Nhiệt độ từ cốc nước thủy tinh cầm trong tay khiến cô ấm áp hơn. Tô Nhiễm nhìn
theo bóng lưng anh, dường như cốc nước ấm trên tay đã khiến nỗi trống vắng
trong cô không còn.
Cốc nước này có nghĩa là anh quan tâm cô sao?
Đáy lòng cô tràn đầy vui sướng, nhưng đồng thời lại thấy có chút bất an, nếu
lỡ anh chỉ vô tình nhìn thấy thì sao?
Loại cảm giác lo được lo mất này thực sự gay go.
Bồi bàn đứng bên cạnh thấy Tô Nhiễm nhận lấy cốc nước, mỉm cười, thân thiết
hỏi: “Phu nhân Lệ, chị có cần em lấy ít thuốc đau dạ dày không ạ?”
Tô Nhiễm nhìn lại, khẽ mỉm cười, “Không cần, tôi uống nước được rồi. Cám ơn.”
Bồi bàn lễ độ vòng người đi phía sau.
Cửa sổ thủy tinh ánh ra bóng dáng Tô Nhiễm xinh đẹp diễm lệ. Uống ít nước ấm,
dạ dày cô cũng thấy bớt đau. Lại thêm vài chính khách vây quanh Lệ Minh Vũ,
tựa như anh mới là chủ nhân đích thực của buổi tiệc.
Tô Nhiễm mỉm cười, ánh mắt cô nhìn anh nồng nàn tình yêu và kính trọng.
Hít sâu một hơi, Tô Nhiễm cảm thấy trái tim mình rất ấm áp. Cô vừa muốn dời
tầm mắt thì thấy cách đó không xa có một cô gái đang đi tới. Cô gái đó mặc một
chiếc váy dạ hội dài màu oải hương, tà áo buông thõng một bên, hiện ra vẻ đẹp
nóng bỏng, mê người. Màu váy này làm cô gái thần bí nhưng lại không mất đi nét
dịu dàng nữ tính. Làn váy kết đầy pha lê óng ánh bật lên phong cách lộng lẫy
và rực rỡ. Cô gái này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, có lẽ chưa tới ba mươi, đường
nét ngũ quan là sự hòa quyện giữa hai dòng máu Á Âu. Cô gái mang phong thái
nhiệt tình của người phương tây và trang nhã của người phương đông, mái tóc
dài đơn giản xõa sau lưng càng lộ thêm sự thông minh giỏi giang.
Tô Nhiễm phát hiện, cô gái này rất được hoan nghênh trong giới chính khách.
Ngay cả vài người có tiếng trong giới kinh doanh có vẻ cũng nhún nhường cô ba
phần. Tô Nhiễm đang khó hiểu thì thấy cô gái đó đi về phía Lệ Minh Vũ.
Tim cô bỗng đập mạnh hơn, ngón tay mảnh khảnh vô thức báu chặt vào cốc thủy
tinh. Không biết vì sao, cô rất hy vọng Lệ Minh Vũ không nhìn thấy cô gái đó,
vô cùng không muốn.
Chỉ tiếc, trời cao không thấu nỗi sợ trong lòng Tô Nhiễm. Cô thấy rõ ràng Lệ
Minh Vũ xoay người, cô gái kia tiến lên, hết sức mạnh dạn chủ động ôm anh. Lệ
Minh tuy rằng không đáp lại nhưng cũng không cự tuyệt, khóe miệng anh vẫn duy
trì độ cong mà chính khách nên có, cười mà như không cười.
Rõ ràng hai người họ vô cùng cô cùng thân quen. Nét mặt cô gái tràn đầy tình
cảm nồng nhiệt mà Tô Nhiễm rất quen thuộc, loại tình cảm mà cô thường gặp ở
chính bản thân mình. Cô thấy Lệ Minh Vũ nhìn cô gái bằng ánh mắt chan chứa nhu
tình, tiêu biểu của say đắm và chiếm hữu. Rồi cô lại thấy cô gái đó hết sức tự
nhiên khoác tay anh, hầu như cả người cô gái dán sát vào người Lệ Minh Vũ, chỉ
cần cánh tay anh khẽ động thì sẽ chạm đến bộ ngực đầy đặn của cô gái.
Cô gái lén nói gì đó vào tai Lệ Minh Vũ, nụ cười từ đôi môi đỏ mọng của cô gái
có thể nhấn chìm bất cứ người đàn ông nào. Lệ Minh Vũ nghe xong, môi mỏng anh
khẽ cong, vẻ mặt ngầm đồng ý.
