Màn đêm rực rỡ, thâm thúy.
Câu lạc bộ tổ chức tiệc đêm, nơi đỗ xe đã đầy từ lâu. Đèn trang trí thắp sáng
cây cối xung quanh câu lạc bộ như những chấm nhỏ lấp lánh nơi chân trời. Câu
lạc bộ nằm giữa ba khu vực phồn hoa nhất của vùng nhưng lại giấu mình vào yên
lặng. Ý tưởng của ngôi nhà là sự tĩnh lặng giữa nhiều thứ ồn ào trong cuộc
sống. Ở đây rất hạn chế hội viên. Vì vậy, người tới dự tiệc đêm nay không giàu
thì cũng quý.
Ngoại trừ những nhà tài phiệt nổi tiếng hoạt động trong giới kinh doanh, toàn
bộ đều là quan chức chính phủ, chính khách và người có địa vị cao quý.
Hơn tám giờ tối, một chiếc xe MPV màu tối sang trọng chậm rãi chạy vào câu lạc
bộ rồi ngừng lại. Nhân viên thấy vậy liền tiến lên chào đón.
Trong xe, Tô Nhiễm khẩn trương nhìn ngoài cửa sổ, rồi cúi đầu nhìn váy dạ hội
trên người, âm thầm hít sâu một hơi. Suốt đường đi cô đều cố gắng thả lỏng
nhưng tới nơi vẫn thấy sợ.
Nhân viên cung kính mở một bên cửa xe. Lệ Minh Vũ xuống xe trước tiên rồi vững
vàng đi tới bên cửa xe khác, tự mình mở cửa. Anh đưa tay cho Tô Nhiễm đang
thấp thỏm lo lắng.
Lòng bàn tay anh rộng lớn rắn chắc hệt như con người anh, rõ ràng anh ở rất
gần nhưng cô vẫn không dám tùy tiện khinh suất.
Tô Nhiễm nhìn bàn tay tràn ngập ý mời trước mắt, nỗi khẩn trương trong lòng dù
ít dù nhiều cũng vơi bớt, chần chừ một lúc cô đưa bàn tay mình cho anh. Anh
cầm lấy, sự ấm áp từ bàn tay anh men theo bàn tay Tô Nhiễm thẳng tiến vào tim.
Sau khi hai người xuống xe, tài xế chạy xe đi.
Lệ Minh Vũ đặt tay Tô Nhiễm lên khuỷu tay mình, khoảng cách giữa hai người
càng trở nên gần gũi, thân thiết.
“Minh Vũ…” Càng đến gần câu lạc bộ, Tô Nhiễm lại càng khẩn trương. Cô cảm
giác rõ mọi sức lực mình có đều do Lệ Minh Vũ mang đến. Nếu không phải anh dắt
cô đi, chắc chắn đôi chân cô bước nửa bước cũng khó. Cô bất giác dựa sát vào
anh hơn, ngẩng đầu nói nhỏ bên tai anh, “Em sợ, em chưa bao giờ tham dự tiệc
của chính khách…”
Lệ Minh Vũ quay đầu nhìn Tô Nhiễm. Màn đêm phủ bóng lên đôi má trắng nõn như
ánh trăng của cô, hàng mi cô dài run rẩy theo nội tâm hoang mang, bộ dáng cô
lúc này làm anh nghĩ đến nữ thần bóng đêm lạc đường trong rừng sâu. Ánh mắt
anh thoáng buông lỏng, nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy khuỷu tay mình,
anh vỗ nhẹ mu bàn tay cô, “Em coi như mình tham dự một buổi tiệc bình thường.
Người nào em không biết thì không cần để ý. Thả lỏng.”
Tô Nhiễm gật đầu, cô cảm thấy đôi mắt anh tuy vẫn trầm lắng như nước, nhưng
tràn đầy sức mạnh khiến cô an tâm.
Đại sảnh khoác lên mình lớp áo lộng lẫy xa hoa. Buổi tiệc này là một cuộc tụ
họp của giới quan chức, rất nhiều người hoạt động trong giới chính trị và kinh
doanh đều tới tham dự.
Không nghi ngờ gì Lệ Minh Vũ và Tô Nhiễm hoàn toàn thành tiêu điểm của buổi
tiệc, hai người vừa bước vào liền dẫn đến không ít náo loạn. Lệ Minh Vũ là
người ứng cử bộ trưởng kinh tế đối ngoại, là người có máu mặt lăn lộn gần hai
năm trong giới chính trị, sự có mặt của anh hiển nhiên thu hút rất nhiều ánh
nhìn. Hơn nữa, ngoại hình Lệ Minh Vũ lại cao lớn anh tuấn xuất chúng, tác
phong thành thục vững vàng, không chỉ khiến không ít người đẹp hâm mộ không
ngớt mà càng khiến đông đảo đàn ông mặc cảm.
Tô Nhiễm càng khỏi phải nói, chuyện kết hôn giữa Lệ Minh Vũ và cô ba nhà họ
Hòa gây xôn xao cả hai giới chính trị và kinh doanh. Đêm này, lần đầu tiên Lệ
Minh Vũ cùng phu nhân đến dự tiệc, mức độ được quan tâm của Tô Nhiễm hoàn toàn
có thể nghĩ ra được.
Các quý ông ở đây dù thế nào cũng không nghĩ tới, cô ba nhà họ Hòa chưa bao
giờ lộ diện, đêm nay nhìn thấy lại mê người như vậy, đứng cạnh Lệ Minh Vũ đúng
là một đôi trời đất tạo thành.
Bóng đêm tựa hồ tiếp thêm sinh khí cho Tô Nhiễm.
