Hào Môn Kinh Mộng – Chương 17: Thẻ vàng – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng - Chương 17: Thẻ vàng

Đang do dự, giọng nói đàn ông tràn đầy từ tính bình thản vang lên từ phía đối
diện, “Tối hôm qua là chị Hoa thay váy ngủ cho em.”

Tô Nhiễm ngừng dùng bữa, ngẩng đầu nhìn anh, niềm vui nho nhỏ và ngượng ngùng
trong nháy mắt như bị nước lạnh dập tắt, đôi mắt đẹp chất chứa tủi hờn, anh
khinh thường việc chạm cô như vậy sao? Ngay cả thay quần áo cũng để người giúp
việc làm thay? Cô là vợ anh mà.

Sóng mũi cô cay cay, vội thu lại ánh nhìn, hàng mi dài cụp xuống, che lấp đôi
mắt đang rơm rớm nước.

“Dạ.” Cô cố nén nước mắt, khẽ đáp.

Lệ Minh Vũ nghe giọng cô có chút run rẩy, bèn giương mắt lên nhìn. Ánh mắt anh
trầm tĩnh lướt từ khuôn mặt xinh xắn xuống bờ vai trắng mịn như ngọc, rồi theo
khuôn ngực đẹp đang hít thở phập phồng bên dưới váy ngủ, đường cong như ẩn như
hiện khiến ánh mắt anh tối sầm lại. Anh lảng nhìn đi chỗ khác, lên tiếng: “Sau
này khi dự tiệc, đừng ngốc nghếch để người khác chuốc mình say rượu nữa.”

Giọng nói anh bình thản vừa nghe như quan tâm, vừa nghe như không.

Tô Nhiễm vô cớ thấy tủi thân hơn. Cô ngẩng lên nhìn anh, giây phút này cô rất
muốn hỏi anh một câu: Tối qua anh đi đâu? Nếu không phải anh bỏ theo Hạ Đồng,
em có thể uống rượu sao?

Đáng tiếc, những lời này cô chỉ hò hét trong lòng, trước sau cũng không nói
ra, hít sâu một hơi, cô tránh ánh nhìn chăm chú của anh, cúi đầu, dịu dàng
đáp, “Em biết rồi.”

Lệ Minh Vũ không tiếp tục ăn, sắc mặt bình ổn như trước nhìn cô.

Tô Nhiễm không dám ngẩng đầu nhưng cô luôn cảm thấy đôi má mình nóng hổi. Cô
giương mắt lên, lại chạm phải ánh nhìn của anh, Tô Nhiễm vội vàng dời mắt, cầm
cốc nước trái cây uống. Anh còn muốn nói gì? Làm sao cứ nhìn cô hoài vậy?

Thấy vẻ mặt cô như thế, Lệ Minh Vũ cầm thẳng bộ đồ ăn trong tay, tao nhã đặt
xuống bàn. Anh nhìn cô, trầm giọng hỏi, “Vẫn sợ tôi như vậy?”

Vĩnh viễn cô đều là bộ dạng dè dặt, thế nhưng tối hôm qua rõ ràng cô trò
chuyện rất vui vẻ với Giả Ny, khiến anh còn tưởng lầm rằng mình thấy Hòa Vy.

Anh nói làm tay Tô Nhiễm khẽ run. Khi ngẩng lên nhìn, cô cố nhoẻn miệng cười,
“Anh là chồng của em, làm sao em sợ anh được?” Trên thực tế, cô thật sự rất sợ
anh. Cô vừa kính trọng, vừa yêu thương đồng thời cũng sợ anh.

Có lẽ, đây là đạo lý “Vì yêu sinh ra sầu, vì yêu sinh ra lo.”

Nghe cô nói như vậy, Lệ Minh Vũ cũng không tiếp tục tranh luận chủ đề này. Từ
đầu đến cuối, anh luôn là kiểu người như vậy, tùy ý tung ra vấn đề gây hoảng
loạn đối phương, còn bản thân anh thì coi như không có việc gì, tiếp tục yên
lặng mà điềm tĩnh, tiếp tục ung dung mà uy nghiêm.

Lệ Minh Vũ dùng xong bữa sáng, anh cầm giấy ăn lau khóe miệng, động tác của
anh vĩnh viễn đều ưu nhã mà trầm tĩnh. Sau đó, anh lấy thẻ vàng đẩy đến trước
mặt Tô Nhiễm, lãnh đạm nói, “Giữ lấy thẻ này.”

Hả?

Tô Nhiễm sửng sốt, chỉ cảm thấy thẻ tín dụng trên bàn chói mắt, “Minh Vũ, cái
này…” Anh có ý gì?

Lệ Minh Vũ tựa vào ghế, đùi phải thon dài bắt chéo lên chân trái. Lần này, anh
trả lời câu hỏi của cô, “Phí sinh hoạt hằng ngày và các chi tiêu khác phát
sinh, em đều có thể rút từ thẻ này. Buổi chiều nay, em có thể đến hãng lấy xe,
em biết chạy xe chứ?”

Tô Nhiễm nghe xong liền sửng sốt, vô thức gật đầu, “Nhưng em không có bằng
lái.”

“Vậy tôi sẽ sắp xếp một tài xế qua đây. Về sau em đi đâu cũng tiện hơn.”

Đây là lần anh nói nhiều nhất với cô, ngữ khí rõ ràng nhẹ nhàng nhưng lộ ra
mệnh lệnh và yêu cầu như chức quyền của anh trong giới chính trị. Cô khó hiểu,
một lúc lâu sau mới có phản ứng…

“Khoan đã, Minh Vũ, anh cho em chi phiếu làm gì? Còn nữa, xe là sao?”

Lệ Minh Vũ chăm chú nhìn cô hồi lâu, nhìn đến khi Tô Nhiễm cảm thấy toàn thân
khó chịu, anh mới cầm lấy tờ báo vừa xem, rút từ đó ra một trang đặc biệt đặt
lên bàn, hờ hững nói: “Đây là em thì phải?”

Tô Nhiễm càng thêm khó hiểu, hiếu kỳ đến gần nhìn, thoáng chốc đôi mắt đẹp
bỗng trừng to!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.