Lệ Minh Vũ dán mắt vào màn hình, đôi đồng tử đen ngòm ***c ngầu, hơi thở của
anh càng lúc càng nặng nề.
Đối với anh, cô rất quyến rũ và gợi cảm, nhưng anh không ngờ ngắm cô khoả thân
bằng cách này càng khiến anh điên cuồng. Lệ Minh Vũ là một người đàn ông bình
thường, vì Tô Nhiễm mang thai nên đã nhiều ngày chưa được ***ng đến “thức ăn
mặn”, cảnh tượng ngày hôm nay chắc chắn là châm thêm dầu vào lửa, một nơi nào
đó trong cơ thể anh cấp tốc căng tràn dục vọng, cả người căng cứng.
Anh phóng to ô vuông đang quay cảnh trong phòng tắm, chiếm trọn màn hình lúc
này là cảnh Tô Nhiễm lười biếng tắm rửa, hình ảnh với độ phân giải cao làm
cảnh tượng sống động như thật, sắc nét đến độ từng tấc da thịt mềm mại đều
sáng choang.
Lệ Minh Vũ kiểm soát không nổi bản thân, ngón tay anh chầm chậm vuốt ve cơ thể
cô qua màn hình, đôi mắt anh dừng trên mặt cô, rồi dịch xuống bộ ngực căng
tròn, phảng phất như đầu ngón tay đã sờ đến làn da mềm mịn ấy. Tô Nhiễm hai
mươi sáu tuổi, từ cô toát ra sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành
khiến anh khó lòng kiềm chế.
Kỳ thực mỗi lần hoan ái qua đi, anh đều cảm thấy bản thân tồi tệ và đáng
trách. Trong mắt anh, Tô Nhiễm chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, anh lớn hơn cô sáu
tuổi, lẽ ra anh phải yêu thương săn sóc cô, nhưng mỗi khi chạm mặt Tô Nhiễm,
anh chỉ như thiếu niên tuổi mới biết yêu không khống chế được bản thân.
Nhịp thở của Lệ Minh Vũ mỗi lúc một dồn dập, cổ họng anh trở nên khô rát như
có ngọn lửa thiêu đốt khắp cơ thể, bàn tay đặt trên bàn làm việc siết chặt
thành quyền, vầng trán nổi rõ gân xanh.
Nếu tiếp tục ngắm nghía cô thế này, chắc chắn anh sẽ nghẹn quá thành bệnh.
Nhưng anh không nỡ dời mắt khỏi màn hình, Tô Nhiễm là thuốc phiện của anh, dù
có không làm gì cũng khiến anh mê đắm.
Ngay khi dục vọng sắp thiêu đốt anh thành tro tàn, cửa phòng truyền đến tiếng
gõ cửa.
Lệ Minh Vũ giật mình, anh tắt ngày màn hình, hít sâu vài hơi, cất giọng trầm
thấp, “Vào đi.”
Đồng Hựu đi vào, trông thấy trán Lệ Minh Vũ ướt đẫm mồ hôi, Đồng Hựu ngây
người, “Bộ trưởng, anh…”
“Tôi không sao, trong phòng hơi nóng.” Lệ Minh Vũ điềm nhiên như không.
Đồng Hựu nghi ngờ, nóng ư? Trong phòng làm việc có máy điều hòa mà nóng ư…
“Cậu có chuyện gì?” Lệ Minh Vũ hỏi.
“À, bên trên báo đã đến giờ họp.” Đồng Hựu vội vàng báo cáo.
“Bây giờ?”
“Dạ, bây giờ.”
Lệ Minh Vũ trầm mặc chốc lát, tắt máy vi tính cẩn thận, thu dọn tài liệu, “Đi
thôi.”
Hai người ra khỏi phòng.
Sau khi tắm rửa xong, Tô Nhiễm cảm thấy hơi mệt, cô cất túi đồ đã sắp xếp gọn
gàng sang bên, xoa huyệt thái dương, chuẩn bị ngủ một giấc. Từ lúc mang thai
đến giờ, cơ thể cô lúc nào cũng lừ đừ, đôi khi vừa dậy lại buồn ngủ ngay, ngáp
ngắn ngáp dài liên tục.