Váy dạ hội màu đen tôn làn da nõn nà của Tô Nhiễm thêm mê ly, kết hợp với
nhiều tầng voan mỏng, ngọc trai đen kết quanh phần eo và kim cương óng ánh kết
viền cổ áo càng truyền thêm sự quyến rũ của màn đêm lên cô, phảng phất tựa như
hạt sương long lanh đọng trong đêm tối, khiến người khác phải mở mắt thật to
ra nhìn.
Những gương mặt ở đây, Tô Nhiễm đều thấy quen mắt nhưng muốn hòa nhập thì rất
khó. Dù sao cô cũng không hay xem tin tức chính trị. Trái lại, ở cách đó không
xa có vài người nổi tiếng trong giới kinh doanh, cô thấy có ấn tượng hơn.
“Minh Vũ, cháu tới rồi, ta còn tưởng cháu không nể mặt.” Một ông cụ tiến lên,
cười tươi rói, bắt tay với Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ môi mỏng khẽ cong một nụ cười thường thấy nhất ở chính khách, đúng
chuẩn đến hoàn mỹ, sít sao không kẽ hở, “Lời này cháu gánh không nổi ạ. Cháu
chỉ là hậu bối, nào dám ra vẻ trước các tiền bối?”
Ông cụ vô cùng hài lòng, nhìn thấy Tô Nhiễm bên cạnh Lệ Minh Vũ, vẻ mặt ông
kinh ngạc, “Chắc cô bé này là phu nhân của cháu? Đẹp, thật sự rất đẹp.”
Lệ Minh Vũ thong dong giới thiệu, Tô Nhiễm mới biết thì ra ông cụ này là chủ
nhân của buổi tiệc, cô lễ phép bắt tay ông cụ, nụ cười luôn hiện trên môi cô.
Lệ Minh Vũ nhanh chóng biến mình từ khách thành chủ. Hết người này đến người
khác đi tới chủ động chào hỏi anh. Vừa mới bắt đầu, Tô Nhiễm cố phối hợp đứng
cạnh anh, nhưng sau một lát cô thực sự không chịu được nữa, liền nói với Lệ
Minh Vũ một tiếng rồi đi tới nơi ít người nghỉ ngơi.
Trời sinh tính cô không thích những loại giao tiếp kiểu này, tiệc rượu đêm nay
rõ ràng chỉ là một buổi xã giao của giới chính trị. Nếu nói đơn giản thì đây
là một hoạt động liên quan đến tranh cử sắp tới, mà những ông trùm trong giới
kinh doanh được mời đến cũng chỉ là người đứng đằng sau hỗ trợ tài chính.
Ngoài mặt ai cũng chuyện trò vui vẻ nhưng thực tế lại là mưa gió ngầm nổi.
Nhìn mọi người đang cố gắng tươi cười, Tô Nhiễm cảm thấy mệt thay họ. Khi còn
rất nhỏ, cô cũng từng theo ba mẹ đi dự tiệc, nói cho cùng lúc đó cô vẫn chỉ là
một đứa trẻ, sẽ cùng chị gái và những đứa trẻ khác đến dự tiệc chơi đùa, nhưng
mà hiện tại, cô đã trưởng thành, cũng vẫn là dự tiệc nhưng đã không thể tìm
được người cùng mình trò chuyện nữa rồi.
Con người rất kỳ lạ. Càng lớn con người càng cô đơn, như vậy, rốt cuộc là cô
đơn chọn lựa con người, hay là con người lựa chọn cô đơn?
Tô Nhiễm nhẹ nhàng cầm ly rượu vang đỏ, cô nhìn Lệ Minh Vũ đang nổi trội ở
phía xa qua rượu vang trong ly. Dù cho giữa đoàn người đông đúc cũng sẽ dễ
dàng tìm được anh. Anh với đồ bộ đồ vest thẳng thớm lịch lãm, thu hút không
biết bao sự quan tâm từ phái nữ. Qua lớp rượu lóng lánh, Tô Nhiễm thấy ánh mắt
của những người phụ nữ đó như hùm như beo nhìn anh.
Xoay người qua, Tô Nhiễm cô đơn đi đến cửa sổ sát sàn, so với náo nhiệt của
anh, lẻ loi của cô vô cùng rõ nét.
Dạ dày cô bắt đầu đau, đều là họa do tách cà phê lạnh ban ngày gây nên, lại
thêm vừa rồi cô uống rượu vang đỏ, có lẽ vậy mà bệnh dạ dày tái phát. Tô Nhiễm
khẽ ấn bụng mình, lại không dám làm quá rõ để tránh mọi người chê cười. Cô
buộc mình phải cố chịu đựng cơn đau.
Đúng lúc này, giọng nói của bồi bàn từ phía sau truyền đến, cung kính mà ôn
hòa, “Phu nhân Lệ, cốc nước ấm này của chị ạ.”
Tô Nhiễm sửng sốt quay lại, bồi bàn ở đây có mắt thần sao? Bồi bàn này chu đáo
quá thì phải?
Bồi bàn cười cười, giải thích, “À, cốc nước ấm này là nghị sĩ Lệ vừa mới dặn
dò chuẩn bị cho chị. Nghị sĩ Lệ nói dạ dày của chị không khỏe, không thể uống
rượu.”
Tô Nhiễm ngây người, chậm rãi cầm lấy cốc nước ấm, một lúc lâu sau mới định
thần trở lại. Cô nhìn về phía Lệ Minh Vũ, anh không nhìn cô bên này, vẫn tao
nhã cầm ly rượu, nói chuyện vui vẻ với vài người trong giới chính trị, bóng
lưng anh cao lớn lộ ra tác phong ung dung, ổn trọng.