Trái tim Tô Nhiễm cũng theo độ cong trên môi Lệ Minh Vũ mà kinh hoàng, từng
cơn đau ùa vào lòng cô. Cô rất muốn tiến lên kéo Lệ Minh Vũ lại, thế nhưng đôi
chân cô như bị đóng đinh trên mặt đất, muốn động mà không thể.
Dường như Lệ Minh Vũ ở phía xa cũng cảm nhận được cái nhìn trân trân của cô,
anh giương mắt nhìn thẳng qua bên này. Ánh mắt anh vẫn sâu thẫm như đại dương
nhưng lại dọa Tô Nhiễm sợ, cô cuống quýt dời tầm mắt, xoay người nhìn ra bóng
đêm ngoài cửa sổ. Nhịp tim cô đập mạnh vào màng tai, đau đớn cả cõi lòng.
Chưa được bao lâu thì cô gái đó liền kéo Lệ Minh Vũ rời khỏi đại sảnh câu lạc
bộ.
Tô Nhiễm không kìm được quay đầu lại, chỉ còn thấy bóng lưng của anh.
Cao lớn, mờ nhạt.
Cô có nên đuổi theo phía trước, chí ít cũng hỏi anh một câu, cô ấy là ai?
Chỉ tiếc cốc nước ấm cầm trong tay đang run bần bật, Tô Nhiễm vẫn không có
dũng khí để tiến lên trước giành lại chồng mình.
Đêm tiệc này, chưa bao giờ thuộc về cô, không phải sao?
Dạ dày cô lại bắt đầu đau buốt từng cơn, so với vừa rồi, lần này càng thêm
không đúng lúc. Tô Nhiễm vịn cửa sổ, cảm giác mệt mỏi chưa bao giờ có bủa vây
cô, ánh mắt nhìn Lệ Minh Vũ sớm đã không còn tiêu cự, thật lâu cũng không cách
nào dời đi.
“Cô ta là Hạ Đồng, đương nhiên, đây là tên tiếng trung cô ta tự đặt cho mình.
Cô ta còn có một tên gọi khác rất êm tai Vera Jador.” Một giọng nói ôn hòa đột
nhiên vang lên cạnh cô, ngữ khí vô cùng thong thả, tựa như vị ngọt thanh nhẹ
của hoa cúc.
Mọi lực chú ý của Tô Nhiễm đều dồn vào Lệ Minh Vũ, không ngờ có người đi tới,
cô ngây người một lúc lâu rồi mới quay đầu nhìn. Là một người đàn ông mặc âu
phục, cao lớn như Lệ Minh Vũ, nhìn đã ngoài bốn mươi. Ngoại hình người đàn ông
này không anh tuấn nhưng ông có sự tự tin và vững chãi của một chính khách,
khiến người khác không thể coi nhẹ sự hiện diện của ông.
Người đàn ông này nhìn quen mắt nhưng trong lúc nhất thời Tô Nhiễm không nhớ
đã thấy ở đâu.
Người đàn ông thấy cô nhíu mày nghi hoặc, khẽ mỉm cười, đưa tay hướng về cô,
“Chào bà Lệ, tôi là Giả Ny.”
Giả Ny?
Tên này tựa như sét đánh nổ tung trong đầu Tô Nhiễm. Cô nhanh chóng liên tưởng
người đàn ông trước mắt này với bộ trưởng kinh tế đối ngoại mà cô thường thấy
trên ti vi, à không, nói đúng hơn thì lần này ông có giữ chức được hay không
vẫn còn là ẩn số.
“Hóa ra ngài là bộ trưởng Giả, vừa rồi thật thất lễ.” Tô Nhiễm vội vã đáp lại
cái bắt tay của ông.
Giả Ny nhìn qua đúng là người từng trải sóng to gió lớn, nụ cười ông hài hòa
nhưng không ấm áp, ánh mắt ông nhìn Tô Nhiễm trước sau đều lộ rõ say mê, “Từ
lâu đã nghe nói hai cô con gái của gia đình điều chế hương họ Hòa xinh đẹp như
hoa. Ngày hôm nay tận mắt trông thấy, thực đúng là vinh hạnh.”
Quả nhiên rất xinh đẹp, cô chỉ đứng ở đây, liền như hoa lan lặng nở trong hang
tối, rực rỡ tỏa sáng.
