Phòng bệnh được thiết kế với màu vàng nhạt là chủ đạo, tạo cảm giác dịu dàng
và thư thái cho thị giác. Rèm cửa buông rủ che khuất ánh sáng bên ngoài, tựa
hồ một bức thành cách ly giữa náo nhiệt và yên lặng.
Tô Nhiễm lặng lẽ nằm trên giường bệnh, ga giường trắng nuốt cũng không theo
kịp vẻ mặt nhợt nhạt của cô, song thần sắc lúc này của cô đã đỡ hơn trước khi
cấp cứu. Cô mở to đôi mắt trong veo, ngỡ ngàng nhìn trần nhà như một đứa trẻ
bất lực.
Cửa phòng bệnh mở ra, Lệ Minh Vũ bước vào trước tiên, sau đó là Mộ Thừa và An
Tiểu Đóa.
Tô Nhiễm muốn đứng dậy theo bản năng, nhưng toàn thân đau nhức không sức lực,
trên mu bàn tay đang truyền dịch, cô đau nhói vô thức bật ra tiếng rên, đáy
mắt vụt lên vẻ kinh sợ.
Lệ Minh Vũ đi đến bên giường, ngồi xuống nhìn cô trấn an, anh nói nhỏ, “Em
đừng sợ, mọi việc qua hết rồi.”
Tô Nhiễm muốn cử động, nhưng tay chân giống như không thuộc về cô, cố gắng thế
nào cũng không có tác dụng, thanh âm đứt quãng của cô vang lên, “Tôi… cơ thể
tôi…”
Lệ Minh Vũ thấy cô không thể nhúc nhích, anh ngây người, sau đó nhìn Một Thừa,
cất giọng nôn nóng: “Tại sao lại như vậy?”
Mộ Thừa thở dài thườn thượt, “Cậu đừng lo lắng, thuốc gây mê vẫn chưa tan nên
cô ấy mới như vậy.”
Lệ Minh Vũ sực hiểu ra, vô thức thở phào nhẹ nhõm, anh giơ tay xoa trán Tô
Nhiễm, nhìn cô bằng ánh mắt nồng ấm, “Em nghe thấy không? Chờ thuốc mê tan hết
là em bình thường ngay thôi.”
Tô Nhiễm chớp mắt, coi như đang trả lời anh, cô lại dời ánh mắt từ Lệ Minh Vũ
sang An Tiểu Đóa đứng gần đó. An Tiểu Đóa khóc suốt từ lúc cô vào phòng phẫu
thuật nên đôi mắt An Tiểu Đóa sưng húp, Tô Nhiễm trông thấy lòng cô chợt căng
thẳng, thều thào, “Cậu… cậu sao vậy?”
Nghe Tô Nhiễm nói, nước mắt dâng trào lên viền mắt An Tiểu Đóa, nhưng cô ép
không để nó chảy xuống, cô cũng không ngồi cạnh Tô Nhiễm, cười qua làn nước
mắt, “Chẳng phải do cậu dọa mình ư? Tiểu Nhiễm, cậu làm mình lo lắm.”
Một hình ảnh mờ mịt quét qua Tô Nhiễm, mọi trí nhớ trước khi ngất xỉu trở về.
Hạ Đồng vào phòng làm việc…
Lời cô ta như lưỡi dao rạch nát tim Tô Nhiễm, từng chữ từng câu của cô ta vang
vọng trong đầu cô, vũng máu đỏ sẫm xẹt qua mắt cô, bụng cô đau quặn thắt,
tiếng còi xe cấp cứu… giống như bốn năm trước.
Đầu óc cô đã tỉnh táo trở lại, Tô Nhiễm đưa mắt nhìn Lệ Minh Vũ, cô thảng
thốt, đôi môi run run.
Lệ Minh Vũ vẫn chưa thay quần áo mới, trên đó còn dính từng mảng máu lớn đáng
sợ thuộc về Tô Nhiễm.
“Em sao vậy? Khó chịu ở đâu?” Anh phát hiện vẻ mặt cô thay đổi, nên tưởng cơ
thể cô khó chịu, lật đật hỏi.