Nhưng còn chưa đặt lưng nằm xuống, chuông cửa đột nhiên vang liên hồi.
Rõ ràng người này biết trong nhà có người.
Cô đành đi xuống lầu một. Trong nháy mắt mở cửa phòng, Tô Nhiễm hoàn toàn hóa
đá.
Nắng chiều chiếu sáng gương mặt Hạ Đồng, cô ta tháo kính mát, mỉm cười với Tô
Nhiễm, “Có thể mời tôi vào không?”
Tô Nhiễm đứng ở cửa, giấu vẻ kinh ngạc trong ánh mắt, nhìn Hạ Đồng, “Không ngờ
người đến là cô. Có việc gì à?” Cô không định cho Hạ Đồng vào trong.
Hạ Đồng đọc hiểu ý nghĩ của cô, nhếch miệng. “Tôi chẳng ở không, không việc mà
đến tìm cô.”
“Tôi và cô không có gì để nói.” Tô Nhiễm thờ ơ trả lời.
“Việc liên quan tới Lệ Minh Vũ, cô có hứng thú không?” Hạ Đồng xuất chiêu.
Tô Nhiễm sửng sốt, “Cô có ý gì?”
“Không có ý gì hết.” Hạ Đồng cười nhạt, “Tôi biết cô đang chung sống mập mờ
với Lệ Minh Vũ, nhưng trước khi quyết định ở cùng anh ấy, phải chăng cô nên
tìm hiểu anh ấy là người như thế nào để yên tâm? Hôm nay tôi tới đây là giúp
cô hiểu rõ bộ mặt không muốn ai biết của Lệ Minh Vũ.”
Tô Nhiêm nhíu mày.
“Sao nào? Còn không định cho tôi vào ư? Cách thức tiếp đãi khách khứa thế này
mất lịch sự quá đấy. Huống hồ, hôm nay tôi tới là giúp cô cơ mà.” Hạ Đồng hừ
một tiếng.
Thấy cô ta luôn miệng lấy Lệ Minh Vũ làm cớ, Tô Nhiễm để cô ta vào trong. Sau
khi đóng cửa, cô nhìn Hạ Đồng đang ngó dáo dác xung quanh, “Cô muốn nói gì?”
Hạ Đồng xoay người, ánh mắt cô ta sắc lạn…
“Tô Nhiễm, lọ màu đen cô lấy từ nhà họ Hòa đâu?” Trước khi tới đây, cô ta đã
kiểm tra kỹ càng, phòng làm việc của Tô Nhiễm tuy ở khu sầm uất, nhưng chỗ này
thuộc đoạn đường vắng vẻ. Và buổi chiều là thời điểm vắng vẻ nhất. Tuy buổi
tối hành sự thì tốt hơn, nhưng Lệ Minh Vũ luôn ở cạnh Tô Nhiêm, rất khó ra
tay. Vì thế lúc này là thời gian dễ hành động nhất.
Tô Nhiễm tưởng cô ta sẽ nói đến đề tài cô ta nhắc ban nãy. Nhưng không ngờ Hạ
Đồng đột nhiên hỏi câu này, cô hơi ngây ra, sau đó cô sực hiểu, “Hóa ra ăn
trộm đột nhập vào đây là do cô làm!”
Lẽ ra cô phải nghĩ ra điều này sớm hơn. Đồ không thuộc về cô chỉ có lọ nhỏ màu
đen mang từ nhà họ Hòa về. Từ đó suy ra, người đột nhật vào đây không phải vì
tài sản, mà là tìm đồ. Đồ đó chính là lọ nhỏ màu đen!
Điều cô cảm thấy khó hiểu nhất chính là Hạ Đồng có quan hệ gì với lọ màu đen
đó?
Hạ Đồng đến gần Tô Nhiễm, cười xem thường, “Người như tôi, tại sao phải đi ăn
trộm? Mấy việc đơn giản thế này chỉ cần nghéo tay là có người làm thay.”
“Cô liên quan gì đến lọ màu đen ấy? Hay là cô giết Trần Trung?” Tô Nhiễm lui
về sau, lén lút lấy điện thoại.
Hạ Đồng sững sờ, giết Trần Trung? Là cái quái gì chứ?