“Bộ trưởng Giả quá khen rồi ạ.” Tô Nhiễm lịch sự đáp, trong lòng không khỏi
cẩn thận, “Gia đình điều chế hương chỉ là lời khen người ngoài dành cho thôi
ạ.”
Đây dẫu sao cũng là tiệc của chính khách tổ chức, lời nói nông sâu khó lường.
Hơn nữa hiện tại, Giả Ny cũng là một trong những người ứng cử, ngộ nhỡ cô nói
gì đó không thỏa đáng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lệ Minh Vũ.
Giả Ni tiếp xúc với vô số loại người, hiển nhiên nhìn ra tâm tư của Tô Nhiễm,
cười cười, “Bà Lệ nói cũng đúng. Người ngoài khi nhắc tới gia đình điều chế
hương thì chỉ nghĩ đến nhà họ Hòa, nhưng vài chục năm trước đây, mọi người đều
biết gia đình điều chế hương thật sự phải là nhà họ Tô. Tôi đến nay ít nhiều
vẫn còn nhớ mùi hương của “Đào Túy”. Chỉ tiếc rằng tập đoàn Hòa thị ngày nay
đã không còn làm.”
“Đào Túy” là tên của một loại nước hoa, cũng là sản phẩm giúp nhà họ Tô thành
danh chỉ trong một đêm. Từ lúc đó, nhà họ Tô liền dựa vào kỹ thuật điều chế
hương để quảng bá tên tuổi.
Nhà họ Tô, chính là gia đình của mẹ Tô Nhiễm. Mỗi một người phụ nữ nhà họ Tô
đều có tình cảm đặc biệt với nước hoa.
Tất cả chuyện này Tô Nhiễm đều nghe từ mẹ.
Mọi thứ có liên quan đến nhà họ Hòa và nhà họ Tô.
“Đào Túy” là nước hoa mà mẹ Tô Nhiễm dùng cả cuộc đời để điều chế. Có người
nói hương thơm thanh nhã của nước hoa này bỏ xa đại đa số nước hoa nổi tiếng
hiện đang có ngoài thị trường, nó như là nước hoa có hương thơm kéo dài đầu
tiên trên thế giới. Chính vì vậy, nhà họ Tô mới có thể gây được tiếng vang lớn
trong nghề. Từ khi đơn đặt hàng ở nước ngoài không ngừng tăng nhanh, nhà họ Tô
liền xem sản xuất nước hoa là nghề chủ lực. Vì toàn bộ nguyên liệu nước hoa
đều nhập khẩu, nên khi mở rộng kinh doanh, nhà họ Tô lợi dụng phong thái đó để
tiến nhập vào thị trường nước hoa quốc tế. Có thể nghĩ ra lượng sản phẩm tiêu
thụ là bao nhiêu.
Lúc đó, ba Hòa Tấn Bằng của Tô Nhiễm chỉ là quản lý chịu trách nhiệm hoạt động
của nhà họ Tô, nhưng không ngờ được mẹ Tô Ánh Vân của Tô Nhiễm coi trọng. Tô
Ánh Vân xinh đẹp, mỗi lần Hòa Tấn Bằng nhìn bà đều mặt đỏ tim đập. Thường
xuyên gặp gỡ, giữa hai người nảy nở tình yêu say đắm. Hòa Tấn Bằng từ nhỏ đã
không cha không mẹ, nhà họ Tô đối xử với ông như người thân. Ba mẹ Tô Ánh Vân
cũng thật tâm thích cậu thanh niên giàu có đẹp trai này, tuy Tô Ánh Vân là con
một trong nhà nhưng thuận theo nguyện vọng của cô, cho phép hôn sự này.
Nhà họ Hòa và nhà họ Tô sau khi kết thân, Hòa Tấn Bằng càng tích cực chủ động
gánh vác việc kinh doanh. Tuy rằng, hiếm có được nhà điều chế hương nào như Tô
Ánh Vân nhưng suy cho cùng thì bà cũng không hiểu chuyện làm ăn buôn bán, lại
thấy chồng mình dụng tâm như vậy, dần dần bà cũng chuyển trọng tâm công việc
từ kinh doanh sang gia đình. Rất nhanh, việc kinh doanh của nhà họ Tô được Hòa
Tấn Bằng trông coi càng lúc càng phát đạt, lượng tiêu thụ của mỗi loại nước
hoa đều bỏ xa các công ty cùng ngành. Kỹ thuật điều chế hương của nhà họ Tô
nhận được sự đồng thuận từ quốc tế nên càng có thêm nhiều công ty nước hoa nổi
tiếng muốn mời riêng người nhà họ Tô điều chế hương, nhưng đều bị Tô Ánh Vân
khéo léo từ chối.