Mộ Thừa đứng từ nãy đến giờ đột nhiện cau chặt mày, nỗi lo lắng càng hiện rõ
trong mắt anh.
Tô Nhiễm thở hổn hển, dường như cô đang hồi tưởng điều gì đó. Thuốc gây mê dần
mất hết tác dụng, cả người cô đau đớn như xương gãy thành trăm mảnh, cô trầy
trật giơ tay, Lệ Minh Vũ xót xa nắm lấy, thì thầm vào tai Tô Nhiễm, “Em muốn
gì, nói anh biết đi.”
“Tôi…” Tô Nhiễm nhìn anh, đôi môi cô khô nứt, hàng mi run rẩy toát lên vẻ sợ
hãi và bất lực, “Tôi… con tôi đâu? Con đâu…”
Lúc trên xe cấp cứu, tuy cô đau đớn khôn xiết, nhưng cô nhớ mình chảy rất
nhiều máu, dấu vết trên quần áo Lệ Minh Vũ như minh chứng cho những chuyện đã
xảy ra.
Lệ Minh Vũ nhíu mày, cố nén nỗi đau lan tràn trong lòng, anh vuốt ve gò má cô,
“Em đừng nghĩ gì hết, chỉ cố gắng dưỡng sức thôi, được không?”
Anh không biết cách khuyên nhủ người khác, nhất là đối mặt với người phụ nữ mà
anh yêu thương.
An Tiểu Đóa cũng lúng túng, sợ Tô Nhiễm hỏi mình, cô đứng dậy tức thì, đến
đứng gần Mộ Thừa.
Tô Nhiễm không ngốc, cô nhận ra điều gì đó trong lời nói trốn tránh của Lệ
Minh Vũ, cô nhìn Mộ Thừa và An Tiểu Đóa, nói giọng yếu ớt, “Hai người… sẽ
không gạt tôi, đúng không? Con… con tôi đâu?”
Trong lúc nhất thời, Mộ Thừa không dám nhìn thẳng vào Tô Nhiễm, anh trầm mặc
giây lát, “Tiểu Nhiễm, em ngoan ngoãn nghe lời Minh Vũ, nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Không…” Tô Nhiễm dốc hết sức lực ngồi dậy, đầu cô hơi nhấc lên nhưng rồi lại
ngã xuống, Lệ Minh Vũ hốt hoảng giữ chặt người cô.
“Em nghe lời anh, nằm im thôi.”
“Anh nói tôi biết đi, con tôi đâu…” Nước mắt giàn giụa trên mặt Tô Nhiễm.
An Tiểu Đóa cắn mạnh môi, thần sắc Mộ Thừa nặng nề khó tả, còn Lệ Minh Vũ đau
đớn vô ngần. Tuy không hề thảo luận trước, nhưng cả ba người đều ngầm hiểu ý
nhau. Không ai trong họ muốn Tô Nhiễm biết sự thật ngay lúc này, họ sợ cô nghĩ
không thông, ảnh hưởng đến sức khỏe.
“Em ngoan, đừng khóc nữa.” Lệ Minh Vũ đau thắt lòng, anh áp má vào mặt Tô
Nhiễm, hôn đi nước mắt của cô.
Anh càng dịu dàng, Tô Nhiễm càng khóc nức nở. Mãi đến khi…
Y tá đi đến.
“Mấy người làm gì vậy? Tại sao lại để bệnh nhân khóc?” Có lẽ y tá làm việc ở
bệnh viện chưa lâu nên không biết Mộ Thừa và An Tiểu Đóa là bác sĩ khoa ngoại
thần kinh. Trông thấy Mộ Thừa và An Tiểu Đóa đều mặc áo blouse trắng, y tá cau
mày cáu kỉnh. “Mấy người là bác sĩ, có biết kiến thức thông thường không? Bệnh
nhân vừa làm phẫu thuật nạo thai, mấy người…”
“Im ngay!” Mộ Thừa đột nhiên quát to, vẻ mặt ôn hòa cố hữu trở nên khắc nghiệt
tột cùng.