Ngay lúc đang thừ người, cô ta đột nhiên bắt gặp động tác của Tô Nhiễm phản
chiếu qua gương, cô ta bước nhanh lên, giật lấy điện thoại của Tô Nhiễm. Tô
Nhiễm không ngờ sức cô ta mạnh như vậy, cô chếch choáng, ngã xuống đất.
“Muốn báo nguy? Cô nằm mơ đi!” Hạ Đồng lắc điện thoại, cô ta tắt máy, ném sang
bên.
“Cô muốn làm gì?” Tô Nhiễm cảm thấy toàn thân cô ta tỏa đầy sát khí, cô nhích
người ra sau, nhưng cú ngã vừa rồi làm chân cô đau đớn vô cùng. Lúc này cô chỉ
lo lắng cho con mình, tay cô vô thức đặt lên bụng, may mắn là bụng cô vẫn bình
thường, không nhói đau.
Ban ngày ban mặt thế này, có lẽ Hạ Đồng không dám làm gì vượt quá giới hạn?
Đáng tiếc, Tô Nhiễm tâm tính lương thiện nghĩ sai rồi. Đôi khi, phụ nữ tàn
nhẫn không cần nhiều lý do, chỉ một người đàn ông là đủ. Hạ Đồng trông thấy áo
sơ mi nam đặt trên ghế sô pha, cô ta biết áo đó là của Lệ Minh Vũ. Anh là
người coi trọng việc ăn mặc, vì vậy quần áo của anh đều là hàng hiệu may thủ
công.
Tô Nhiễm cũng dõi theo hướng nhìn của cô ta, cô hơi sửng sốt, áo sơ mi này là
do tiệm giặt ủi vừa giao đến sáng nay. Thấy ánh mắt Hạ Đồng khác thường, cô
bất chợt căng thẳng, tốn sức vịn tường đứng dậy, nhìn cô ta một cách cảnh
giác.
Hạ Đồng săm soi Tô Nhiễm, gằn giọng, “Tôi hỏi cô lần cuối cùng, lọ màu đen đó
đâu?”
“Hạ Đồng, cô điên rồi phải không? Ai sai cô làm như vậy? Ba cô – Hạ Minh Hà?”
Ngữ khí của Tô Nhiễm lạnh lùng, mắt cá chân đau nhức làm trán cô túa đấy mồ
hôi, thấm ướt mái tóc.
Hạ Đồng cười khẩy, “Tôi điên cũng do mấy người ép bức tôi! Tô Nhiễm, cô bỏ Lệ
Minh Vũ sớm thì có phải tốt hơn không? Tôi yêu Lệ Minh Vũ. Nếu không có cô, cô
đoán anh ấy có quay về bên tôi không?”
Sống lưng Tô Nhiễm lạnh toát, quan sát vẻ điên cuồng trong mắt cô ta.
“Đưa lọ màu đen đó cho tôi!” Hạ Đồng bước tới trước, ánh mắt tàn nhẫn tột độ.
“Hạ Đồng, cô muốn hủy hoại tương lai của mình ư?” Tô Nhiễm lùi về sau, cắn
răng chịu đau.
“Gặp mấy người mà còn tương lai à? Hòa Vy tài giỏi, cũng bị mấy người làm cô
ta sống dở chết dở đấy thôi?” Hạ Đồng cong môi cười lạnh…
“Tô Nhiễm, cô biết tôi không muốn hại cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn giao lọ màu
đen đó ra, tôi sẽ tha cho cô. Tuy tôi rất muốn giết cô chết, nhưng cô nói
đúng, tôi không nên hủy hoại tương lai của mình.”
Tô Nhiễm bắt gặp thái độ mâu thuẫn của cô ta, cô nói bình tĩnh, “Tôi không
có.”
“Cô nói dối!”
“Trước đó cô đã lục soát, nếu nó ở chỗ tôi thật, cô còn phải đích thân đến
đây?” Tô Nhiễm nghĩ cách kéo dài thời gian. Ánh mắt cô lướt lên đồng hồ treo
tường, Lệ Minh Vũ thường hay gọi kiểm tra cô. Nếu cô đoán không sai, thì
khoảng mười phút nữa anh sẽ gọi điện. Điện thoai di động đã bị tắt máy, anh
gọi không được sẽ gọi đến điện thoại bàn.