Ba mẹ Tô Ánh Vân vô cùng hài lòng Hòa Tấn Bằng. Một thời gian sau liền đưa hết
toàn bộ tài sản nhà họ Tô cho Hòa Tấn Bằng quản lý, thẳng thắn buông hết mọi
quyền hành. Về sau nữa, Tô Ánh Vân có thai, Hòa Tấn Bằng càng thương yêu vợ
mình hơn. Ba mẹ Tô Ánh Vân cũng mỉm cười mà chết.
Tô Ánh Vân một lòng một dạ yêu thương chồng. Sau khi sinh con gái lớn, bà càng
chuyên tâm hơn vào gia đình để Hòa Tấn Bằng toàn quyền quyết định công việc.
Vào năm Tô Ánh Vân mang thai Tô Nhiễm, Hòa Tấn Bằng mở rộng quy mô công ty,
ngoại trừ nước hoa còn làm thêm ngành khác. Tô Ánh Vân đã lấy người họ Hòa,
đương nhiên cũng đồng ý đem toàn bộ của cải nhà họ Tô xác nhập vào tập đoàn
Hòa thị. Kể từ đó, vốn liếng và nền móng của tập đoàn Hòa thị càng thêm vững
chắc.
Tất cả vốn rất hoàn mỹ, mãi cho đến sau khi sinh Tô Nhiễm được tám năm.
Bạch Sơ Điệp xuất hiện, hoàn toàn phá tan yên ổn của nhà họ Hòa.
Tô Ánh Vân đòi ly hôn, Hòa Tấn Bằng luyến tiếc liền mang tài sản của nhà họ
Hòa và nhà họ Tô ra uy hiếp. Ý định ban đầu của ông là tốt, chỉ muốn giữ lại
quyết định của vợ mình, đáng tiếc tính cách Tô Ánh Vân kiên cường, lại tận mắt
thấy cảnh chồng mình và Bạch Sơ Điệp thắm thiết, mặc cho Hòa Tấn Bằng uy hiếp
thế nào bà đều kiên quyết ly hôn.
Hòa Tấn Bằng hổ thẹn trong lòng, cũng đành buông tay.
Tô Ánh Vân sau khi ly hôn không lấy bất cứ thứ gì, chỉ dẫn Tô Nhiễm ra đi. Hòa
Tấn Bằng cũng thử hằng năm gửi tiền tặng quà cho Tô Ánh Vân nhưng đều bị bà
mắng đến bỏ chạy.
Tô Nhiễm luôn không hiểu vì sao khi mẹ ra đi chỉ dẫn theo cô mà không phải chị
gái. Đến năm lên mười tuổi, cô mới hoàn toàn hiểu hết dụng tâm của mẹ.
Mẹ sinh hai người con gái, kém nhau hai tuổi nhưng chỉ có một người thừa hưởng
thế trội mấy đời của nhà họ Tô. Đó chính là khả năng điều chế hương bẩm sinh.
Không sai, nhà họ Tô có thể làm ông tổ của nghề điều chế hương không phải là
ngẫu nhiên, tất cả đều nhờ vào khả năng thiên bẩm mẫn cảm với mùi hương của
con gái nhà họ Tô. Nói cách khác, trời sinh khứu giác Tô Nhiễm rất nhạy, chỉ
cần cô ngửi bất kể mùi hoa nào đều sẽ nhớ kỹ trong đầu. Một nhà điều chế hương
xuất sắc chỉ cần nhớ ba nghìn năm trăm loại hương khác nhau, mà Tô Nhiễm từ
nhỏ đến lớn có thể phân biệt nhanh chóng hơn năm nghìn loại hương khí. Đương
nhiên, dựa vào mũi thì không thiếu người làm được như vậy. Khả năng lớn nhất
của Tô Nhiễm chính là cô có thể ngửi ra ý nghĩa của nước hoa mà cô chưa từng
biết đến sự tồn tại của nó. Đây là tài năng bẩm sinh mà chị gái cô Hòa Vy
không có.