Y tá ngây người. Cô ta đảo mắt qua giường bệnh, rồi đến Lệ Minh Vũ ngồi cạnh
đó, cô ta hoảng hốt vô cùng, vì vẻ mặt Lệ Minh Vũ còn lạnh lùng hơn cả Mộ
Thừa, đôi mắt anh cay nghiệt dõi nhìn y tá.
“Mấy, mấy người…” Cô ta lắp bắp.
“Cô may ra ngoài đi! Chẳng hiểu tại sao bệnh viện lại chọn y tá ngốc như cô!”
An Tiểu Đóa phát cáu, đẩy cô ta ra ngoài.
Cô trông thấy vẻ mặt của Lệ Minh Vũ và Mộ Thừa, nhất là Lệ Minh Vũ, cô sợ anh
không kiềm chế nổi sẽ giết cô y tá không hiểu chuyện này.
Y tá cũng cảm thấy bất ổn, vội vàng chạy ra ngoài.
Y tá rời khỏi, phòng bệnh im phăng phắc đến đáng sợ.
Lệ Minh Vũ trầm mặc.
Mộ Thừa lặng thinh.
An Tiểu Đóa cũng im re.
Tô Nhiễm thẫn thờ, nước mắt đọng trên khóe mi, ánh mắt cô trống trải và vô
hồn.
Cô thế này khiến Lệ Minh Vũ đau đớn nát lòng, anh muốn dỗ dành cô nhưng không
biết phải nói thế nào. Anh biết chuyện mất đứa bé không thể giấu lâu nhưng anh
không muốn cô biết ngay. Anh sợ cô hận anh, anh ích kỷ muốn giấu diếm cô.
Nước mắt dâng lên viền mắt cô cuối cùng cũng chảy xuống, lăn dài trên má, nhỏ
giọt xuống gối nằm, rồi biến mất.
Lệ Minh Vũ cúi gằm người, ánh mắt anh chất chứa đau khổ và yêu thương. Làm sao
anh không hiểu nỗi đau mất con. Với anh, nỗi đau đớn này qua đi chỉ còn lại
tuyệt vọng. Lúc này anh không muốn thấy Tô Nhiễm khóc, nước mắt của cô khiến
thế giới của anh sụp đổ và vô vọng.
“Chúng ta sẽ còn có con.” Anh nắm tay cô, đặt một nụ hôn lên đó, “Chờ em hồi
phục, chúng ta sẽ sinh một đứa bé khác, được không?”
Mộ Thừa đứng cạnh cửa sổ, anh càng lo lắng quan sát gương mặt tái mét và ánh
mắt ngây dại của Tô Nhiễm.
An Tiểu Đóa cũng đến gần hơn, cười gượng, “Đúng đó Tiểu Nhiễm, cậu còn trẻ,
bác sĩ đã nói chỉ cần cậu nghỉ ngơi cho khỏe, sau này sẽ còn có con. Chờ cậu
xuất viện…”
“Mọi người ra ngoài đi.” Giọng Tô Nhiễm nhàn nhạt cất lên.
“Tiểu Nhiễm…” An Tiểu Đóa lo lắng.
“Tôi rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi.” Tiểu Nhiễm thì thào, sau đó nhắm nghiền
mắt.
Phản ứng của cô nằm ngoài dự liệu của mọi người, đến cả Lệ Minh Vũ cũng ngạc
nhiên, anh cứng đờ nhìn cô, một lúc lâu sau anh nói, “Vậy em ngủ đi.”
Tô Nhiễm im lặng, hơi thở gấp gáp vừa nãy cũng trở nên bình ổn, dường như cô
rất mệt.
Ba người cùng rời khỏi phòng.
Lệ Minh Vũ đóng nhẹ cửa, tới khi xoay người đi, mặt anh lạnh như băng giá, Mộ
Thừa kéo Lệ Minh Vũ, “Cậu muốn làm gì?”
“Cô ấy không hợp với nơi này.” Anh cất giọng lạnh lùng.
Mộ Thừa cau mày, “Cậu muốn chuyển viện?”
Lệ Minh Vũ nhìn Mộ Thừa, “Chẳng lẽ không được?”