Lệ Minh Vũ là người cẩn thận, nếu điện thoại bàn cũng không ai nghe máy, anh
nhất định sẽ về đây. Bởi vì anh biết, hôm nay cô chỉ ở nhà.
Cô cần kéo dài thời gian đến lúc anh gọi điện là được.
Hạ Đồng không rõ suy nghĩ trong lòng Tô Nhiễm, cô ta kéo Tô Nhiễm, “Tô Nhiễm,
tôi cảnh cáo cô, cô đừng tưởng lần này thoát khỏi tôi. Đưa đồ tôi cần, mọi
việc sẽ êm đẹp trôi qua, còn không đừng trách tôi thiếu tình người. Dù xảy ra
chuyện thật, tôi cũng có cách làm cảnh sát điều tra không ra. Tốt nhất cô nên
ngoan ngoãn vâng lời tôi.”
Nghe vậy, Tô Nhiễm càng chắc chắn Hạ Minh Hà đứng đằng sau hậu thuẫn cô ta.
Chuyện này chắc chắn liên quan đến ông, vì vậy Hạ Đồng mới ngang nhiên xuất
hiện ngay trước mặt cô, nhưng cô không nghĩ ra Hạ Minh Hà dính dáng gì với
Bạch Lâm, vì lọ màu đen đó là tìm thấy trong phòng Bạch Lâm.
Cô tiếp tục câu giờ, nhìn Hạ Đồng, “Thứ cô cần ở trên lầu.”
Tô Nhiễm chỉ lên trên, “Nó ở trên phòng sách.”
Hạ Đồng thích thú, cô ta dợm bước lên lầu nhưng bỗng ngần ngừ, kéo Tô Nhiễm đi
theo, “Cô tự lấy nó đưa cho tôi!” Cô ta sợ Tô Nhiễm lén giở trò sau lưng mình.
Tô Nhiễm hít sâu một hơi, nếu không sợ cô ta làm bị thương đứa bé, còn lâu cô
mới nghe theo cô ta. Cô trầm mặc giây lát, bước lên cầu thang, do mắt cá chân
đang đau nên cô đi rất chậm, Hạ Đồng sốt ruột quát lớn, “Cô đi mau lên!”
Cô bất lực chỉ xuống chân mình, “Vừa rồi cô làm tôi bị thương.”
Hạ Đồng nghiến răng, đành nhẫn nại theo Tô Nhiễm bước từng bước lên lầu.
Đến gần năm phút sau, Tô Nhiễm mới dẫn Hạ Đồng lẻn đến phòng sách. Đương nhiên
mọi thứ đều do cô cố tình kéo dài thời gian. Cô mở cửa phòng sách, sắc mặt Hạ
Đồng khó coi, cô ta chỉ cần liếc sơ là biết nhiều đồ đạc trong căn phòng này
thuộc về Lệ Minh Vũ.
“Mau tìm nó cho tôi!” Cô ta ghen tị, đẩy mạnh Tô Nhiễm vào trong.
Tô Nhiễm vội vàng đỡ lấy khuông cửa, quay đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt căm hận,
Hạ Đồng cũng không tỏ ra yếu thế, cô ta nói giọng hung ác: “Cô mau đưa nó cho
tôi, đừng chuốc thêm phiền phức vào người!”
Tô Nhiễm cắn răng, từ từ đi đến, mở một ngăn tủ chứa đủ lọ thủy tinh, cô cân
nhắc giây lát, lấy đại một lọ đưa Hạ Đồng, “Của cô đây.”
Cô đã đưa lọ màu đen cho Lạc Tranh từ lâu, bây giờ cô đành hy vọng Hạ Đồng
chưa thấy nó bao giờ để cô có thể đánh lừa cô ta.
Hạ Đồng cầm lên xem, nhìn cô hoài nghi, “Bên trong là gì?”
Tô Nhiễm nghe cô ta hỏi vậy, càng chắc chắn cô ta không biết lọ màu đen là gì,
cô đáp thản nhiên, “Thì lọ màu đen cô cần.”