Tô Ánh Vân luôn tin rằng chỉ cần đào tạo Tô Nhiễm chuyên nghiệp, thì cô có thể
dùng ý niệm, trí nhớ và tình cảm để sáng tạo ra loại nước hoa mà cô muốn, trở
thành nhà điều chế hương đáng mặt bậc thầy.
Tiếc rằng, bóng ma thời thơ ấu đã lưu lại vết tích rất sâu trong lòng Tô
Nhiễm. Mỗi khi ngửi thấy mùi nước hoa, Tô Nhiễm có thể nhớ tới cảnh ba mẹ cãi
nhau. Vì vậy tới tận ngày hôm nay, với nghề này Tô Nhiễm đều thấy rất mâu
thuẫn.
Không biết là Hòa Tấn Bằng hiểu tâm tư con gái hay là nỗi thẹn trong lòng với
Tô Ánh Vân mà kể từ sau ngày ly hôn, tập đoàn Hòa thị liền không còn làm về
nước hoa, thà rằng phải tốn nhiều tiền đầu tư vào ngành nghề khác.
Cùng với việc Hòa Tấn Bằng không tiếp tục kinh doanh nước hoa, “Đào Túy” cũng
dần trở thành huyền thoại. Về sau, người bên ngoài cũng chỉ biết có một loại
nước hoa tên là “Đào Túy” sớm đã thất truyền, cũng không ai biết nguồn gốc của
“Đào Túy”, mà Tô Nhiễm, cô con gái được trời phú cho khả năng đặc biệt, bà
cũng tận lực che đậy.
Cho nên, khi Tô Nhiễm nghe Giả Ny nói thì kinh ngạc muôn phần, suy cho cùng
hiện tại rất ít người biết “Đào Túy” vốn là do nhà họ Tô tinh chế.
Cô mỉm cười, khẽ nói: “Bộ trưởng Giả có lòng.”
Giả Ny thấy cô không muốn nhiều lời, hiển nhiên không tiện hỏi thêm, nhưng
cũng không nỡ tách rời người đẹp như vậy, liền cười nhã nhặn, “Chức bộ trưởng
này có giữ được hay không vẫn còn là một ẩn số. Cô phải biết rằng chồng cô
không phải ngọn đèn không nhiên liệu, tuy nói đằng sau tôi có vài tập đoàn tài
chính hỗ trợ, nhưng phía sau Lệ Minh Vũ chính là nhà họ Hòa của cô, bàn về tài
lực tôi liền thua.”
“Bộ trưởng Giả nói vậy là sao ạ?” Vẻ mặt Tô Nhiễm vẫn yên ổ như cũ, khóe miệng
cong lên nụ cười hiền hậu như nước, “Chức bộ trưởng kinh tế vốn gần gũi với
các công ty nên tôi cho rằng ý dân mới là nhân tố quyết định. Cố gắng hoàn
thiện chức trách, đây là cách tốt nhất để thuyết phục dân chúng.”
“Được, một câu cố gắng hoàn thiện chức trách. Bà Lệ quả nhiên nổi bật, lời nói
đáng giá ngàn vàng.” Giả Ny khẽ cười, “Chắc hẳn bà Lệ cũng biết, tôi đang chịu
cùng một cáo buộc của quốc hội. Trong giới chính trị biến hóa khó lường này,
rốt cuộc là người làm hay ý trời, không ai có thể nói chính xác. Hơn nữa, Lệ
Minh Vũ chồng cô cũng rất có mánh khóe chính trị, sở trường nhất của anh ta
chính là lôi kéo lòng người, muốn tôi bại dưới hậu bối này, thực sự là không
cam lòng.”
Tô Nhiễm không muốn cùng ông tiếp tục đề tài này, điềm đạm nói: “Tôi chỉ là
một cô gái trẻ, không can dự vào chính trị đại sự. Con người tôi nghĩ rằng mọi
thứ chỉ cần cố gắng hết mình thì phán quyết của ông trời chắc chắn tốt, của
mình cuối cùng vẫn là của mình, không phải của mình cưỡng cầu cũng không được.
Bộ trưởng Giả, ngài nói phải không ạ?
Giả Ny gật đầu, thấm thía nói: “Ngày hôm nay lần đầu gặp cô, tôi thực sự rất
cảm phục. Cô tuổi còn trẻ đã có thể hiểu rõ vinh hoa quyền quý, không ỷ vào
quyền thế, quả là đáng kính phục. Chỉ tiếc rằng, Lệ Minh Vũ không xứng với
cô.”