An Tiểu Đóa nổi nóng, “Sức khỏe của Tô Nhiễm lúc này rất yếu, không thích hợp
chuyển viện.”
“Tôi nghĩ khả năng chuyên môn của bác sĩ Mạch sẽ điều trị tốt cho Tô Nhiễm.”
Ngữ khí của Lệ Minh Vũ hết sức kiên quyết. Khi anh biết mọi thứ từng xảy ra
với Tô Nhiễm, anh đã quyết làm vậy, một bên là cậu anh, một bên là vợ anh, anh
không biết giải quyết thế nào, cũng chẳng thể để mặc mọi chuyện, cách duy nhất
có thể là… từ nay về sau, không để Tô Nhiễm gặp gỡ Mộ Thừa dưới bất cứ hình
thức nào.
Anh chỉ có thể làm như vậy. So với đánh mất Tô Nhiễm, thì những nỗi đau khác
chẳng đáng là gì.
Mộ Thừa đọc hiểu suy nghĩ của Lệ Minh Vũ, vừa muốn lên tiếng, lại trông thấy
một y tá đi đến, giọng Mộ Thừa lạnh tanh, “Đến phòng làm việc của tôi rồi
nói.”
Ánh mắt Lệ Minh Vũ trầm xuống.
“Nếu cậu muốn biết nhiều chuyện về Tiểu Nhiễm thì đi theo tôi!” Mộ Thừa nổi
đóa, quát Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ cắn răng, đi theo Mộ Thừa vào thang máy.
Mộ Thừa về đến phòng làm việc, xử lý qua loa vết thương trên khóe miệng, ra
hiệu Lệ Minh Vũ ngồi xuống, An Tiểu Đóa cũng đi theo, bởi vì chuyện liên quan
đến Tô Nhiễm, cô cũng có quyền được biết. Cô cảm thấy bầu không khí ngột ngạt
và gượng gạo, bèn rót tách trà cho Lệ Minh Vũ và Mộ Thừa, rồi ngồi xuống.
Cơn giận trong lòng Lệ Minh Vũ vẫn chưa tan biến, thấy Mộ Thừa xử lý vết
thương xong, anh cười nhạt, “Anh muốn gì? Ngụy biện cho hành vi đáng thẹn của
anh chăng?”
An Tiểu Đóa rất muốn biết chuyện này, vì vậy cô nhìn Mộ Thừa bằng ánh mắt ngờ
vực.
Dù sao Tiểu Nhiễm cũng sống cùng Mộ Thừa suốt bốn năm, chẳng lẽ hai người
không hề có gì với nhau trong bốn năm?
Mộ Thừa nhìn ánh mắt căm giận của Lệ Minh Vũ, tựa người vào ghê, “Nếu tôi nói
Tiểu Nhiễm từng có con với tôi là thật, thì cậu tính thế nào?”
“Anh khốn nạn…” Lệ Minh Vũ đứng phắt dậy, toan xông lên trước liền bị An Tiểu
Đóa kéo lại, cô lắc đầu lia lịa, “Anh bình tĩnh, bình tĩnh một chút được
không?”
Mộ Thừa nhìn thẳng vào mắt Lệ Minh Vũ, “Nếu chuyện này là thật, cậu nói tôi
biết, cậu có chủ động từ bỏ hay không? Từ nay về sau, cậu sẽ buông tha Tiểu
Nhiễm?”
An Tiểu Đóa sửng sốt.
Lệ Minh Vũ mặc kệ Anh Tiểu Đóa, anh nhào lên trước, chống tay trên bàn làm
việc, nhìn Mộ Thừa chằm chặp, gằn giọng, “Anh nằm mơ! Tôi nói cho anh biết rõ
tôi tuyệt đối không từ bỏ, càng không để Tô Nhiễm trở lại với anh!”
“Dù cô ấy từng lên giường cùng tôi, thậm chí còn có con với tôi?” Mộ Thừa nói
thẳng.
Cơn giận của Lệ Minh Vũ cháy hừng hực, hai tay vô thức cuộn thành quyền!