Hạ Đồng nghi ngờ, “Lọ màu đen đó?”
“Lọ màu đen đó bị vỡ, nên tôi chiết thứ bên trong vào lọ thủy tinh khác, đây
là nguyên nhân khiến cô tìm không thấy.” Tô Nhiễm bịa đặt lý do.
Hạ Đồng chần chờ, cầm lấy, chỉ những lọ thủy tinh khác trong tủ, “Còn những
cái kia?”
“Nước hoa mẫu.” Tô Nhiễm trả lời bình thản.
Hạ Đồng ném một túi đen, ra lệnh, “Bỏ hết vào trong cho tôi.”
Tô Nhiệm cười nhạt, làm theo ý cô ta. Hạ Đồng sợ bị cô lừa nên làm như vậy,
nhưng đáng tiếc, cô ta không biết lọ màu đen là gì.
Xong xuôi mọi thứ, Hạ Đồng cầm lấy, khinh thường Tô Nhiễm, “Cô chỉ điều chế
nước hoa, đừng tưởng mình là thám tử này nọ. Tô Nhiễm, sau này cô đừng nhúng
tay vào những việc vớ vẩn, nếu không mọi chuyện chẳng kết thúc đơn giản thế
này đâu.”
“Đồ cô cần đã có, cô còn chưa đi?” Tô Nhiễm nói lãnh đạm.
Hạ Đồng dường như không có ý làm hại Tô Nhiễm, cô ta trừng mắt nhìn Tô Nhiễm,
rồi đi khỏi phòng sách. Tô Nhiễm vô thức thở phào nhẹ nhõm, tính toán xem nên
kết thúc chuyện này như thế nào. Cô trầy trật rời khỏi phòng sách, nhưng không
ngờ Hạ Động vẫn còn ở ngoài hành lang. Sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, nhìn chằm
chặp vào bên trong phòng ngủ đang mở rộng cửa!
Phòng ngủ chính nằm kế bên phòng ngủ phụ. Phòng ngủ chính là nơi cô ngủ, còn
phòng ngủ phụ được Lệ Minh Vũ trang trí thành phòng trẻ con, bên trong bày
biện nôi em bé, đồ chơi đủ màu sắc và hình em bé đáng yêu dán đầy trên tường…
Tô Nhiễm có dự cảm chẳng lành, thấy Hạ Đồng bước vào phòng ngủ, cô cũng đi
theo. Hạ Đồng tiến đến cạnh giường, cầm một áo ngủ nam được gấp gọn gàng trên
đó lên xem.
Lòng Tô Nhiễm chợt chùng xuống, hai ngày qua Lệ Minh Vũ luôn ở phòng sách.
Nhưng sáng nay thức dậy cô mới biết tối hôm qua anh cũng ngủ ở phòng ngủ chính
với cô.
Trên áo ngủ nhuốm đầy mùi hương của Lệ Minh Vỹ, Hạ Đồng thở dồn, vứt áo ngủ
sang một bên, cô ta phát điên xông vào phòng ngủ phụ. Bắt gặp đồ dùng em bé
bên trong, cô ta quay phắt đầu dò xét Tô Nhiễm bằng ánh mắt sắc lạnh đầy sát
khí.
Tô Nhiễm vô thức lùi ra sau, vừa rồi tuy bị Hạ Đồng ức hiếp nhưng cô không hề
thấy nguy hiểm. Nhưng bây giờ cơn ghen đã đốt sạch lý trí của cô ta, cô ta đột
nhiên trở nên rất hung ác.
Hạ Đồng nghiến răng, nhìn Tô Nhiễm chằm chằm. “Cô có con với anh ấy?”
Tô Nhiễm che bụng mình theo bản năng, bước lùi về sau.
“Cô dựa vào cái gì mà có con với anh ấy? Cô có tư cách gì mang thai con của
anh ấy! Cô là đồ quái gở!” Hạ Đồng sẵng giọng, ánh mặt cô ta kích động, sáp
đến gần Tô Nhiễm, “Minh Vũ tuyệt đối không để loại đàn bà như cô có con với
anh ấy!”
Hạ Đồng luôn ao ước một ngày nào đó sẽ gả cho Lệ Minh Vũ, khao khát sinh con
cho anh, thế như phòng trẻ con trước mắt đã thiêu rụi một chút mong đợi cuối
cùng của cô ta!
