôm chầm cô, cố gắng nén giọng thật dịu
dàng. Dáng vẻ cô dè dặt giống như một đứa trẻ sợ bị vứt bỏ, cố sức lấy lòng
người lớn. Giờ khắc này dường như anh cũng xem cô thành con của mình. “Em đói
chưa? Mình ăn cơm, chịu không?”

“Ba đút ăn.” Tô Nhiễm nhõng nhẽo, niềm vui sướng lan tỏa từ tận đáy mắt cô.

Lệ Minh Vũ nhìn cô yêu thương. “Ừ.” Anh xoa đầu cô như cưng chiều con mình,
trái tim anh tan chảy theo dáng vẻ nũng nịu của cô.


Không khí trong phòng ăn hài hòa vô cùng.

Tô Nhiễm ngoan ngoãn ngồi cạnh Lệ Minh Vũ, cô vui vẻ ngồi đợi Lệ Minh Vũ đút
từng muỗng thức ăn cho mình. Chốc chốc, cô còn hiếu kỳ xoay tới xoay lui với
lấy chén đĩa thủy tinh đặt trên bàn ăn nhưng lần nào cũng bị cản trở. Cuối
cùng thấy cô không tập trung ăn cơm, mặt anh nghiêm lại, giả vờ nghiêm túc,
“Em không ngoan ngoãn ăn cơm là anh giận đấy.”

Nghe vậy, Tô Nhiễm nhút nhát đưa mắt nhìn anh, rón ra rón rén thả chai rượu
đang cầm trong tay về chỗ cũ, đầu cúi gằm, ngồi im trên ghế.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.