An Tiểu Đóa đau đớn cùng cực, cô không tài nào ngờ nổi Mộ Thừa lại từng quan
hệ với Tiểu Nhiễm, hơn nữa Tiểu Nhiễm còn…
“Lệ Minh Vũ, tôi chờ câu trả lời của cậu.” Mộ Thừa nhếch mép. So với một Lệ
Minh Vũ giận dữ, Mộ Thừa thong dong vô cùng.
Lệ Minh Vũ túm lấy cổ áo của Mộ Thừa trong tích tắc, anh nheo mắt, dí sát mặt
vào Mộ Thừa, anh nghiến răng, “Anh nghe rõ cho tôi, Tiểu Nhiễm là vợ tôi, tôi
không quan tâm trước đây đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cô ấy
là của một mình tôi, tôi không cho phép người đàn ông nào dóm ngò cô ấy. Nếu
dám, tôi sẽ…” Giọng anh càng âm trầm lạnh buốt, từng chữ bật ra từ miệng anh
đầy tàn nhẫn và kiên quyết, “Muốn mạng anh ta.”
Đôi mắt Mộ Thừa ẩn hiện đau thương nhìn anh.
An Tiểu Đóa cũng bị Lệ Minh Vũ hù dọa, qua vẻ mặt của anh, cô biết anh không
nói đùa.
Một hồi sau, Mộ Thừa hỏi, “Cậu yêu Tô Nhiễm?”
Lệ Minh Vũ dán mắt vào Mộ Thừa, cười khẩy, “Liên quan gì tới anh?”
An Tiểu Đóa không nhịn được nữa, cô kéo hai người ra, “Hai anh nói rõ được
không?” Cô nhìn Mộ Thừa, cố nén nước mắt, “Những điều anh nói có thật không?”
Nếu đúng như vậy, người cô căm hận không phải Mộ Thừa, mà là Tiểu Nhiễm! Cô là
bạn thân nhất của Tiểu Nhiễm, tại sao cô lại là người cuối cùng biết chuyện
này?
Hai người đàn ông trầm mặc một lúc, cuối cùng Lệ Minh Vũ thả Mộ Thừa ra, vẻ
mặt anh nhẫn nhịn, áp chế cơn giận trong lòng, anh nhìn Mộ Thừa, giọng nói
lạnh nhạt cất lên, “Nói tôi biết người đàn ông đó là ai?”
Anh vẫn chưa mê muội đến mức không phân biệt được mọi chuyện. Bao năm làm việc
trong giới chính trị đã rèn luyện lên tính cách vững vàng cho anh. Lý trí trở
về giúp anh phát hiện ra điều gì đó không đúng. Anh hiểu tính cách của Mộ
Thừa, nếu Mộ Thừa thật sự quan hệ với Tô Nhiễm, Mộ Thừa sẽ không từ bỏ cô,
huống chi cô còn có con với Mộ Thừa? Dựa theo tính cách của Mộ Thừa, Mộ Thừa
không thế nào đễ Tô Nhiễm sẩy thai.
Nếu từ trước đến giờ anh luôn nghi ngờ Mộ Thừa, thì ngày hôm nay, mọi việc làm
và thái độ của Mộ Thừa đã chứng minh rằng Mộ Thừa trong sạch.
Lệ Minh Vũ càng bối rối, ngoài Mộ Thừa ra thì còn ai?
An Tiểu Đóa ngớ người, nhất thời cô không thể hiểu ý của Lệ Minh Vũ. Nhưng Mộ
Thừa bật cười bất đắc dĩ, lắc đầu vô vọng. Thảo nào Tô Nhiễm chỉ yêu mỗi Lệ
Minh Vũ.
Mộ Thừa liếm môi, anh than nhẹ, “Thật lòng mà nói, tôi cũng rất sốc khi nghe
chuyện Tô Nhiễm từng sẩy thai. Tôi không hề biết cô ấy từng mang thai.”
Lệ Minh Vũ hóa đá, đầu óc quay cuồng choáng váng.