Lệ Minh Vũ ở đây, chắc chắn anh biết Tô Nhiễm đã mang thai. Cô ta không chấp
nhận chuyện này xảy ra!
Tô Nhiễm biết lúc này nói gì cũng vô ích, cô muốn đuổi cô ta ra khỏi cửa ngay
lập tức, nhưng khi cô đang trầm lặng, Hạ Đồng đột nhiên cười to, vẻ mặt cô ta
vừa như mỉa mai vừa như thương hại…
“Tô Nhiễm ơi Tô Nhiễm, hai chị em cô đều ngu như nhau, có điều ngu nhất vẫn là
cô! Ha ha…” Cô ta chỉ Tô Nhiễm, ngữ khí có vẻ nóng nảy, “Cô tưởng Lệ Minh Vũ
yêu cô? Tôi nói cô biết, anh ấy chỉ lợi dụng cô mà thôi. À, cả con Hòa Vy dại
dột nữa chứ! Lệ Minh Vũ chỉ xem hai chị em cô như quân cờ để sai khiến, vậy mà
cô vẫn mù quáng muốn sinh con cho anh ấy? Đúng là nực cười!”
“Tôi không muốn nghe cô nói linh tinh, cô đã lấy được đồ cô cần, cô mau ra
cuốn xéo khỏi nhà tôi!” Tô Nhiễm bất an nắm chặt tay vịn cầu thang, lạnh lùng
đuổi cô ta.
“Tôi nói linh tinh?” Hạ Đồng cười tươi rói, “Tôi cứ tưởng cô thông minh, nhưng
không ngờ cô và chị cô đều ngu đến hết thuốc chữa. À phải rồi, còn cả ông già
nhảy lầu của cô nữa chứ. Mấy người coi Lệ Minh Vũ là cứu tinh, là cừu ngon ư?
Anh ấy là sói, là sói muốn ăn tươi nuốt sống mấy người!”
Tô Nhiễm sửng sốt, nhìn cô ta, “Cô muốn nói gì?” Tại sao Hạ Đồng lại nhắc đến
ba cô?
“Cô chưa biết thật à? Nghe cũng đúng, tại sao Lệ Minh Vũ phải nói sự thật với
cô?” Hạ Đồng cười thâm độc, “Tôi nói thật cho cô hay, bốn năm trước chính Lệ
Minh Vũ bức chết ba cô, không ngờ bốn năm sau cô lại chung sống với người giết
ba mình, thậm chí còn muốn sinh con cho anh ta? Ha ha…”
“Ý cô là gì?” Tô Nhiễm như bị ai đó quất mạnh vào đầu, toàn thân cô bỗng lạnh
buốt.
Đây không phải là lần đầu cô nghe chuyện này, nhiều người khác cùng đề cập
chung một chuyện, vậy chứng minh nó là sự thật. Lúc trước, Đinh Minh Khải nói
với cô, giọng anh có vẻ ngần ngừ nên cô không dám kết luận có liên quan đến Lệ
Minh Vũ hay không. Nhưng thái độ của Hạ Đồng rất chắc chắn, Tô Nhiễm cảm giác
cô ta nắm rõ chuyện bốn năm trước.
Hạ Đồng cười lạnh, “Trợn tròn mắt ngạc nhiên? Bây giờ có phải cô đang rất hối
hận vì mang thai con Lệ Minh Vũ không? Nếu năm đó anh ấy không thu thập bằng
chứng phạm tội của ba cô, ba cô cũng không bị anh ấy dồn ép đến mức nhảy lầu
đâu!”
“Cô nói dối! Tại sao ba tôi phải hối lộ?” Tô Nhiễm run rẩy, ngón tay cô trắng
bợt.
Hạ Đồng cười nhạt, “Ba cô có hối lộ hay không, tôi hiểu hơn ai hết, bởi vì…”
Cô ta dừng trước mặt Tô Nhiễm, ánh mắt cô ta cực kỳ phóng đãng, “Bốn năm
trước, tôi và ba cô rất gần gũi.”
Tô Nhiêm ngộp thở, rất gần gũi… là ý gì?