“Minh Vũ, nếu cậu quan tâm Tiểu Nhiễm, thì chuyển viện không phải là vấn đề
cậu nên lo lúc này, cậu cần tìm ngay bác sĩ tâm lý cho cô ấy. Tôi sợ tinh thần
của cô ấy có vấn đề.” Mộ Thừa lo ấu nhìn Lệ Minh Vũ, “Dáng vẻ của cô ấy bây
giờ gợi nhớ đến cảnh tôi gặp cô ấy ở bệnh viện tâm thần bốn năm trước. Không
đúng, đợi đã…”
Nói đến đây, Mộ Thừa đột nhiên im bặt, ánh mắt đông cứng tựa hồ nhớ ra điều gì
đó, còn Lệ Minh Vũ cũng nghĩ đến một chuyện quan trọng, vẻ mặt và đôi mắt của
Lệ Minh Vũ đều hết sức trầm trọng.
Anh hớt hải kéo Mộ Thừa, giọng anh khẩn khiết, “Anh không biết chuyện Tô Nhiễm
từng sẩy thai. Nói cách khác chuyện này xảy ra trước khi anh gặp cô ấy?”
“Ừ!” Mộ Thừa bất giác đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, anh bỗng nhìn Lệ
Minh Vũ, “Rốt cục tôi cũng hiểu nguyên nhân khiến Tiểu Nhiễm phải vào bệnh
viện tâm thần!”
Lệ Minh Vũ chếnh choáng, ngã ngồi trên ghế sô pha, mặt mày anh tái mét, “Vì
đứa bé… cô ấy vì đứa bé mới vào viện tâm thần!”
Bốn năm trước, khi Mộ Thừa phát hiện ra Tô Nhiễm là ở bệnh viện tâm thần, nếu
lúc đó cô mang thai, thì Mộ Thừa không thể không biết. Còn nếu chuyện Tô Nhiễm
mang thai xảy ra trong bốn năm qua, Mộ Thừa cũng không cần giấu diếm anh. Vậy
chỉ có một khả năng duy nhất theo lời nói của Mộ Thừa, Mộ Thừa hoàn toàn không
hay biết Tô Nhiễm từng sẩy thai. Hay nói cách khác, Tô Nhiễm có thai rồi sẩy
thai trước khi vào bệnh viện tâm thần!
Nếu vậy, bốn năm trước Tô Nhiễm không chỉ trải qua chuyện Hòa Tấn Bằng nhảy
lầu tự tử, ly hôn với anh, mà cô còn mang thai ngoài ý muốn, sau đó bất ngờ
sẩy thai… Lệ Minh Vũ đột nhiên nhắm chặt mắt, trán anh túa đầy mồ hôi lạnh,
anh đau đớn thở hổn hển. Cảm giác khi biết mọi sự thật còn đau đớn hơn cả
khoảnh khắc hay tin mình đánh mất đứa con!
Mộ Thừa bỗng dưng kích động, xông lên trước đấm vào mặt Lệ Minh Vũ!
An Tiểu Đóa hốt hoảng, hoàn toàn không hiểu tại sao mọi chuyện biến thành thế
này.
Lệ Minh Vũ chết lặng, xui lơ trên ghế sô pha, thần sắc anh đờ đẫn, gò má đau
nhức chẳng bằng mọt phần triệu nỗi đau đớn trong lòng anh.
“Lệ Minh Vũ, tôi phải hỏi cậu mới đúng? Bốn năm trước cậu đối xử thế nào với
Tô Nhiễm? Chẳng lẽ cậu không biết chuyện đứa bé?” Mộ Thừa rống to.
“Đứa bé…” Lệ Minh Vũ thều thào, anh luống cuống không biết làm thế nào, “Làm
sao có thể? Bốn năm trước cô ấy đã mang thai? Làm sao có thể?”
“Cái gì mà làm sao có thể?” Mộ Thừa càng giận dữ, vung tay đấm anh thêm một
phát, Mộ Thừa quát lớn, “Bốn năm trước, cậu không hề quan hệ với cô ấy? Đứa bé
đó không phải của cậu thì của ai?”
“Tôi…” Lệ Minh Vũ lặng thinh, làn môi anh run cầm cập. Bốn năm trước anh có
quan hệ với Tô Nhiễm, nhưng anh không…
Chuyện nhầm lẫn tệ hại xảy ra trước mắt khiến An Tiểu Đóa hiểu thấu đáo nhưng
việc đã xảy ra, cô kinh ngạc che miệng, cất giọng khó tin, “Lẽ nào Tô Nhiễm
trúng giải đặc biệt thật…”
“Em có ý gì?” Hai người đàn ông đều nhắm vào cô.
An Tiểu Đóa vốn chỉ lẩm bẩm cho mình nghe, nhưng bắt gặp hai người dùng ánh
mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chặp, cô vô thức nuốt khan, toàn thân sởn gai ốc,
vội vàng xua tay, “Hai anh, hai anh đừng kích động, để em nói từ từ.”
“Nói mau đi!” Lệ Minh Vũ rít lên.
An Tiểu Đóa vội vàng kể hết chuyện Tiểu Nhiễm nhờ cô tư vấn bốn năm trước, ngữ
khí của cô ngần ngừ, nhìn Lệ Minh Vũ một cách dè dặt, “Lúc đó, Tiểu Nhiễm còn
ngại ngùng hỏi em rằng nửa người có thể mang thai hay không?”
Mộ Thừa khó hiểu, nhíu mày, “Nửa người? Nửa người là gì?”
“Em…” An Tiểu Đóa ngượng ngùng. Cô phải giải thích thế nào đây? Cô đành đưa
mắt nhìn Lệ Minh Vũ, muốn nói lại thôi.
Rốt cuộc Lệ Minh Vũ cũng hiểu tất cả, mặt anh trắng đến mức không một chút sắc
hồng, một nỗi đau đớn dội vào trái tim anh rồi nổ tung, anh nghẹt thở, gân
xanh hiện rõ trên bàn tay siết chặt, một hồi lâu sau thanh âm yếu ớt vang lên,
“Bốn năm trước, tôi quan hệ với Tô Nhiễm, nhưng giữ lại màng trinh cho cô ấy.”
Mộ Thừa bỗng hiểu hết mọi việc, vừa muốn xông lên lại bị An Tiểu Đóa ngăn cản,
anh phẫn nộ nói: “Lệ Minh Vũ, cậu muốn tôi mắng cậu không bằng cầm thú, hay
hâm mộ bản lĩnh tài giỏi của cậu? Cậu có thù hận với Tô Nhiễm? Tại sao cậu có
thể nghĩ ra một cách như vậy để tổn thương cô ấy?”
Lệ Minh Vũ mất hết sức lực, vẻ đàn ông trầm tĩnh thâm căn cố đế hoàn toàn tan
biến, anh đau đớn và xót xa tột cùng, đôi mày nhíu chặt, ngón tay anh đang
luồn vào tóc run rẩy!
Mộ Thừa mắng anh rất đúng, anh còn tệ hơn cầm thú! Tô Nhiễm vào bệnh viện tâm
thần là vì tất cả hành vi đê tiện xấu xa của anh! Giờ này khắc này, anh đã
hiểu trọn vẹn mọi thứ! Bốn năm sau, anh chỉ biết hoài nghi cô phản bội mình,
ngờ vực cô quan hệ với người đàn ông khác, vì anh chắc chắn bốn năm trước anh
không hề phá thân Tô Nhiễm, như vậy sẽ không mang thai!
Ai có thể tin gái trinh lại có thai? Thế nhưng mọi việc lạ lùng và ngoài ý
muốn vẫn cứ xảy ra!
Lệ Minh Vũ vùi đầu khốn khổ. Đầu anh hiện lên đêm giáng sinh bốn năm trước, vẻ
mặt Tô Nhiễm trắng bệch rời khỏi Bán Sơn, chắc chắn lúc đó cô đã có con với
anh, sau đó không biết tại sao cô lại sẩy thai, hẳn khi ấy bác sĩ sẽ ngỡ ngàng
gái trinh mà lại mang thai…
Bàn tay Lệ Minh Vũ cuộn thành đấm như sắp nát vụn, nỗi ăn năn, buồn phiền và
đau khổ trói anh đến ngạt thở, giọng nói tắc nghẹn. Trong một ngày ngắn ngủi,
anh biết mình đã đánh mất hai đứa con!