“Không hiểu à? Thôi, dẫu sao cũng đã nói cô nghe, tôi không ngại làm người tốt
đến cùng.” Hạ Đồng khinh bỉ Tô Nhiễm, “Bốn năm trước, Lệ Minh Vũ bảo tôi chủ
động gần gũi ba cô, nhằm tìm kiếm chứng cứ ba cô hối lộ quan chức cấp cao. Cô
tưởng chuyện bộ trưởng tiền nhiệm bị thất thế là ngẫu nhiễn? Không đâu, mọi
thứ đều là kiệt tác của Lệ Minh Vũ. Sau đó, Lệ Minh Vũ lại nhắm đến ba cô,
nhưng ba cô đề phòng chắc chắn, nên anh ấy không tài nào tìm thấy sơ hở. Vì
vậy, anh ấy giả vờ qua lại với nhà họ Hòa, đồng ý kết hôn với cô, trở thành
người nhà của mấy người. Có điều anh ấy vẫn không tìm được kẽ hở của ba cô,
vậy nên…”
Cô ta mỉm cười gian ác, “Lệ Minh Vũ muốn tôi trợ giúp. Tôi yêu Lệ Minh Vũ, nên
có thể làm mọi thứ vì anh ấy, gồm cả việc bán đứng nhan sắc và thân thể của
tôi. Tôi những tưởng ba cô sẽ không mắc mưu, nào ngờ ông ta cũng háo sắc như
ai. Tôi cho ông ta hưởng khoái lạc vài ngày, ông ta si mê tôi, tưởng tôi thật
lòng với ông ta, vậy là kể hết bí mật kinh doanh cho tôi biết. Ôi cha, ba cô
đúng là con quỷ già phong lưu.”
“Không… không thể nào…” Tô Nhiễm hoàn toàn chết lặng. Một nỗi bi thương chưa
từng thấy, cảm giác khó tin, sự dơ bẩn và thối nát ngoài sức tưởng tượng bất
chợt trói chặt Tô Nhiễm. Cô nghẹn ngào, bụng cô co rút đau đón, trán túa đầy
mồ hôi lạnh.
“Rõ là đáng thương! Tô Nhiễm à, tôi thích lên giường với Minh Vũ hơn ba cô,
anh ấy mạnh hơn ông già của cô nhiều!” Đôi mắt Hạ Đồng đê mê hồi tưởng. “Lệ
Minh Vũ ở trên giường cường tráng, mãnh liệt…”
“Đủ rồi!” Tô Nhiễm hét thất thanh, ngón tay cô tê cứng.
Văn phòng chính phủ, phòng làm việc của bộ trưởng.
Cuộc họp kết thúc, Lệ Minh Vũ từ chối mọi tiệc tùng xã giao, anh quay về phòng
làm việc, liền mở ngay máy vi tính xem tình hình ở nhà của Tô Nhiễm. Nhớ đến
cạnh ban nãy, bụng dưới của anh lại khó chịu, anh bật cười bất lực, người phụ
nữ này đúng là hại anh thảm thương vô cùng. Màn hình giám sát vừa sáng lên,
anh liền nghe thấy thanh âm của Hạ Đồng… Tôi cho ông ta hưởng khoái lạc vài
ngày, ông ta si mê tôi, tưởng tôi thật lòng với ông ta, vậy là kể hết bí mật
kinh doanh cho tối biết. Ôi cha, ba cô đúng là con quỷ già phong lưu…
Đôi mắt anh đờ đẫn, sau đó anh nghe thấy Tô Nhiễm thống khổ hét to… Đủ rồi!
Thân hình cao lớn chếch choáng, anh lật đạt tắt điện chạy ra khỏi phòng làm
việc.
“Bộ trưởng, hôm nay…” Đồng Hựu toan gõ cửa, thì gặp anh bất ngờ xông ra, bộ
dáng anh dọa Đồng Hựu thảng thốt, “Bộ trưởng…”
“Dọn dẹp hết!” Lệ Minh Vũ xải bước chạy ra ngoài, chỉ chừa mệnh lệnh vang dội
ra sau.
Đồng Hựu sững sờ, cũng chạy theo Lệ minh Vũ…